Edit: Tagoon
Bạch Húc trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển tâm pháp, lại mặc niệm Thanh Tâm Quyết mấy lần mới áp chế được cỗ xao động kỳ dị kia. Hơi lo lắng nhìn về phía Dạ Vô Thương, lại phát hiện tiểu hài tử vẻ mặt bình tĩnh, tựa như hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào. Tức khắc hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tiểu hài tử này sao có thể trâu bò như vậy?
Dạ Vô Thương cảm giác được Bạch Húc nhìn mình chăm chú, quay sang vừa lúc bắt kịp vành tai hơi phiếm hồng cùng ánh mắt né tránh của hắn. Chợt nhớ đến sư huynh của y vẫn còn rất ngây thơ, trong nháy mắt hiểu ra điều làm hắn xấu hổ, cực kì hảo tâm truyền âm đến,
"Nàng ta tu luyện chính là Xá Nữ Tâm Kinh, thuộc một loại mị công. Đây là chuyện thường thấy ở các đại gia tộc. Các nàng thường được bồi dưỡng từ nhỏ, bị coi làm người tiếp đãi hoặc là lô đỉnh. Nếu như có khách nhân nhìn trúng, các nàng sẽ phải hiến thân, dùng để gia tăng hảo cảm của các vị lão tổ đại năng khác, giúp cho gia tộc gia tăng lợi thế."
Bạch Húc hơi khiếp sợ quay đầu lại, nhìn chằm chằm nàng kia vài giây. Chỉ cảm thấy gương mặt phù dung mà hắn đang nhìn lại vô cùng đáng sợ, da gà nổi lên khắp người. Nghĩ đến vừa nãy thiếu chút nữa là mắc phải thuật pháp của nàng, hắn liền cảm thấy vô cùng tức giận.
"Mặt khác, nếu như bị vị khách nhân nào đó nhìn trúng, bị bắt phải làm thiếp, cũng là chuyện thường tình. Đây đối với các nàng mà nói có thể đã là lối thoát tốt nhất rồi. Ra sức hấp dẫn khách nhân, dùng nó để thoát ly khỏi gia tộc, có lẽ sư huynh đối những việc xấu xa này không quá hiểu biết, nhất thời không để ý mới chịu ảnh hưởng, cũng không trách được."
Chẳng qua, ta sao có thể để cho sư huynh bị người khác dụ dỗ cơ chứ.
Dạ Vô Thương ở trong lòng yên lặng bổ sung một câu. May là sư huynh kịp thời hoàn hồn, nếu không y nhất định sẽ giết ả nữ nhân không biết trời cao đất dày này ngay tại đây.
Phi Yên nhìn hai nam nhân vô cùng xuất chúng trước mặt đều không chịu sự dụ dỗ của nàng liền có chút ngây người.
Xá Nữ Tâm Kinh này nàng đã tu luyện đến tầng thứ tám, gần như không một ai có thể thoát khỏi sự mị hoặc của nàng. Ngày trước cho dù là Nguyên Anh lão tổ cũng đều phải coi trọng nàng. Chẳng qua những kẻ đó phần lớn đều có bộ mặt già nua, tư chất cũng không xuất chúng, sắp đến đại nạn mới khó khăn thăng cấp được. Nàng không muốn ủy thân cho những tên phế vật đó.
Cho nên nàng vẫn luôn chờ đợi. Hôm nay khi nàng nhìn thấy hai người kia, gần như ngay lập tức nổi lên tâm tư. Một Kim Đan trung kỳ lại trẻ tuổi như thế, tướng mạo còn cực kì tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, nhất định là đệ tử của đại tông môn nào đó, thậm chí có thể còn là người thừa kế của một gia tộc.
Mà người đang đứng bên cạnh hắn, tuy rằng tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng một thân khí thế kinh người, tu vi cũng thật không tồi, nghĩ cũng biết nhất định là cực kì có thiên tư. Người như vậy mới là mục tiêu của nàng. Quan trọng nhất đó là hơi thở của hai người đều tinh thuần, chưa từng song tu. Nếu như nàng có thể trở thành nữ nhân đầu tiên của bọn họ thì địa vị của nàng ở trong lòng bọn họ tuyệt đối bất đồng.
Cho nên nàng liền thuận theo tâm ý của chính mình, đem công pháp vận chuyển tới mười thành, chờ đợi ánh mắt mê luyến của bọn họ, thậm chí đã bắt đầu ảo tưởng được hai vị nam tử ưu tú như vậy đồng thời coi trọng, thậm chí vì nàng trở mặt thành thù.
Thế nhưng nàng đã nhận được cái gì đây? Hai người này cư nhiên hoàn toàn không tiếp nhận sự dụ hoặc của nàng!
Bọn họ nhìn nàng tựa như đang xem một tên hề đang nhảy nhót, trong mắt một mảnh thanh minh, không một chút dấu hiệu động tình nào. Đây là chuyện mà nàng cơ hồ chưa bao giờ gặp qua, mị lực của nàng sao có thể không chút tác dụng đối với bọn họ chứ?
Phi Yên cực kì không cam lòng cắn cắn môi, chỉ một động tác tùy ý đã toát ra mị hoặc vô hạn, "Không biết nhị vị sư huynh giá lâm, sư muội không tiếp đón từ xa, vạn phần cảm tạ sư huynh dù bận rộn nhưng vẫn rút chút thời gian tới tham gia tiệc mừng thọ của gia chủ, không biết nhị vị sư huynh là?"
Tiếng nói uyển chuyển như hoàng oanh xen lẫn một loại ám chỉ cực nóng, mị hoặc tựa như hải yêu than thở. Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù xem, Dạ Vô Thương vốn thờ ơ, Bạch Húc đã có đề phòng từ trước, sẽ không dễ dàng bị dụ hoặc.
Xem ra nữ nhân này có vẻ như vẫn chưa từ bỏ ý định, ánh mắt Bạch Húc lạnh hẳn xuống. Bên cạnh vẫn còn tiểu hài tử, loại chuyện xấu xa này dạy hư đứa nhỏ mất thì sao!
Tâm tình của hắn khó chịu, liền không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì cả, uy áp Kim Đan kỳ che trời lấp đất nghiền áp về phía nàng. Thẳng đến khi thấy nàng sắc mặt trắng bệch, mới thả lỏng áp chế ra một chút.
"Thiên Hoa Tông Huyền Thượng chân nhân dưới tòa thủ tịch đại đệ tử Bạch Húc, cùng thân truyền sư đệ Dạ Vô Thương chúc mừng Viêm Khuynh Thượng Nhân 600 đại thọ. Không dám tự xưng là sư huynh của đạo hữu, còn thỉnh đạo hữu trực tiếp dẫn đường đi!"
Ngữ điệu lạnh băng tưởng như trực tiếp xối một chậu nước đá vào tâm tư nóng rực của Phi Yên. Tức giận đến nỗi khiến nàng hút vào một ngụm khí lạnh, cực kì không cam lòng muốn tiếp tục mở miệng. Ai ngờ vị thiếu niên tuấn mỹ tương đối thấp bé kia lại liếc nhìn về phía nàng. Chỉ một cái liếc mắt như vậy đã khiến nàng như đóng đinh tại chỗ.
Đó là loại ánh mắt gì, dường như là đang nhìn một con kiến không hề có chút sức lực đánh trả nào cả. Cao cao tại thượng như vậy, lại hờ hững như vậy, nàng không chút nào nghi ngờ, nếu như nàng còn tiếp tục dụ dỗ, thiếu niên kia sẽ trực tiếp vặn gãy cổ nàng!
Phi Yên trong lòng cả kinh, nháy mắt thay đổi một bộ tư thái cung kính, cuống quít xoay người dẫn đường, ngay cả một ánh mắt cũng không dám nhìn, "Nhị vị tiền bối bên này thỉnh, gia chủ đã đợi lâu ngày."
Cho dù không quay đầu lại, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt dính trên lưng nàng hiện giờ đang tràn ngập sát khí.
Phi Yên cả người run như cầy sấy, dùng tốc độ gần như trối chết chạy lên phía trước dẫn đường. Xa xa nhìn thấy bóng dáng Viêm phủ, như được đại xá vội vàng lưu lại một câu, "Thỉnh nhị vị tiền bối nhập phủ, sẽ có chuyên gia tới tiếp đãi."
Nói xong liền giống ma đuổi, vô cùng lo lắng biến mất trong tầm mắt của bọn họ, ngay cả có người gọi nàng cũng không nghe.
Bạch Húc nhìn hành động kỳ quái của Phi Yên, hơi kinh ngạc nhướng mày, nàng ta bị ma đuổi hay sao? Chạy nhanh như vậy làm gì!
Tự hỏi nửa ngày không có kết quả, hắn mới một lần nữa đem tầm mắt quan sát kiến trúc huy hoàng trước mặt.
Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện dùng thần thức tra xét, đây là hành vi cực kỳ thất lễ. Chỉ