Edit: Tagoon
Thượng Quan Duệ im miệng, lấy ra một quyển sách nhỏ vô cùng tinh mỹ, cung kính dâng lên, "Đây là tất cả vật phẩm bán đấu giá trong lần này, thỉnh chủ nhân cùng đại nhân xem qua. Nếu như muốn đồ vật nào thì cứ nói cho thuộc hạ."
Dạ Vô Thương mặt mày lạnh tanh tiếp nhận, không chút lưu tình mở miệng nói, "Ngươi có thể đi rồi."
Thượng Quan Duệ sửng sốt trong chớp mắt, thật cẩn thận hỏi, "Không cần thuộc hạ giảng giải giới thiệu sao?"
Dạ Vô Thương lạnh lùng quăng cho hắn một ánh mắt hình viên đạn. Thượng Quan Duệ kinh nghi bất định liếc qua liếc lại hai người bọn họ một hồi, sau lại dường như đã phát hiện ra điều đáng sợ nào đó khiến cho cả người cứng đờ.
Ngơ ngác gật gật đầu, tay chân ngắc ngứ giống như người gỗ mở cửa bước ra ngoài.
Thẳng đến đóng cửa lại, cảm giác tầm mắt sắc bén như dao găm từ phía sau đã hoàn toàn biến mất, Thượng Quan Duệ mới nhẹ nhàng thở ra, mềm oặt dựa vào tường.
Lúc này phía sau lưng hắn mồ hôi đã ướt đẫm một mảnh, cứ như là vừa dạo chơi một chuyến từ quỷ môn quan trở về.
Bởi vì mấy năm nay Thượng Quan Duệ vẫn luôn ở bên ngoài mở rộng thế lực cho Đa Bảo Các, vẫn chưa có dịp hầu hạ bên người Dạ Vô Thương, cho nên hắn đối với tâm tư của y hoàn toàn không biết gì hết. Bây giờ lại ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng đầy lộ liễu của y dành cho Bạch Húc, hắn lại lo lắng thêm một hồi.
Tính tình của đại nhân vừa đạm nhiên vừa kiên cường, mà chủ nhân lại cường thế như vậy, nếu như bức bách hắn quá mức khiến cho đại nhân nóng nảy, đến lúc đó, chỉ sợ muốn chết già cũng khó, nói không chừng còn có thể trở thành cục diện lưỡng bại câu thương!
Bất tri bất giác lại đổ thêm một thân mồ hôi lạnh nhưng Thượng Quan Duệ không hề phát hiện ra. Vạt áo thấm đẫm mồ hôi dính sát lên người, một vài sợi tóc hỗn độn bết trên mặt, hắn lúc này hoàn toàn không còn hình tượng khiêm khiêm quân tử như ban nãy nữa.
Cho đến tận khi thủ hạ tới gọi hắn, hắn mới thoát ra được từ trong loại trạng thái kinh hoảng vô thố này, như người mất hồn đi theo phía sau người kia.
Bên này Dạ Vô Thương đóng cửa lại, vừa quay đầu đã ngây ngẩn cả người.
Bạch Húc ngược sáng ngồi ở bên cửa sổ, lật xem từng tờ tập tranh trong tay, da thịt vốn trắng nõn giờ phút này cư nhiên trở nên gần như trong suốt, tưởng như tùy thời sẽ tan biến vào không khí.
Dạ Vô Thương cảm thấy tim mình như ngừng đập, kinh hoảng hô lên, "Sư huynh!!" Ngữ khí mang theo sự khẩn trương hiếm có cùng một tia tuyệt vọng khó phát hiện.
Bạch Húc nghe vậy ngẩng đầu, nhìn về phía y cười nhợt nhạt, dịu dàng nói "Làm sao vậy?"
Lời còn chưa dứt đã bị hung hăng kéo vào trong một khuôn ngực dày rộng, lực đạo lớn đến mức tưởng như muốn sáp nhập hắn vào trong thân thể của y vậy, xương toàn thân đều không chịu nổi mà kêu lên thành tiếng lạo xạo.
Bạch Húc hơi ngẩn người khi bị Dạ Vô Thương ôm, tuy rằng cảm thấy không quá thoải mái nhưng cũng không giãy giụa ra, hắn rất ít khi thấy Tiểu Dạ thất thố như thế này. Sau khi kinh ngạc qua đi liền thả lỏng thân mình, mặc cho y dùng loại lực đạo gần như khủng bố để ôm mình, đồng thời đưa tay vuốt ve lưng y từng cái một, trấn an cảm xúc cho y.
Dạ Vô Thương nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng vẫn không muốn buông tay. Y vùi đầu trên cổ Bạch Húc, rầu rĩ hỏi, "Sư huynh sẽ không rời khỏi ta đúng không? Sẽ mãi luôn ở bên ta đúng không?"
Bạch Húc nháy mắt cứng đờ người lại.
Vốn nên thuận lý thành chương trả lời nhưng lại làm cách nào cũng không thể nói ra. Sự trầm mặc của hắn đã kích phát hung tính của Dạ Vô Thương, lực đạo trong tay lại tăng lớn thêm vài phần, làm Bạch Húc có chút không chịu đựng nổi nhăn mày lại.
Dạ Vô Thương đáy mắt một mảnh đỏ tươi, có vẻ như là đã nhập ma.
Y gắt gao ngăn chặn huyết mạch Ma tộc đang không ngừng sôi trào bên trong thân thể, gần như nghiến răng nghiến lợi tiếp tục hỏi một lần nữa, "Sư huynh...... Sẽ không rời bỏ ta, đúng không?"
Qua thật lâu sau, lâu đến mức cả người Dạ Vô Thương đều bắt đầu khó ức chế nổi mà run rẩy, mới nghe được câu trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu của Bạch Húc, "Đúng vậy, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Cho đến khi ngươi trở nên đủ cường đại.
Nửa câu sau lại không có nói ra, ngừng lại nơi đầu lưỡi đã hơi hơi phát đắng của hắn.
Hắn biết Tiểu Dạ sẽ không tiếp thu đáp án phủ định, vậy cứ cho y đáp án mà y mong muốn thì đã sao. Chờ đến khi y trở nên đủ cường đại, bên cạnh sẽ không bao giờ thiếu người ân cần.
Đến lúc đó, còn có ai sẽ nhớ đến chấp nhất của thời niên thiếu khinh cuồng cơ chứ?
Trên ghế lô yên tĩnh một mảnh, ồn ào náo động bên dưới lầu không thể truyền được lên trên. Qua thật lâu, hai người mới tách ra, chỉ là bầu không khí rốt cuộc đã không còn nhẹ nhàng như trước nữa.
Có một thứ gì đó đang lặng lẽ thay đổi, chỉ là Bạch Húc lại theo bản năng lựa chọn trốn tránh.
Trong khoảng thời gian này, dưới lầu đã bán đấu giá xong năm kiện thương phẩm, đều không phải vở kịch lớn gì, cùng lắm chỉ như một lời dẫn, kế tiếp theo mới là mấu chốt.
Bạch Húc tiếp tục lật quyển sách trong tay, tìm kiếm đồ vật mà mình cảm thấy hứng thú. Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng ở một trang, Dạ Vô Thương thấy thế vội nhào qua, "Sư huynh muốn cái gì? Tiểu Dạ mua cho ngươi."
Bạch Húc lắc lắc đầu, không có trả lời, hắn vẫn chưa xác định được kia có phải là thứ đó hay không.
Theo diễn biến của cuộc bán đấu giá, Đấu Giá Hội dần dần tiến vào một cao trào nhỏ, chính là vật phẩm kế tiếp mà người dẫn chương trình đấu giá mang lên đã khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Đó là một thanh kiếm toàn thân rỉ sét, có thể là bị rỉ quá nặng nên vết rỉ toàn một màu xanh đậm lẫn xám, nhìn qua thật xấu xí, bên dưới ồ lên một mảnh.
Người dẫn chương trình đấu giá nghe phía dưới la ó, tựa hồ cũng cảm thấy xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, chỉnh lại âm thanh, cất cao giọng, "Các vị, đừng nhìn thanh kiếm này vẻ ngoài bình thường, nhưng nó chính là được phát hiện ở chiến trường viễn cổ, mang theo uy áp dày đặc, tin chắc rằng mọi người đều có thể cảm nhận được nó......"
Nói đoạn hắn vung tay lên, từ hậu đài dắt tới một con khỉ lông vàng đưa đến bên cạnh thanh kiếm. Nhưng con khỉ kia còn chưa tới gần thanh kiếm được 10 mét đã bắt đầu nhảy nhót lung tung rồi la hét um sùm, nhìn như đã phải chịu kinh hách không nhỏ, bất kể công tác viên dùng roi da quất đánh thế nào cũng không chịu tiến thêm một bước.
Người dẫn chương trình đấu giá thấy thành công khơi dậy hứng thú của mọi người phía dưới, vẫy vẫy tay đuổi con khỉ đi, tiếp tục nói, "Mặt khác thỉnh xem......", Nói xong hắn duỗi tay thử rút chuôi kiếm, nhưng mà chuôi kiếm cũng như vỏ kiếm đều rỉ sét đến lợi hại, mặc cho hắn nghẹn đỏ mặt cũng không rút ra nổi.
"Tin tưởng rằng mọi