Edit: Tagoon
Quần áo tản ra để lộ đôi chân thon dài, lông bụng vẫn còn chưa rậm rạp lan xuống nơi bên dưới đã hoàn toàn khí thế ngẩng cao đầu, bại lộ hoàn toàn trong không khí.
Hơn nữa nhìn mức độ lớn nhỏ của nó, Bạch Húc không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Đứa nhỏ này mới mười ba tuổi thôi đấy, thế mà so với hắn lại không hề thua kém chút nào. Này thật sự khoa học sao?
"Sư huynh?" Dạ Vô Thương có lẽ thấy Bạch Húc chỉ nhìn chằm chằm vào thân dưới của y nhưng lại không có động tác gì, cảm thấy có chút bất an, cho nên lại áp sát vào người hắn, thậm chí còn dùng chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi của y cọ cọ lên cằm Bạch Húc, cả người co rụt lại trong lồng ngực của hắn.
Thiếu niên thanh thanh lãnh lãnh ngày xưa giờ phút này lại có vẻ nhão nhão dính dính, mạc danh mang theo một loại mị ý mê hoặc nhân tâm, "Sư huynh, trên người của ngươi thật lạnh, thật thoải mái......"
Là ngươi quá nóng thôi......
Bạch Húc có chút gian nan nuốt nước miếng, sau đó mới run run rẩy rẩy vươn tay nắm lấy bộ vị đang ngẩng cao kia. Nhiệt độ nóng bỏng trong tay kích thích khiến hắn run lên, không tự chủ tăng thêm chút lực độ. Dạ Vô Thương kêu lên một tiếng, có chút ủy khuất khẽ rên, "Đau, sư huynh......" Đôi mắt to phủ kín sương mù mênh mông thẳng lăng nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến nỗi khiến Bạch Húc trong lòng nhảy dựng.
Hắn vội vàng buông tay. Dạ Vô Thương bất mãn kéo ống tay áo của Bạch Húc, vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn hắn.
Bạch Húc cảm thấy vô cùng đau đầu, thôi thôi, ta nhất định là đời trước thiếu ngươi!
Hắn thầm mắng một tiếng, duỗi tay một lần nữa cầm thứ cực nóng kia lên, "Ngươi nhìn động tác của ta, học xong thì tự mình làm theo."
Bạch Húc kỳ thật đã bị quan niệm trước kia của mình ảnh hưởng. Nhưng hắn lại quên mất, nơi này không phải là hiện đại.
Kỳ thật mười ba tuổi rất nhiều người đều đã cưới vợ. Hơn nữa Dạ Vô Thương lại là con tư sinh của Quách gia, đại gia tộc cái dạng dơ bẩn gì mà chưa gặp qua, đối với phương diện này không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng trong thâm tâm của Bạch Húc lại chỉ thấy Dạ Vô Thương là một tiểu hài tử đáng thương chịu đủ ngược đãi khiến hắn đau lòng, cho nên chú định chỉ có thể bị ăn bằng sạch.
Bạch Húc hồi tưởng lại mớ kinh nghiệm ít ỏi của mình, nỗ lực lấy lòng tiểu hài tử trước mặt, ngón tay du tẩu ở cán, kích khởi từng trận rùng mình.
Dạ Vô Thương hô hấp càng thêm dồn dập, đôi môi hé mở, như là đang cực lực áp xuống phản ứng của chính mình, nhưng trong đôi mắt sáng ngời lại lộ ra một chút khác thường.
Rất nhiều chuyện thường là tưởng tượng khó hơn so với thực tiễn. Bạch Húc giãy giụa nửa ngày, nhưng khi chân chính làm thì lại không cảm thấy có gì không khoẻ, vì vậy liền vứt mọi thẹn thùng ra sau đầu, chỉ nghĩ làm thế nào để giải toả được cho tiểu hài tử đáng thương trước mặt.
"Ưm...... Sư huynh......" Dạ Vô Thương trầm thấp rên rỉ thành tiếng, buông lỏng vạt áo của Bạch Húc ra, cầm lòng không đậu du tẩu vuốt ve trên người hắn, làm Bạch Húc nhịn không được run rẩy, vội nắm lấy tay y.
Nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nếu như cứ tiếp tục trêu chọc như vậy, hắn cũng nổi lên phản ứng, vậy thì hư bột hư đường hết.
Theo động tác của Bạch Húc, Dạ Vô Thương ngày càng hưng phấn. Y cả người dán lên Bạch Húc, ôm bờ vai của hắn, đầu dựa vào cần cổ hắn, luôn miệng thì thầm gọi hắn.
Mỗi một tiếng sư huynh đều tựa như ma chú, trong đó có ý vị tình dục trầm mê khiến người càng khó cầm lòng. Hô hấp mỗi lúc một dồn dập phả lên làn da hắn. Bị cảm nhiễm bởi loại bầu không khí ái muội kiều diễm này, Bạch Húc cảm thấy thân thể của mình thế mà cũng nổi lên phản ứng.
Có chút kinh sợ với phản ứng của chính mình. Bị cảm giác hổ thẹn cùng rào cản đạo đức dày vò, Bạch Húc cắn chặt răng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ trong tay, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi quẫn cảnh này sớm một chút.
Theo động tác của Bạch Húc, Dạ Vô Thương hô hấp càng thêm thô nặng, cuối cùng cũng đạt tới giới hạn tiết ra nguyên dương. Thân thể y run lên vài cái, một cỗ mùi vị đặc trưng phiêu tán trong không khí. Bạch Húc xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn thẳng mặt Dạ Vô Thương, thấp giọng nói, "Tự mình thu thập một chút đi."
Sau đó mở cửa xông ra ngoài, chạy trối chết.
Sau khi lao ra khỏi cửa, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào khiến hắn híp híp mắt, lúc này mới kinh giác hắn vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Không khí thanh tân bên ngoài xua tan đi phân kiều diễm vừa rồi, khiến đầu óc Bạch Húc một lần nữa thanh tỉnh trở lại, "Đệch, chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy!"
Có chút ghét bỏ gãi gãi đầu. Bộ dáng Dạ Vô Thương đầy mặt hồng triều vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Thiếu niên ngây ngô thân thể phiếm màu đỏ ửng, bộ dáng đạm mạc ngày xưa bị đánh vỡ lại trở nên mê người như vậy, ngay cả hắn cũng không tự chủ được mà bị mê hoặc.
Bạch Húc mặc niệm mấy lần Thanh Tâm Quyết, đuổi hết những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi đầu rồi triệu hồi Ánh Tuyết, trực tiếp múa kiếm trong viện nhằm tiêu hao bớt tinh lực.
Sau khi Bạch Húc ra ngoài, ánh mắt của Dạ Vô Thương vốn dĩ mê mang vô tội nhanh chóng rút đi, dần dần sắc bén lại, sau đó trở nên cực nóng, tràn đầy tình yêu nồng cháy cùng chiếm hữu dục điên cuồng.
Y vẫn luôn biết rằng sư huynh cực kì bao dung y, nhưng càng như vậy y lại càng muốn biết, đâu mới là điểm mấu chốt của sư huynh đối với y? Mấy cái thứ đồ chơi sương mù màu đỏ kia căn bản là không đủ để khơi mào tình dục của y. Chỉ cần y muốn, áp xuống xao động trong thân thể còn dễ hơn ăn cháo.
Nhưng y vì sao lại phải nhẫn?
Người y yêu đậm sâu đang ở trước mắt, y thấy được, sờ được, thậm chí trong hơi thở của y tất cả cũng đều là mùi hương của người đó, như vậy bảo y phải nhẫn như thế nào đây?
Cho nên khi đưa ra loại yêu cầu đó, y cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt rồi. Sư huynh là người thanh lãnh giống như trích tiên, sao có thể đồng ý làm loại chuyện này?
Nhưng rồi sao? Sư huynh lại đáp ứng rồi!
Cho dù là yêu cầu quá giới hạn như vậy, sư huynh cũng không hề rời đi......
Cho nên đây là do chính ngươi lựa chọn, dưới tình huống như vậy cũng không rời khỏi ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không có khả năng buông tay.
Sự rối rắm xấu hổ e lệ của Bạch Húc y đều đặt ở trong mắt. Nhưng chính bởi vì như vậy mới khiến