Edit: Tagoon
Chưởng môn Kim Đỉnh Phong nhíu mày không vui, cho rằng Bạch Húc không phục quyết định của tông môn, không muốn đánh mất khen thưởng của danh hào đệ nhất. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn lại bỏ thêm một câu, "Nếu như ngươi đồng ý thì đó có nghĩa là khiêm nhượng đối với các đệ tử khác. Tông môn tất nhiên sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, có thể phá lệ đề ngươi lên làm đệ tử hạch tâm."
Bạch Húc cuối cùng cũng kết thúc đối thoại với hệ thống. Vừa mới hoàn hồn đã nghe thấy Chưởng môn nói muốn đề bạt hắn làm đệ tử hạch tâm khiến hắn không khỏi sửng sốt.
Mỗi tông môn đều được chia làm đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn. Trong nội môn sau khi bái sư lại được phân thành đệ tử ký danh và đệ tử thân truyền. Đệ tử ký danh nếu có biểu hiện tốt, tu vi tăng nhanh, được sư tôn coi trọng có thể sẽ được thăng lên đệ tử thân truyền. Đến khi đó không chỉ tiền tiêu vặt mỗi tháng tăng, địa vị tại tông môn cũng lên như diều gặp gió, tài nguyên tu luyện cứ gọi là cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng bên cạnh đó còn có một loại gọi là đệ tử hạch tâm, chẳng cần phải dưới cơ của bất kì trưởng lão hay một vị sư tôn nào. Bọn họ mới là điểm sáng của tông môn, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Những người này đều được tuyển chọn từ các đệ tử thân truyền đạt đến Nguyên Anh kỳ, đồng thời phải trung thành tuyệt đối với tông môn, hơn nữa người giúp tiến cử cũng phải là người có tiếng nói. Cuối cùng còn phải trải qua rèn luyện do tông môn thiết trí mới có thể gia nhập.
Sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, những người này coi như có thể nghiền áp tất cả các đệ tử ngoại môn. Không chỉ nhận được tiền tiêu mỗi tháng vô hạn, mà kể cả là những thiên tài địa bảo hiếm gặp, chỉ cần vượt qua xét duyệt là có thể trực tiếp yêu cầu với tông môn, không cần phải tự mình xuống núi tìm kiếm. Nhờ vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện.
Cho tới thời điểm này, toàn bộ tông môn trên trăm vạn tu sĩ nhưng đệ tử hạch tâm cùng lắm chỉ có ba mươi mấy người. Mà gần như tất cả bọn họ đều là tuyệt thế thiên tài, thiên tư siêu nhiên.
Có thể nói, cái danh ngạch đệ tử hạch tâm này chính là tồn tại mà các đệ tử khát vọng mà không thể cầu.
Bạch Húc hơi nhướng mày, không nghĩ tới Tông chủ vậy mà lại hào phóng như vậy. Vì vị trí đứng đầu của một trận đại bỉ lại sẵn sàng chấp thuận tặng cho hắn một danh ngạch đệ tử hạch tâm. Nhưng mà như vậy cũng tốt, địa vị của hắn càng cao thì địa vị của sư tôn và Tiểu Dạ đương nhiên sẽ nước lên thì thuyền lên.
Tuy rằng sư tôn không cần đến hắn để làm tăng thể diện. Nhưng nếu như vậy thì hắn có thể tạo ra hoàn cảnh tu luyện tốt hơn nhiều cùng với địa vị càng cao cho Tiểu Dạ.
Cơ mà nghĩ đến hắn dùng tu vi Kim Đan kỳ trở thành đệ tử hạch tâm, đồng nghĩa với việc trở thành kẻ áp đáy yếu ớt nhất trong số đó, tâm tình liền có chút vi diệu. Dù vậy nhưng hắn ngoài mặt vẫn phải cung kính, như gãi đúng chỗ ngứa tỏ vẻ kinh hỉ tạ ơn với Chưởng môn.
Nhìn biểu hiện của Bạch Húc như vậy, Chưởng môn rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn còn lo Bạch Húc sẽ cậy tài khinh người, sẽ ỷ vào tư chất và ngộ tính thiên tài của mình để vòi thêm nhiều yêu cầu viển vông. Tới lúc đó tuy rằng hắn cũng có thể đáp ứng, nhưng trong lòng sẽ không khỏi có chút không hài lòng đối với Bạch Húc.
Nên biết rằng thiên tư hiển nhiên là quan trọng, nhưng nếu tâm tính chẳng ra gì, hám danh lợi, kiêu căng quá mức thì cũng khó có thể trở thành châu báu. May là đứa nhỏ này đã không làm hắn phải thất vọng.
Huyền Thượng chân nhân bên kia cũng vui mừng khôn xiết, tươi cười trên mặt lại càng thêm chân thành. Nhìn người đệ tử mà mình dốc hết tâm huyết cả đời, coi còn hơn con ruột thấy thế nào cũng vừa lòng, không khỏi gật đầu mấy cái.
Một cuộc đối thoại hơi hơi nghiêm túc đã kết thúc trong một bầu không khí quỷ dị như vậy. Chờ đến khi Bạch Húc và Huyền Thượng chân nhân đều rời khỏi đại điện, một vị trưởng lão mới mở miệng, "Người này quả là một thiên tài hiếm gặp. Nhưng Tu Chân Giới từ xưa tới nay cũng chẳng thiếu thiên tài. Nếu sớm như vậy đã phủng hắn lên địa vị cao như thế, có thể nào......"
Chưởng môn híp híp mắt, vẻ từ ái nguỵ trang nháy mắt biến mất, uy nghiêm của người ở trên bộc lộ không sót chút nào, "Lấy thiên tư của hắn, nếu không ngã xuống, ngày sau tất là một tôn đại năng. Trước bán cho hắn ít chỗ tốt, khiến hắn càng thêm trung tâm với tông môn chẳng phải được nhiều hơn mất sao? Nhưng nếu như hắn...... Ai, chẳng qua chỉ là một gốc cây non, nếu phát triển không tốt, huỷ hoại là được rồi, có gì mà phải sợ."
Lời nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến cho lòng người đầy sợ hãi. Ánh mắt Kim Đỉnh Phong tràn đầy hờ hững đối với sinh mệnh, khinh thường những tồn tại như con sâu cái kiến đó. Người có thể trở thành Chưởng môn của một phái, sao có thể giống hệt như biểu hiện bên ngoài của hắn, là một người hiền từ lương thiện cơ chứ......
Thật nhanh đã đến ngày đại bỉ tông môn. Trên Tu Chân Đài một mảnh ồn ào, người đông như kiến cỏ. Gần như tất cả các đệ tử đều phải tham gia đại bỉ, trước tiên bắt đầu từ ngoại môn.
Tất cả mọi người đều xoa tay hằm hè, chỉ chờ được thi triển thân thủ của mình. Ai ai cũng kỳ vọng có thể lọt vào mắt của một vị trưởng lão, được thu về dưới trướng. Nếu vậy thì dù cho phải làm tạp dịch cũng còn hơn là đau khổ giãy giụa ở ngoại môn. Hoặc là trở thành một trong ba người đứng đầu là có thể trực tiếp tiến vào nội môn rồi.
Bởi vì ngoại môn có quá nhiều đệ tử, không thể nào lãng phí thời gian để xem từ đầu đến cuối, chỉ có thể tiến hành luân chiến trước.
Toàn bộ tu chân đài được chia thành hơn một ngàn lôi đài nhỏ, trên mỗi đài gồm 50 người, không giới hạn về thủ đoạn và thời gian, chỉ cần không ác độc đánh chết tại chỗ là được, cứ thế cho đến khi chỉ còn lại một người duy nhất mới thôi.
Tuy nói là vậy, nhưng đợi tuyển ra được một ngàn người cuối cùng cũng đã là chuyện của hai ngày sau. Những người này đều bày ra hết thủ đoạn để trụ lại đến cùng, cố gắng lọt vào mắt các vị trưởng lão kia, nhờ vào đó mà cá chép hoá rồng.
Tâm nguyện lớn nhất của ngoại môn đệ tử chính là tiến vào nội môn, thậm chí có thể bái sư. Vì vậy trên đài bọn họ chém giết lẫn nhau cực kì kịch liệt, khiến cho toàn bộ tu chân đài gần như bị máu nhuộm đỏ.
Ba người đứng đầu gồm hai nam một nữ, tuổi xấp xỉ 50, tu vi đều là Luyện Khí kỳ đại viên mãn. Hai người nam tử được một vị trưởng lão nào đó thu làm đệ tử ký danh, còn nữ tử kia lại được thu vào Cực Lạc Phong.
Bạch Húc khi biết được tin này liền lập tức nhíu mày.
Tu Chân Giới cũng không thiếu những việc xấu xa. Trong đó Ma tu thường thải bổ, thông qua việc hoan hảo đem đối phương làm lô đỉnh, hấp thu tinh khí của bọn họ để đề cao tu vi của chính mình. Người bị thải bổ nếu không chiếm được chỗ tốt, thân thể sẽ dần dần thiếu hụt cho đến khi kiệt quệ rồi chết.
Cho nên Ma tu tính dâm. Ma khiến cho người căm thù đến tận xương tuỷ, cứ thấy là giết.
Mà Tiên tu lại chú trọng song tu, thuận theo âm dương giao hợp đại đạo, dùng công pháp thượng thừa để