Edit: Tagoon
Sợ Hiên Viên Dật hiểu lầm thái độ của mình, Bạch Húc vội vàng làm sáng tỏ, "Ta không có ý gì khác, chỉ là có chút ngoài ý muốn, rốt cuộc chúng ta...... Đều không thuộc về nơi này, ngươi nếu vì hắn mà ở lại, vậy người nhà của ngươi tính sao bây giờ?"
Hiên Viên Dật thấy ánh mắt hắn thật sự không có một chút chán ghét hoặc phản cảm nào, tâm tình cũng tốt đẹp hơn rất nhiều. Hắn hơi nheo lại hai mắt, phiền muộn ngửa đầu nhìn vào hư không, dùng một loại ngữ khí mang theo hoài niệm mịt mờ chậm rãi hồi ức:
"Lúc vừa tỉnh lại, ta thật sự rất sợ hãi. Tuy rằng ta đã tiếp nhận ký ức của thân thể này, nhưng tất cả đều hoàn toàn lạ lẫm, không có một ai để tín nhiệm, ánh mắt của mỗi người xung quanh khi nhìn ta tựa hồ đều mang theo địch ý. Đoạn thời gian đó khiến ta cảm thấy gần như phát điên. Có lẽ là do đọc quá nhiều tiểu thuyết cung đấu trạch đấu cẩu huyết nên cảm thấy người bên cạnh đều muốn hại ta, đến nỗi ăn không dám ăn uống không dám uống. Cho đến tận khi Khải từ bên ngoài chinh chiến trở về ta mới như được giải thoát."
"Bởi vì nguyên chủ là một người cực kì ương ngạnh ích kỷ, cho nên lúc trước hắn tựa hồ đối vị đệ đệ này không có hảo cảm gì. Nhưng cho dù là vậy hắn cũng không hề mặc kệ ta suy sút. Ta vốn dĩ cho rằng hắn ngó lơ không hỏi đã là thái độ tốt nhất rồi......"
Hiên Viên Dật nhẹ nhàng mở miệng, sự dịu dàng nơi đáy mắt tràn đầy như mật ngọt, tưởng như chỉ cần nhìn vào đó thì bất cứ ai cũng đều cam tâm tình nguyện đắm chìm bên trong, hắn tiếp tục nói:
"Không nghĩ tới hắn chỉ cần liếc mắt nhìn một cái là biết ta khó xử chuyện gì. Hắn cũng không hề trách cứ bất mãn, chỉ ở ngay trước mặt ta nếm qua tất cả những thứ kia một lần rồi mới đưa cho ta, ngươi có thể minh bạch tâm tình của ta ngay lúc đó không?"
Tựa hồ nói đến chỗ kích động, cả khuôn mặt Hiên Viên Dật đều phiếm hồng, khóe mắt hơi nhấp nháy, ẩn ẩn có một tia mị thái. Bạch Húc không nói tiếp, hắn biết hiện tại Hiên Viên Dật chỉ là muốn phát tiết mà lầm bầm lầu bầu, không cần hắn phải đưa ra câu trả lời.
"Ta lúc ấy liền suy nghĩ, ta về sau nhất định sẽ đối tốt với hắn hơn gấp trăm ngàn lần, ta cũng xác thật làm được, nhưng đồng thời lại khiến hắn yêu ta, tại một nơi như vậy, làm huynh đệ ruột thịt, hắn thật đúng là dám...... Đều do cả ta, cũng tự nguyện trầm luân, cho nên dù là trái với đạo đức, cũng là hai người cùng gánh vác, không có gì không tốt."
Hiên Viên Dật thấp thấp cười ra tiếng, không biết là đang cười Hiên Viên Khải hay là cười chính mình.
Bạch Húc ấp úng há miệng thở dốc, không nói chuyện, chỉ là hắn tổng cảm thấy lúc này Hiên Viên Dật nhìn qua thực bi thương, ngay cả vẻ tươi cười kia cũng thấy thật chói mắt. Nhưng mà hắn lại không còn cách nào, dù sao cũng là chuyện của người khác, nói đến cùng bọn họ chẳng qua mới nhận thức không bao lâu, hắn không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác, huống chi lại là chuyện tình cảm.
Một chữ tình, khiến người tổn thương sâu nặng nhất, cũng khiến người không thể tự chủ mà sa ngã vào.
Hơi thở dài một tiếng, hắn chưa bao giờ trải qua ái tình, cho nên không có chút hoang mang nào ở phương diện này, cũng không có bất luận ý kiến nào mang tính xây dựng, chỉ có thể lặng yên. Đôi khi một người ở bên chân thành lắng nghe thôi cũng đã có thể tiếp cho đối phương một nguồn dũng khí lớn lao rồi.
Hiên Viên Dật hơi tạm dừng một chút, tựa hồ chỉ là chút cảm khái, thực mau liền khôi phục lại bình thường, tiếp tục nói, "Ta đã từng khát vọng trở về nhà. Nơi đó có cha mẹ, ông nội bà nội mà ta yêu thương. Nhưng cho đến vừa rồi khi gặp được ngươi, ta mới thật sự bắt đầu nghiêm túc tự hỏi chuyện trở về. Ta phát hiện, ta làm không nổi...... Ma ma có ba ba, gia gia có nãi nãi. Nhưng còn Khải, hắn chỉ có ta, ta chính là toàn bộ thế giới của hắn."
"Ta còn nhớ ta đã từng nói giỡn với hắn, nói rằng nếu có một ngày, ta không còn ở đây ngươi sẽ làm sao? Ngươi biết hắn trả lời như thế nào không? Hắn nói ta sẽ đi tìm ngươi, tìm đến già, tìm đến chết, thế giới không có ngươi sẽ không còn ý nghĩa để tồn tại......"
Hiên Viên Dật cười khổ một tiếng, nửa tự giễu nửa bất đắc dĩ, "Ta thật sự sợ, nếu như thực có một ngày như vậy, hắn biết phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ta cực kì tin rằng, dù ta có trở về, cũng không cách nào lại tìm được một người khiến ta yêu đến sâu đậm đến thế, cho nên ta muốn ở lại nơi này."
Đem phiền não đọng lại nhiều năm sâu trong lòng nói hết ra, Hiên Viên Dật cảm giác trong lòng khoan khoái rất nhiều, đồng thời cũng thêm kiên định quyết tâm muốn ở lại.
Như vậy theo lời của chính hắn, rung động, trao hết con tim, cho nên không thể từ bỏ.
Bạch Húc nhìn hắn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hâm mộ.
Hắn từ nhỏ đến khi lớn bằng này, tuy không tính là thuận buồm xuôi gió nhưng cũng không phải trải qua sóng to gió lớn gì. Cho dù là sau khi cha mẹ gặp tai nạn xe cộ cũng để lại cho hắn một số tiền đủ để sinh hoạt, giúp hắn sống vô ưu vô lo. Có thể nói hắn chưa từng đưa ra một quyết định nào trọng đại đến thế, cơ hồ có thể thay đổi cả nhân sinh.
Hắn biết tính tình của mình tương đối an nhàn, nói khó nghe chút thì là nhu nhược. Nên hắn mới biết chuyện này nếu đặt ở trên người mình, hắn nhất định sẽ không thể nào quyết đoán đưa đến quyết định như thế. Hiên Viên Dật cứ như vậy bừa bãi nhân sinh, thật sự khiến hắn cực kỳ hâm mộ.
Bạch Húc hơi gục đầu xuống, âm thầm tự giễu một phen. Đối với người bạn đồng hương này, hắn có một cảm giác thân cận vô hạn. Chẳng qua mỗi người có một sự lựa chọn cho riêng mình, thế nên điều hắn có thể làm chỉ là chúc phúc. Sau khi trầm tư một phen, hắn từ túi Càn Khôn móc ra một cái bình đưa qua, vô cùng chân thành nói:
"Ngươi biết ta hiện ở Trung Tam Thiên thế giới đi, nơi này có một ít linh đan, đối với các ngươi có chỗ lợi. Chỉ cần còn một hơi thở thoi thóp cũng có thể có thể cứu trở về, xem như một phen tâm ý của người đồng hương là ta. Tổng cộng có hai viên, nếu không có nguy hiểm, nó cũng có thể hộ các ngươi vô bệnh vô tai lại sống thọ hai trăm năm."
Hiên Viên Dật trừng lớn hai mắt, hắn không chút nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Bạch Húc, không khỏi vui mừng một trận. Thứ tốt như vậy, quả là một phen tâm ý chân thành. Hoan thiên hỉ địa tiếp nhận, không nghĩ tới một phần tín nhiệm này, về sau thật sự sẽ cứu hắn một mạng, giúp hắn có thể cùng với người thương bạch đầu giai lão.
Sau khi cẩn thận thu nhận cái bình, Hiên Viên Dật mới nhớ tới hỏi, "Các ngươi tới chỗ này là có chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này cũng có cốt truyện? Nhưng sao ta lại không nhớ ra nhỉ......"
Nhờ hắn nhắc nhở mà Bạch Húc mới nhớ tới mục đích của chuyến này, thu liễm cảm xúc lại rồi nghiêm mặt nói, "Trong nguyên tác, ở thế giới này xác thật có cốt truyện, chẳng qua chúng ta đi chuyến này mục đích cũng không phải