*Khỉ:
Edit: Tagoon
Bạch Húc và Dạ Vô Thương giờ phút này đã cao chạy xa bay tới Xích Viêm Thành.
Càng đi về hướng đông, khoảng cách giữa các thành càng xa, càng nhìn lại càng hoang vắng, nơi nơi đều là sa mạc mênh mông cùng Xích Bích.
Quá mức nóng bức đối với một băng linh căn như Bạch Húc mà nói thật sự là một loại dày vò. Cho nên tốc độ khởi hành của hai người dần dần chậm lại, đến cuối cùng thậm chí còn phải nhờ Dạ Vô Thương ngự kiếm. Bạch Húc chỉ có thể thời khắc không ngừng vận chuyển công pháp mới có thể ngăn cản môi trường quá mức khắc nghiệt này.
Nhìn ánh chiều tà dần dần lụi tàn, Dạ Vô Thương đã trải qua mấy ngày mấy đêm tiêu hao cũng đã tới cực hạn. Bạch Húc nhìn quét một vòng, phát hiện ông trời đối với bọn họ vẫn không tệ, cách đó không xa có một sơn động, hắn liền ôm lấy Dạ Vô Thương đáp xuống.
Vừa vào sơn động, cỗ nóng cháy khó nhịn kia ngay lập tức đã tiêu tán rất nhiều. Bạch Húc thở phào nhẹ nhõm, cả người nháy mắt thả lỏng, còn Dạ Vô Thương thì tự giác đi dọn dẹp sơn động.
Từ khi y dọn tới ở cùng với Bạch Húc liền tiếp nhận tất cả nội vụ của Bạch Húc. Chưa từng hầu hạ người khác vai ác đại nhân, nhưng khi hầu hạ Bạch Húc lại vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng. Trong nội tâm của y luôn tồn tại một tia hy vọng xa vời, y nghĩ rằng chiếu cố sư huynh cho thật tốt, hẳn đến khi...... Sư huynh rốt cuộc không thể nào rời khỏi y được nữa.
Nhìn sơn động trở nên sạch sẽ trong nháy mắt, Bạch Húc bên môi cũng nhiễm một tia ý cười. Tiểu hài tử này, một hai phải chiếu cố hắn, rõ ràng y vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng nói thế nào cũng không chịu nghe, hắn chỉ có thể để y tuỳ ý. Chẳng qua, nhìn thân ảnh bận trước bận sau kia, ánh mắt Bạch Húc càng thêm nhu hoà. Nếu mỗi ngày trôi qua cứ vẫn luôn như vậy...... Hình như...... Cũng không tệ lắm thì phải?
Dạ Vô Thương không có thuật đọc tâm, bằng không biết suy nghĩ của Bạch Húc e là sẽ cao hứng nhảy cẫng lên.
Kéo Bạch Húc ngồi trên tấm đệm mềm đã trải xong, lại đút cho hắn một viên Bồi Nguyên Đan, sau đó y mới bắt đầu tự mình tu luyện.
Bạch Húc ăn xong Bồi Nguyên Đan, đả tọa hấp thu linh lực tiêu hao vào ban ngày. Qua ước chừng một canh giờ, hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Bởi vì tu vi của hắn tương đối cao, cho nên thời điểm hắn mở mắt ra, Dạ Vô Thương còn đang đả tọa.
Hơi có chút nhàm chán nhìn chằm chằm y một hồi, phát hiện tiểu hài tử nhà mình nhìn sao cũng thấy đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn tưởng như có thể véo ra nước được. Bạch Húc cứ như vậy tập trung tinh thần nhìn y, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, yên lặng dời đi tầm mắt, chính mình như thế nào giống như...... si hán trên đường một đi không trở lại?
Có chút xấu hổ thả thần thức ra tra xét hoàn cảnh bên ngoài, tin tức phản hồi trở về lại khiến hắn cả người chấn động. Cách đó không xa cư nhiên có một cái hồ!
Bởi vì hai ngày này ra mồ hôi quá nhiều, tuy rằng có tịnh thân thuật, nhưng làm một người địa cầu, hắn vẫn không thể chịu đựng được, luôn cảm thấy người ngợm đã bẩn hết chỗ nói. Nhưng mà Tiểu Dạ còn đang đả tọa, một chốc một lát e là chưa thể tỉnh lại. Vì thế cho nên, hắn quyết định tự mình đi trước, chờ đến khi Tiểu Dạ tỉnh thì quay lại dẫn y đi là được, hiện tại hắn không thể chịu đựng một giây một phút nào nữa rồi.
Hắn đứng dậy, thiết hạ cấm chế ở cửa động, sau đó để lại lời nhắn cho Dạ Vô Thương rồi mới thong thả ung dung đi ra ngoài.
Đi được không bao xa, trong tầm mắt đột ngột xuất hiện một mảnh rừng cây nhỏ, trong không khí tràn ngập hơi nước, làm hắn cảm giác cả người nhẹ bẫng. Bạch Húc không tự chủ được bước đi nhanh hơn, bên tai là tiếng nước chảy chậm rãi. Sau khi xuyên qua một rừng cây, hắn chợt dừng lại.
Trong không khí hơi nước rõ ràng càng đậm thêm vài phần, tiếng chim hót côn trùng kêu vang phảng phất đều biến mất không thấy, tĩnh lặng tới cực hạn.
Hồ nước trong suốt lẳng lặng lưu động, không khí tựa hồ đều trở nên đình trệ, từng hàng cây rậm rạp rủ bóng xuống mặt hồ. Trước mặt toàn là sinh cơ mênh mông cuồn cuộn, nồng đậm cơ hồ muốn ngưng tụ thành nước. Tựa như không muốn quấy rầy đến một mảnh yên tĩnh kia Bạch Húc cầm lòng không đậu thả chậm lại hô hấp, tinh thần cũng không tự chủ được thả lỏng ra.
Cái hồ này cũng không phải rất lớn, nhưng lại rất thanh triệt. Bạch Húc trái phải tra xét một phen, bỗng chốc hai mắt sáng ngời, thật cẩn thận đi xuyên qua những cành cây mọc sum xuê quá mức kia.
Dừng chân bên bờ hồ, không biết có phải là do chưa từng gặp qua nhân loại hay không, không ít cá béo mập từ đáy nước nổi lên, một chút đều không sợ người. Ngu xuẩn. Bạch Húc cẩn thận dùng bàn tay tịnh bạch như sứ từng chút một chạm xuống hồ nước.
Nước hồ xanh biếc khiến hắn không tự kìm hãm được than lạnh, từ lòng bàn chân dâng lên một cổ sảng khoái, phảng phất như đem ngũ tạng lục phủ đều tẩy sạch, làm cho Bạch Húc vẫn luôn chịu đựng nóng bỏng một cảm giác cực kì thoải mái, nhịn không được thở dài cảm khái.
Hắn đứng lên, động tác có chút cấp bách cởi bỏ quần áo dính nhớp trên người xuống, nâng đôi chân thon dài trắng nõn chậm rãi bước vào trong nước, nước hồ lạnh léo kích thích hắn đến thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Giơ tay đem ngọc quan vấn tóc cởi xuống, tóc dài đen bóng như thác nước rủ xuống chỗ bắp đùi. Bạch Húc cong lưng, vốc một vốc nước, tinh tế làm ướt đầu tóc của mình sau đó chậm rãi xoa nắn.
Dạ Vô Thương từ trong nhập định hoàn hồn, đột nhiên phát hiện trong sơn động chỉ còn lại có mình y liền hoảng loạn đứng lên, hướng cửa động phóng ra ngoài, lại ở thời điểm chạm vào cấm chế nghe được lời nhắn của sư huynh.
Bởi vì kết giới của Bạch Húc là nhằm vào nguy hiểm từ bên ngoài, cho nên Dạ Vô Thương dễ dàng mở ra kết giới tìm đến nơi. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, bước chân ngay lập tức khựng lại.
Nam nhân dáng người thon dài, làn da trắng nõn đứng trong sương trắng phiêu đãng