Edit: Tagoon
Đến lượt Dạ Vô Thương lên thí nghiệm đã là một ngày sau, thiên tư tuyệt hảo đơn hệ lôi linh căn trong nháy mắt đã đoạt được sự chú mục của mọi người. Bạch Húc chuẩn bị sẵn những điều cần nói trong đầu thật kỹ rồi mới đi bái kiến Huyền Thượng chân nhân.
Hy vọng lý do của hắn có thể đả động lão nhân kia. Trong trí nhớ của hắn, Huyền Thượng chân nhân là thật tình yêu thương Bạch Húc, nhưng nếu sư phụ thật sự thu Dạ Vô Thương, cũng đồng nghĩa với việc cùng vị kia của Lôi Hỏa phong đối đầu.
Một lần nữa nhìn thấy gương mặt hiền từ của lão nhân, Bạch Húc tôn kính từ đáy lòng, cung kính hành lễ, "Đồ nhi bái kiến sư tôn!"
Huyền Thượng chân nhân vui tươi hớn hở kéo hắn, "Húc Nhi không phải đang phụ trách đốc xúc chiêu nhân sao, như thế nào lại tới đây?"
Bạch Húc lấy lại bình tĩnh, trong giọng nói có thêm ba phần cầu xin: "Đồ nhi cả gan, hy vọng sư tôn nhận lấy một người."
"Hả?" Đáy mắt Huyền Thượng chân nhân xẹt qua một tia kinh ngạc. Lão rất hiểu tính cách của người đồ đệ này, cực kỳ ngay thẳng lại đạm mạc, vạn sự đều không để trong lòng. Hơn nữa hắn lại là cô nhi, không có bạn bè thân thích, rất khó tưởng tượng rằng hắn cũng có một ngày đến cầu xin lão mở cửa sau.
"Không biết là người như thế nào lại có thể khiến Húc Nhi tới tìm ta cầu tình?"
Bạch Húc cẩn thận chọn lọc từ ngữ, trả lời, "Là một nam hài, tên là Dạ Vô Thương, biến dị lôi linh căn."
Điều này khiến Huyền Thượng chân nhân càng thêm kinh ngạc. Lão là đơn thủy linh căn, căn bản không thích hợp dạy dỗ cho đồ đệ lôi linh căn. Huống chi với thiên tư bực này, lão gia hỏa kia của Lôi Hỏa phong chắc chắn sẽ muốn thu nạp về dưới trướng.
Đồ đệ của lão chắc chắn hiểu rõ điều này, nhưng vẫn tới cầu lão, chắc hẳn phải có nguyên nhân sâu xa nào đó?
"Ngươi có thể cho ta một lý do không?" Huyền Thượng chân nhân hơi hơi thu liễm lại tươi cười trên mặt, trong mắt bắn ra quang mang sắc bén nhiếp người, cơ hồ làm cho Bạch Húc không dám ngang hàng mà đối diện.
Bạch Húc gian nan nuốt nước miếng, vẫn chống đỡ áp lực trả lời, "Đồ nhi cũng không rõ ràng, chỉ là vận mệnh chú định hình như có sở cảm. Sư tôn cũng biết, đồ nhi rất ít khi xuống núi, trước đó cũng hoàn toàn không quen biết đứa bé kia. Chỉ là hôm nay vừa nhìn thấy, liền mơ hồ cảm giác được Thiên Đạo lôi kéo. Hắn cùng đồ nhi tựa hồ có liên hệ nhân quả nào đó, chỉ có đem hắn lưu tại bên người mới có thể tìm ra phương đắc đại đạo."
Huyền Thượng chân nhân nghe hắn nói nghiêm trọng đến vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Lão biết Bạch Húc chưa bao giờ là người bắn tên không đích. Hơn nữa người tu đạo, đối với Thiên Đạo xác thật sẽ có cảm ứng mơ hồ nào đó. Cũng không phải do hắn không tin, huống chi sự tình liên quan đến đồ đệ hắn thương yêu nhất. Chỉ một câu "Phương đắc đại đạo" kia cũng đáng để hắn cùng Lôi Hỏa phong tranh giành một phen.
Khẽ thở dài một tiếng, Huyền Thượng chân nhân lại khôi phục bộ dáng hiền từ, "Vi sư đã biết, ngươi đi trước đi. Dù sao thì chưởng môn đã phái ngươi giám sát việc chiêu nhân, không thể rời đi lâu, chuyện này ta sẽ làm thỏa đáng."
Bạch Húc nghe xong, nhịn không được lộ ra vẻ vui mừng, ấm áp trong đáy mắt càng đậm. Lão nhân này đối với đồ đệ thật là yêu thương đến tận trong tâm khảm, "Đa tạ sư tôn, đồ nhi cáo lui."
Một lần nữa trở lại quảng trường, thanh âm hưng phấn của hệ thống truyền đến, 【 Không tệ không tệ, ký chủ, rất biết cách lừa người 】
Bạch Húc thực là bất đắc dĩ. Cũng may người tu chân tâm hướng đại đạo, tâm tư đều tương đối đơn thuần. So với Bạch Húc đã sinh hoạt nhiều năm ở thế kỷ 21 ngươi lừa ta gạt mà nói, xác thật khá dễ lừa. Hơn nữa bọn họ tương đối tin tưởng vào những điều mơ hồ cùng loại với "Vận mệnh".
Chờ đến khi mọi người trắc linh căn xong đã là 5 ngày sau. Những người thuộc Tam Linh Căn thì tiến vào nội môn, Song Linh căn cùng Đơn Linh Căn có thể trở thành đệ tử ký danh của trưởng lão hoặc thân truyền đệ tử, mà Tứ Linh Căn Ngũ Linh Căn chỉ có thể nhập ngoại môn, làm chút việc vẩy nước quét nhà để đổi lấy tài nguyên.
Tu Chân giới, cũng vô cùng tàn khốc.
Cá lớn nuốt cá bé, không có ngoại lệ.
Bạch Húc hưng phấn chạy đến nơi đăng ký đệ tử nội môn tìm Dạ Vô Thương. Không biết Huyền Thượng chân nhân dùng phương pháp gì, cư nhiên thật sự khiến Lôi Hỏa phong nhả ra, từ bỏ hạt giống tốt trăm năm khó gặp này. Chẳng qua Huyền Thượng chân nhân cũng chỉ đem y thu làm đệ tử ký danh, còn phải xem biểu hiện về sau của y như thế nào rồi mới tăng thành đệ tử thân truyền.
Bạch Húc đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều đầy mặt khát khao nhìn về phía hắn.
Đại sư huynh của Thiên Hoa Tông thiên tư xuất chúng, cơ hồ là thần tượng của tất cả bọn họ. Trong lòng mọi người vô cùng thấp thỏm, không biết có thể được Đại sư huynh nhìn trúng thu về môn hạ hay không? Hoặc là được hắn coi trọng, dìu dắt một chút thôi là đã lời to rồi. Rốt cuộc Huyền Thượng chân nhân là tu sĩ Luyện Hư kỳ, trừ chưởng môn ra thì chính là người có tu vi cao nhất.
Dạ Vô Thương nhìn hình bóng quen thuộc kia, có chút đạm mạc mà quay đầu đi. Dù sao bọn họ tạm thời sẽ không có va chạm, còn về sau thế nào thì y có rất nhiều phương pháp tra tấn hắn.
Cho đến khi người kia trực tiếp dừng lại trước mặt, trong mắt y mới hiện ra một chút kinh ngạc, "Dạ Vô Thương, sư tôn đã thu ngươi làm đệ tử ký danh, ta tới đón ngươi trở về."
Dạ Vô Thương không thể tưởng tượng mà nhìn hắn. Sao có thể, rõ ràng đời trước y cùng Mặc Cô Thành đều tiến vào Lôi Hỏa phong. Huyền Thượng chân nhân như thế nào lại thu y nhập môn? Chẳng lẽ bởi vì y trọng sinh nên sự việc xảy ra sẽ không giống nhau sao?
Y không tự chủ mà nheo mắt lại, tinh tế đánh giá người trước mặt, lại hoảng hốt phát hiện người này khiến y có cảm giác vô cùng xa lạ. Không có sự bễ nghễ cao cao tại thượng, không có sự khinh thường giống như ban ân, không có cảm giác lạnh lẽo như khối băng ngàn năm không tan. Có cũng chỉ là nhàn nhạt ôn nhu cùng ý cười thanh thiển.
Dạ Vô Thương trên mặt biểu hiện ra vẻ kinh hỉ nên có, tựa như biểu tình mà tất cả mọi người sẽ bày ra khi được chọn, đáy lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Bạch Húc đang có âm mưu gì? Vì muốn làm nhục nhã y thuận tiện dễ dàng hơn nên mới đem y cột lại bên người sao? Nếu là như vậy, chẳng lẽ hắn cũng trọng sinh?
Dạ Vô Thương trong lòng cả kinh, khắp người đề phòng hẳn lên, tựa như một con thú nhỏ xù lông, để lộ ra nanh vuốt còn chưa sắc bén của nó vậy.
Bạch Húc có chút buồn cười nhìn tiểu hài tử trước mặt thay đổi biểu cảm liên tục, mê mê hoặc hoặc mà theo sau lưng mình. Sợ hài tử đi không cẩn thận sẽ va phải thân cây, Bạch Húc có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chủ động dắt tay tiểu sư đệ của mình.
Vừa nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, hắn lại càng thêm đau lòng. Đôi tay vốn nên mềm mại mịn màng, nhưng giờ lại thô ráp đầy vết chai, thậm chí còn có thể sờ thấy rõ vài đạo vết thương trên đó. Lật lên xem thì thấy các vết sẹo đã liền lại, nhìn qua vô cùng dữ tợn, giống như đem toàn bộ bàn tay chém đứt vậy, có thể thấy lúc đó bị thương nặng đến chừng nào.
Bạch Húc theo bản
Bạch Húc không nói gì thêm, đem thuốc mỡ nhét vào tay hài tử, dặn dò y nghỉ ngơi cho tốt sau đó liền rời đi. Rốt cuộc để ngày sau lại tới, không thể nóng vội. Vai ác đại nhân hiện tại đề phòng quá nặng, không thể làm quá mức.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn bảo bảo hai ngày nay tới đọc truyện, Mặc Mặc hành văn non nớt, có thể sẽ có chút nhạt nhẽo ấu trĩ, Mặc Mặc sẽ mau chóng trưởng thành, cảm ơn mọi người ~