Edit: Tagoon
Bạch Húc bị một màn vừa rồi kích thích đến sửng sốt. Hắn tuy rằng biết phá trận không phải là việc dễ dàng gì, nhưng cũng không nghĩ tới cư nhiên lại...... ực...... Mạo hiểm đến vậy sao?
Hắn nắm lấy cánh tay Dạ Vô Thương thả thần thức ra điều tra, phát hiện tiểu hài tử cũng không có bởi vì linh lực tiêu hao quá mức tạo thành ám thương gì, ngược lại nhờ họa được phúc khiến bình cảnh Trúc Cơ hậu kỳ có điều buông lỏng, lo lắng trong lòng mới hoà hoãn lại.
Chờ sau khi Bạch Húc cẩn thận điều tra xác định thượng cổ Phệ Linh trận thật sự biến mất xong, lại dọn dẹp sạch sẽ hết thảy dấu vết, hắn mới mang theo Dạ Vô Thương về Trấn Nam Hầu phủ.
Hiên Viên Dật thấy bọn họ bình an trở về, còn thuận lợi giải quyết ma tu mới hoàn toàn thả lỏng tinh thần. Hắn tuy biết rằng người đồng hương này của hắn không hề đơn giản, nhưng lại cũng không biết Bạch Húc đến tột cùng đã lợi hại tới trình độ nào. Thật may hai người đều không có việc gì, kia mới là vạn hạnh.
Bạch Húc mang Dạ Vô Thương về Trấn Nam Hầu phủ tu dưỡng vài ngày, sau đó mới đi theo Hiên Viên Khải tới hoàng cung lĩnh thù lao.
Hoàng đế Tân Lam quốc đã từng hạ chỉ, nếu có thể giải quyết ma tu kia thì sẽ chấp thuận một điều kiện. Bạch Húc cũng không nghĩ làm công phu sư tử ngoạm, hơn nữa những vật phàm tục đó đối với tu sĩ mà nói toàn là vô dụng. Vì thế hắn chỉ yêu cầu hoàng đế cho phép bọn họ chọn một đồ vật bất kì bên trong quốc khố thôi.
Không sai, hắn đánh chủ ý chính là kiện Thần Khí kia của vai chính. Một cái Tu Di cảnh ngay cả cường giả Đại Thừa kỳ cũng không thể luyện chế, thậm chí có thể cất chứa vật sống, vậy đã đủ ngoạm chưa? Nhìn từ ngoài chẳng qua chỉ là một cái nhẫn cổ xưa nhưng bên trong lại cất giấu một thế giới hoàn chỉnh.
Mọi người đều biết, nhẫn trữ vật, túi Càn Khôn bên trong chỉ có thể cất chứa vật chết, hơn nữa không gian lại có giới hạn. Nhưng Tu Di cảnh này lại không giống thế, tục truyền nó là không gian độc lập của một vị tiên nhân phi thăng nào đó sáng lập ra, tìm mọi cách gom đủ cực phẩm ngũ hành Tiên Khí kích thích sinh cơ, lại cộng thêm được cực phẩm linh tuyền uẩn dưỡng mới khiến nó hoàn toàn có được sinh cơ, trở thành Tu Di cảnh, có thể coi là một tiểu thế giới độc lập.
Hơn nữa nhẫn này sau khi nhận chủ có thể tự mình che giấu, dưới Đại Thừa kỳ đều không thể nhìn ra được cái gì, hoàn toàn không cần phải lo lắng đến chuyện giết người đoạt bảo.
Trong Tu Di cảnh linh khí nồng đậm hơn thế giới bên ngoài gấp trăm lần, lại thêm cực phẩm linh tuyền cung cấp linh thủy, vì vậy nó có thể giúp chủ nhân nhanh chóng tăng tu vi hơn nữa còn không để lại bất cứ di chứng gì. Cho dù là siêu cấp đại tông như Thiên Hoa Tông đến nay cũng chưa từng sở hữu một kiện bảo vật nào có thể sánh bằng.
Rốt cuộc Thần Khí là đồ vật tồn tại trong truyền thuyết, bọn họ cũng chỉ là lây dính chút ánh sáng của vai chính mà thôi.
Sau khi đoạt được Thần Khí, thực lực của vai chính tựa như tên lửa thẳng tắp bay lên, cũng chính là cơ sở quan trọng giúp hắn phi thăng sau này. Một bảo vật như vậy, Bạch Húc không có khả năng sẽ bỏ qua.
Hai người dưới sự chỉ dẫn của Hiên Viên Khải bước vào hoàng cung Tân Lam, gặp được người nam nhân tôn quý nhất của thế gian, Hiên Viên Minh. Người này chưa quá 35 tuổi, nhìn qua thật sự có khí chất nho nhã của thư sinh, làm người khó có thể tưởng tượng hắn là vua của một nước.
Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương chỉ hơi hơi gật đầu thôi nhưng Hiên Viên Minh cũng không dám có bất cứ bất mãn gì, lại đích thân dẫn hai người tới quốc khố, trên đường còn nói ra một sọt lời hay, thẳng đến khi bị Bạch Húc cho một cái ánh mắt không kiên nhẫn mới ngậm miệng.
Ngay khi cánh cửa kho cao ước chừng 3 mét chậm rãi mở ra, Bạch Húc thiếu chút nữa bị chói mù con mắt. Những thứ như hoàng kim, bạc trắng, dạ minh châu rất có giá trị liên thành đối với phàm nhân lúc này lại tựa như cải trắng không đáng giá tiền nhất chất thành từng đống trong góc.
Vốn dĩ linh thạch cũng thực sáng lung linh, tu sĩ lại không cần hoàng kim và bạc trắng. Vì vậy lần đầu tiên nhìn thấy loại vàng rực rỡ đến chói mắt chỉ có thể thấy được trên phim truyền hình thế này, Bạch Húc vẫn là cảm thấy có chút cạn lời.
Hắn cưỡng bách chính mình chuyển rời tầm mắt khỏi đống vàng bạc, thả thần thức ra dò xét một chút. Trong chớp mắt khi nhìn lướt qua một góc khuất, ánh mắt hắn sáng ngời, bước nhanh tới. Có thể né tránh sự dò xét của hắn, cấp bậc nhất định sẽ không ở dưới hắn!
Dời đống vàng bạc cơ hồ xếp thành núi kia đi, Bạch Húc tìm được ở bên dưới một cái hộp cực kỳ không bắt mắt, không có bất cứ hoa văn nào, chỉ là một cái hộp bằng gỗ mộc mạc đến không thể hơn. Nhưng Bạch Húc lại biết, đây không phải là gỗ thông thường mà chính là thượng cổ thần mộc.
Gần như có thể nói là tổ tiên của vạn mộc, tương truyền là dùng nước của Cửu Thiên Thần ở Thượng Tam Thiên thế giới uẩn dưỡng mà ra, nếu như đem nó dung nhập vào binh khí, có thể trong nháy mắt tăng binh khí đó lên thành Tiên Khí!
Sau khi mở hộp, bên trong có một chiếc nhẫn tạo hình cổ xưa nằm lặng lẽ, màu sắc mạ vàng, tạo hình là vài cọng dây đằng quấn quanh bện vào nhau, vài chiếc lá nho nhỏ chĩa sang hai bên, nhìn cao quý lại không mất hào phóng.
《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》 đã từng nhắc qua, vị tiên nhân kia là đơn Mộc linh căn, bởi vì thu phục được thượng cổ đệ nhất yêu đằng mà vô địch Tam Thiên Giới. Cho nên dây đằng ở mặt trên kỳ thật là thượng cổ yêu đằng, đại biểu cho thực lực vô địch cùng địa vị tuyệt đối của vị tiên nhân kia.
Vai chính sau khi phi thăng Thượng Tam Thiên thế giới, cũng từng bởi vì đeo chiếc nhẫn này mà thuận buồm xuôi gió, không ai dám trêu chọc. Có thể nói đây là một trong những bàn tay vàng lớn nhất của hắn.
Bạch Húc cong cong môi, đứng dậy, hươ hươ chiếc hộp trong tay trước mặt Hiên Viên Minh, nhẹ giọng nói, "Chỉ một vật này là đủ rồi."
Hiên Viên Minh vừa thấy liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn vẫn luôn sợ hai người Bạch Húc bọn họ công phu sư tử ngoạm. Rốt cuộc vật mà tu sĩ muốn có nhất định bất phàm, thậm chí khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia. Nhưng hiện tại hắn đã tâm trí vững vàng loại bỏ nỗi sợ trong lòng.
Hắn chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng nhìn thì có vẻ không giống như là đồ vật gì quan trọng. Vì thế ánh mắt hắn trở nên càng thêm chân thành, cực lực khẩn cầu bọn họ ở thêm hai ngày, đương nhiên bị cự tuyệt.
Hai người trở lại Trấn Nam Hầu phủ, Bạch Húc khó có được từ chối Hiên Viên Dật níu kéo, mang theo Dạ Vô Thương lập tức trở về phòng mình, lại còn bày ra cấm chế mạnh nhất.
Dạ Vô Thương nhìn hành động của hắn, tuy rằng có chút nghi hoặc nhưng vẫn không nói gì, thẳng đến khi Bạch Húc đem cái nhẫn kia đeo lên tay y mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc hỏi, "Sư huynh?"
Bởi vì cái nhẫn này có thể tự ẩn giấu, cho nên Dạ Vô Thương đời trước cũng chưa từng nhìn thấy Mặc Cô Thành đeo nó bao giờ. Trước kia Bạch Húc cho y hầu hết đều là pháp bảo của Mặc Cô Thành kiếp trước, nhưng thứ này ngay cả y cũng chưa hề gặp qua, sư huynh lại là từ nơi nào biết được?
Bạch Húc không biết y đang suy diễn cái gì vào lúc này, hai mắt sáng lấp lánh, phi thường chờ mong nhìn Dạ Vô Thương, "Tiểu Dạ, mau mau lấy máu nhận chủ!" Hắn đối với Thần Khí trong truyền thuyết chính là vô cùng chờ mong khát khao cho nên mới có vẻ hơi cấp bách.
Dạ Vô Thương tuy rằng trong lòng có nghi vấn, nhưng vẫn thập phần ngoan ngoãn đâm thủng đầu ngón tay, tích lấy máu nhỏ lên nhẫn. Chiếc nhẫn đột nhiên