Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương từ đầu đến cuối cũng chưa phát ra một tiếng nào, ngoan ngoãn đến nỗi làm cho Bạch Húc cảm giác được có chút không đúng. Chỉ thấy y đột nhiên móc ra từ trong lồng ngực một chiếc khăn gấm trắng tinh, cầm tay Bạch Húc lên rồi cẩn thận chà lau.
Dạ Vô Thương nắm tay Bạch Húc, bắt đầu từ đầu ngón tay, một ngón lại một ngón, y lau cực kỳ thong thả lại vô cùng nghiêm túc, thái độ không một chút cẩu thả hệt như là đang đối đãi với một món đồ mỹ nghệ nào đó rất có giá trị liên thành.
Không biết vì cái gì, nhìn Dạ Vô Thương như vậy, Bạch Húc chỉ cảm thấy trên mặt mình một trận nóng rát, tay của một ông già như hắn, có cái gì đẹp chứ.
Có chút chịu không nổi bầu không khí vừa trầm mặc lại vừa áp lực này, Bạch Húc ho nhẹ một tiếng, hỏi, "Tiểu Dạ không hiếu kỳ, ta vì sao lại làm như vậy ư?"
Dạ Vô Thương không hề ngừng lại động tác trên tay, thậm chí ngay cả đầu cũng chưa nâng, "Sư huynh tất nhiên có lý do của sư huynh."
Bạch Húc bị y làm cho nghẹn một chút, hơi xấu hổ, lại vừa cảm động. Như vậy không phải đồng nghĩa với việc vai ác đại nhân rất tín nhiệm hắn sao?
Nhưng mà hắn cũng không tính toán gạt y bất cứ điều gì, cho nên vẫn là chủ động giải thích, "Thượng Quan Duệ, về sau sẽ có trọng dụng, chúng ta...... Cũng nên có thế lực của chính mình."
Bạch Húc từ lúc xuyên qua đến nơi đây đã không ngừng suy nghĩ biện pháp thay đổi vận mệnh cho vai ác.
Hắn vẫn luôn tự hỏi, vai ác gặp nhiều chuyện thê thảm đến như vậy, một phương diện là y không biết nhìn người, về phương diện khác lại chẳng phải bởi vì y lẻ loi một mình, thế đơn lực mỏng sao?
Nếu như Dạ Vô Thương có thân tín của chính mình, giống như vai chính có tuỳ tùng vừa chân thành lại có thực lực, nếu là như vậy thì Mặc Cô Thành dẫu muốn giết y, hẳn là cũng không dễ dàng đến thế.
Cho nên Bạch Húc hiện tại đặc biệt tận sức với việc khai thác nhân mạch cho vai ác đại nhân. Có công cụ gian lận vạn năng là hắn ở đây, hắn không tin, số phận của y vẫn giống như trước nha!
Dạ Vô Thương nghe vậy, động tác trên tay khựng lại một lúc. Đối diện với ánh mắt quan tâm trước sau như một, lại ngầm có ý lo lắng của Bạch Húc, y hơi mỉm cười, giống như trăm hoa đua nở, đẹp đến sững sờ.
Bạch Húc cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Trong nháy mắt kia hắn rốt cuộc đã biết cái gì gọi là thiên địa thất sắc, cái gì gọi là câu hồn nhiếp phách, chỉ một nụ cười nhạt lại có thể mê hoặc nhân tâm đến vậy.
Hắn xem như minh bạch, cái gì gọi là người hàng năm không cười, nhưng một khi cười rộ lên nhất định sẽ khiến cho lòng người kinh diễm.
Dạ Vô Thương cười đến tít cả mắt, y vẫn biết sư huynh của y biết được rất nhiều thứ, bất kể là trọng sinh giống như y cũng tốt, hay là người khác đoạt xá cũng chẳng sao hết, y đều không để bụng, bởi vì người này thuộc về y.
Chẳng qua không nghĩ tới sư huynh còn vì y mà suy xét đến nước này, thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn. Đè ép khoé miệng đang không tự chủ mà nhếch lên của chính mình, y cúi người tiến đến, gần sát Bạch Húc, đối diện với đôi mắt thấu triệt như lưu li kia, tựa như đang tuyên thệ chắc như đinh đóng cột, "Ta có sư huynh là đủ rồi......"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, duỗi tay ôm lấy eo của y tránh để y bị té ngã, hơi có chút không tán đồng nhìn vào vẻ mặt hồn nhiên của tiểu hài tử, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể yên lặng thở dài. Hắn vốn là xuyên qua, biết rõ cốt truyện phía sau, nhưng mà Tiểu Dạ lại không phải!
Hắn hiện tại không có biện pháp nào nói cho Tiểu Dạ hiểu được tầm quan trọng của việc mở rộng nhân mạch và rời xa những kẻ khốn nạn. Hơn nữa, không chứng cứ, cũng không thể khiến người khác tin tưởng.
Ai! Chỉ còn cách sư huynh là hắn đây thay y suy nghĩ, chăm sóc y nhiều một chút.
"Tiểu nhân Thượng Quan Duệ, đa tạ tiên trưởng đại ân, nguyện làm trâu làm ngựa, báo đáp tiên trưởng." Lúc này, Thượng Quan Duệ nghiêng ngả lảo đảo chạy đến trước mặt bọn họ, trực tiếp quỳ xuống.
Bạch Húc giúp Dạ Vô Thương đứng vững, sau đó nâng hắn dậy, làm như hỏi một cách tùy ý, "Không cần như thế, ta nói rồi, là cùng ngươi có duyên, như vậy ngươi kế tiếp có tính toán gì không?"
"Kế tiếp...... Gia mẫu vừa mới khỏi hẳn, vốn dĩ ta cũng muốn đi đại tông môn bái sư tu chân, nhị vị ân nhân tiên tư khiến cho ta tâm sinh kính ngưỡng...... Chỉ là đáng tiếc......"
"Ngươi cũng muốn tu chân?" Bạch Húc biết rõ còn cố tình hỏi.
Thượng Quan Duệ liên tục dập đầu, "Chỉ là trong nhà có mẫu thân, không tiện đi xa, hơn nữa đã từng có vị tiên trưởng nói linh căn của ta không tốt, không thích hợp tu luyện."
Bạch Húc đánh ra một đạo ánh sáng lên trên người hắn, Thượng Quan Duệ ngay lập tức định trụ thân hình không chút tránh né. Chỉ cảm thấy sau khi đạo ánh sáng kia tiến vào thân thể, dường như hình thành từng dòng nước ấm lưu chuyển trong cơ thể, vô cùng thoải mái.
Bạch Húc nhìn trên đỉnh đầu hắn có ba cỗ linh khí tiến vào trong cơ thể, phân biệt là thổ, mộc, thủy, tư chất cũng tạm được, ở Thiên Hoa Tông cũng có thể tiến vào được nội môn, không biết vì cái gì mà tên tu sĩ kia lại nói linh căn của hắn không tốt?
Bạch Húc tự hỏi không có kết quả, chỉ có thể đem điều này quy kết vào hiệu ứng của vai chính. Rốt cuộc nam xứng vốn là để vai chính tới khai quật, mới có thể tận tâm tận lực thiệt tình đi theo vai chính.
"Ngươi linh căn tạm được, ta nơi này có một quyển 《 Thiên Nhất Vô Thượng Quyết 》 thích hợp cho ngươi tu luyện. Ngươi nếu không muốn gia nhập tông môn, cũng có thể tự mình tìm hiểu."
Bạch Húc móc ra một tấm ngọc giản đặt ở trên trán hắn, một chút cũng không đau lòng. Loại công pháp thích hợp cho Tam linh căn tu luyện này tuy không đến mức bán đầy đường cái, nhưng xác thật cũng không tính là đồ vật đặc biệt trân quý gì cả.
Lại nói bọn họ đã quyết định muốn thu tiểu đệ, tự nhiên thực lực của tiểu đệ càng mạnh, đối bọn họ càng có lợi.
Thượng Quan Duệ đã bị kinh hỉ bất ngờ xảy ra làm cho choáng váng đầu óc, ngay cả môi cũng run rẩy, "Ta...... Ta cũng có thể tu luyện? Trời ạ! Tiểu nhân cảm ơn nhị vị tiên trưởng! Đại ân đại đức của ngài, ta Thượng Quan Duệ, nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi!"
Bạch Húc không sao cả mà phất phất tay, "Ngươi trước tự thân tu luyện, có cái gì không hiểu thì đến hỏi, chúng ta sẽ dừng lại ở đây mấy ngày."
Thượng Quan Duệ biết nhị vị tiên trưởng là vì giúp hắn có thể mau chóng nhập môn mới đồng ý dừng lại tại tiểu thành trấn này, phải mau chóng cố gắng tu luyện, hy vọng sẽ không cô phụ kỳ vọng của ân nhân. Hắn ở trong lòng yên lặng thề, hắn tuyệt đối, vĩnh viễn, trung tâm với nhị vị ân nhân.
Sau đó Bạch Húc bọn họ tìm một khách điếm, ở địa phương này đợi ba ngày. Xác định Thượng Quan Duệ đã tiến vào Luyện Khí tầng hai, hai người mới chuẩn bị xuất phát.
Trước lúc rời đi một ngày, Thượng