Edit: Tagoon
Y hiện tại đứng giữa một mảnh dãy núi, lại chính là bên ngoài Thiên Hoa Tông mà y cực kỳ quen thuộc. Ngay lúc y còn đang tự hỏi có nên dùng bạo lực trực tiếp phá trận hay không, một giọng nữ đầy ngọt nị từ phía sau truyền đến, "Vô Thương, cha gọi ngươi qua kìa!"
Y vừa quay đầu liền thấy gương mặt tươi cười đầy ngọt ngào xinh đẹp của Kim Linh Nhi. Có vẻ như nàng đã vội vàng chạy tới, trên hai má trắng nõn hiện lên hai mảnh hồng nhạt, hơi thở hơi có chút hỗn loạn, ngực phập phồng kịch liệt phô ra đường cong mỹ diệu có thể dễ dàng hấp dẫn tầm mắt của nam nhân.
Dạ Vô Thương chỉ nhìn nàng một cái đầy chán ghét rồi lập tức dời tầm mắt. Bởi vì còn chưa phát hiện ra điều dị thường, nếu như tùy ý động thủ có thể sẽ dẫn tới trực tiếp bị kéo vào ảo trận tiếp theo, nếu không y nhất định đã vặn gãy cổ nàng ngay từ giây phút đầu tiên!
Kim Linh Nhi chờ mãi không thấy người trong lòng mở miệng cười trả lời mới phát hiện không đúng. Dạ Vô Thương mặt đầy vẻ rét lạnh, đáy mắt là chán ghét cùng căm hận không chút nào che dấu khiến tâm nàng lập tức rơi vào động băng.
Vì sao lại nhìn ta bằng vẻ mặt đó? Ngươi không phải thích Linh Nhi nhất sao?
Kim Linh Nhi đè xuống nơi ngực đang ẩn ẩn đau đớn, một lần nữa treo lên nụ cười miễn cưỡng, từng bước một đi tới, thật cẩn thận muốn tiến gần vào trong lòng ngực y, "Ngươi sao vậy? Còn đang tức giận chuyện ngày hôm qua Đại sư huynh đã ôm ta sao? Ngươi phải tin tưởng ta, đều là do Đại sư huynh cưỡng bách ta, trong lòng ta chỉ có ngươi...... A......"
Còn chưa nói dứt lời, yết hầu đã bị nam nhân bóp chặt lại, cái cổ yếu ớt không chịu nổi ngửa về phía sau một cách tuyệt vọng. Đôi tay trắng muốt nhỏ nhắn của nàng không ngừng đẩy bàn tay to lớn kia ra nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Thiếu oxy quá mức làm khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng lên xuống, cảnh đẹp tuyệt diệu vẫn không thể khiến Dạ Vô Thương nảy sinh một chút động dung, đáy mắt tựa như một hồ nước lặng, chỉ có sát ý lạnh thấu xương, phảng phất thứ y đang nắm trong tay chỉ là một vật chết mà không phải một người sống sờ sờ.
Kim Linh Nhi chỉ có thể mở to đôi mắt đẹp ầng ậng nước mắt nhìn ái nhân vô cùng tuấn mỹ của nàng, dùng ánh mắt lạnh băng đầy chán ghét, giống như đang nhìn người chết cùng chuột cống để nhìn nàng.
"Vô...... Vô Thương...... Thật sự là...... Là Đại sư huynh hắn......" Lời nói yếu ớt như muỗi kêu còn chưa kịp dứt, Kim Linh Nhi đột nhiên mở to mắt, không thể tin tưởng trừng mắt nhìn y.
Bụng nàng bị một thanh trường kiếm màu đen đâm xuyên qua, trên thanh kiếm quanh quẩn sương mù màu tím lộ ra điềm xấu cực độ, tựa hồ tự có ý thức gắt gao bám lên miệng vết thương của nàng, phảng phất như một cái miệng nhỏ tham lam thỏa thích hút sạch linh lực cùng sinh cơ trong nàng.
Đau đớn kịch liệt làm Kim Linh Nhi rốt cuộc không duy trì nổi túi da tiên tử của nàng nữa, không màng cổ họng đang đau đớn thét to "Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy? Vì sao!!!"
Trong thời gian ngắn ngủi, làn da của nàng đã không còn toả sáng như trước, gương mặt thậm chí xuất hiện vết nhăn, một đôi mắt đẹp trở nên vẩn đục như mắt cá, phảng phất trong một đêm già thêm hai mươi tuổi!!
Dạ Vô Thương mặt không đổi sắc rút trường kiếm ra, chán ghét lau đi vết máu trên mặt, lạnh lùng nói với thi thể đang nhanh chóng tiều tuỵ trên mặt đất kia, "Đại sư huynh là để cho ngươi gọi sao? Hắn sao có thể chạm vào ngươi? Làm sao lại có thể!!"
Nói đoạn từ trong lòng bàn tay bắn ra một quả lôi cầu, trực tiếp lao tới chỗ thi thể, nháy mắt bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực, sau một lát chỉ còn lại có một đống tro tàn, bị gió thổi qua liền hoàn toàn biến mất ở trong không khí.
Thẳng đến khi tất cả mọi dấu vết đều bị hủy diệt, Dạ Vô Thương mới dần dần bình tĩnh trở lại. Quả nhiên, cái gì chướng mắt cứ loại bỏ là tốt nhất......
Y nắm chặt kiếm trong tay, cảnh giác nhìn bốn phía. Y vừa phá hủy trận pháp, thực mau sẽ bước vào ảo cảnh tầng tiếp theo, không biết sẽ phát sinh ra cái gì.
Đột nhiên y thấy hoa mắt, xuất hiện ở một chỗ bên bờ vực. Còn chưa kịp phản ứng trên ngực đã truyền đến một trận đau đớn xuyên tim. Một thanh trường kiếm xuyên thấu qua ngực y, máu ngay lập tức phun ra, nhỏ xuống từ trên mũi kiếm trắng như băng.
Dạ Vô Thương nháy mắt nhớ ra đây là nơi nào. Y xoay người, phía sau quả nhiên là gương mặt không cảm xúc kia của Bạch Húc, trong tay vững vàng nắm Ánh Tuyết, ánh mắt đạm mạc nhìn y, giống như là hàn băng ngàn năm không tan, lại ẩn chứa sợ hãi cùng chán ghét sâu sắc.
Đoạn vực này là Tư Quá Nhai phía sau Thiên Hoa Tông. Y năm đó bị Bạch Húc hãm hại cấu kết Ma tộc sau đó sung quân đến tận đây, lúc này huyết mạch Ma tộc trên người y còn chưa thức tỉnh, không hề liên quan tới Ma tộc chút nào. Chỉ là bởi vì Kim Linh Nhi thông báo cho Bạch Húc, cho nên hắn liền tới chỗ chưởng môn vu cáo y, sau đó ở Tư Quá Nhai đánh y trọng thương, ngã xuống đáy vực, dẫn tới y bị Minh Việt bắt được, sống sờ sờ bị tra tấn gần 50 năm!
Thấy gương mặt vô cùng quen thuộc mà y ngày đêm tơ tưởng giờ lại nhìn y đầy chán ghét, Dạ Vô Thương cảm thấy trái tim mình tựa như bị một bàn tay lớn gắt gao bóp chặt, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Rõ ràng đã từng trải qua một lần, rõ ràng biết đây không phải sư huynh của y, rõ ràng tất cả đều là giả, chẳng qua trái tim vẫn cứ đau đến mức khiến y khó có thể chống đỡ.
Y vươn tay, chậm rãi nắm lấy thân kiếm trắng tinh, không hề quan tâm ngực của mình đã bị đâm xuyên qua, gắt gao nhìn chằm chằm lại Bạch Húc, từng bước một đi về phía hắn, đáy mắt là sự điên cuồng khó áp chế cùng với hắc ám cuồn cuộn không ngừng, tựa như một con ác thú, gào rống, giãy giụa, muốn kéo người trước mắt cùng nhảy xuống địa ngục sâu không thấy đáy kia.
Thấy vẻ mặt y đáng sợ như vậy, biểu tình xưa nay vốn lạnh nhạt của Bạch Húc rốt cuộc cũng khó giữ nổi. Hắn đầy mặt kinh sợ nhìn nam nhân cách hắn chưa tới nửa bước, cả người tản ra khí tức màu đen, đột nhiên cảm thấy một tia xa lạ cùng sợ hãi, nhưng hắn thật nhanh liền vứt loại suy nghĩ buồn cười này ra sau đầu.
Hắn lại sợ y sao? Một đứa con riêng thân phận đê tiện sao?
Quả thực nực cười!
Nhưng thực mau hắn liền cười không nổi, bởi vì hắn phát hiện Dạ Vô Thương này căn bản là không bình thường.
Chỉ thấy y mỉm cười vươn tay sờ lên mặt mình, hắn còn chưa kịp tránh đi liền cảm giác trên ngực truyền đến một trận đau nhức. Không thể tin nổi cúi đầu, một thanh kiếm đen nhánh đã đâm xuyên qua tim hắn, chuôi kiếm được nam nhân kia vững vàng nắm trong tay, ở cùng một vị trí, thậm chí ngay cả tư thế cầm kiếm cũng giống hắn như đúc.
Dạ Vô Thương dịu dàng ôm thân thể đã mất đi cảm xúc kia vào trong lòng, thậm chí còn săn sóc đặt đầu gối hắn lên vai mình, tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ngón tay từng chút từng chút xuyên qua mái tóc đen bóng như tơ lụa của hắn, dịu giọng thì thầm, "Sư huynh, chẳng sợ ngươi muốn giết ta, ta cũng không cách nào buông tay được ngươi, mặc kệ ngươi trở thành cái dạng gì, ngươi đều là của ta, dù là...... Chết cũng vậy......"
Ánh mắt y lưu luyến nhìn thân thể trong lòng dần dần trở nên trong suốt, sau đó lắc lắc tay, thu Đọa Thiên trở về.
Thanh kiếm này vẫn không chịu an phận, luôn muốn phản phệ, xem ra vẫn phải tìm thời gian cẩn thận tế luyện nó một phen.
Đồ vật thuộc về y, vẫn nên hoàn toàn nắm trong tay mới là tốt nhất.
Cảnh tượng trước mắt chậm rãi vặn vẹo sau đó vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Chờ khi y nhìn rõ, bước chân tiến về phía trước đột nhiên khựng lại, có chút không chắc chắn mở miệng, "Sư huynh?"
Bạch Húc nghe vậy, quay đầu, ý cười doanh doanh nhìn y.
Y hiện tại đang ở trong tiểu lâu của chính bọn họ trên Thượng Thủy Phong. Nhìn sắc trời hẳn là ban đêm, vài sợi ánh trăng nhu hòa phủ xuống khiến bầu không khí giữa