Edit: Tagoon
Nói đến Bạch Long Phủ, đích xác coi như một dị loại trong 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》. Bọn họ là một gia tộc vừa cổ xưa vừa thần bí, lịch sử cực kỳ lâu đời lại thêm nội tình thâm hậu, thực lực và sức ảnh hưởng hoàn toàn không thua gì so với tam đại gia tộc. Sở dĩ không gây sự chú ý như vậy chủ yếu là bởi vì bọn họ quá phong bế quá điệu thấp.
Nói như vậy những đứa trẻ của các đại gia tộc khác vì để tu hành một cách tốt nhất đều sẽ được đưa đến đại tông môn bái sư. Không chỉ tăng thực lực cho con cháu mà còn có thể giao hảo với tông môn, cho gia tộc của mình thêm một chỗ dựa. Nhưng riêng người của Bạch Long Phủ lại chưa từng phát sinh liên luỵ tới bất cứ tông môn nào.
Bọn họ tựa hồ có pháp môn tu luyện độc thuộc về riêng mình, tất cả con cháu cho dù là loại linh căn gì đều được tiếp thu giáo dục chỉ đạo tại gia. Hơn nữa để bảo trì độ thuần khiết của huyết mạch, bọn họ còn áp dụng lệ thông hôn cho toàn bộ người trong tộc. Dù sao tu sĩ sinh mệnh dài lâu, bế quan mười mấy năm sẽ có đứa trẻ mới ra đời, chỉ cần huyết mạch cách xa ba đời là không có cấm kỵ gì đáng nói.
Một gia tộc có thể nói là hoàn toàn chặt đứt liên hệ với ngoại giới như vậy, chẳng những không hề bị bao phủ trong dòng chảy lịch sử, mà ngược lại còn lấy một loại phương thức kỳ dị truyền thừa cho đời sau. Hơn nữa nhờ vào phương thức tu luyện độc đáo của bọn họ, thực lực phổ biến của đệ tử trong tộc mạnh mẽ hơn thường, cuối cùng ở nơi lấy thực lực là trời như Tu Chân giới chiếm một vị trí có tầm ảnh hưởng lớn.
Gia chủ Bạch Phong lại càng là kỳ tài ngút trời nghìn năm khó gặp, ba mươi kết anh một trăm Hóa Thần. Năm đó nhân vật giống như truyền kỳ này thực sự đã tạo ra một hồi oanh động không nhỏ tại Huyền Thiên đại lục, lại đưa Bạch Long Phủ hoàn toàn dẫn dắt lên vị trí hàng đầu, khiến cho mọi người rõ ràng chính xác cảm nhận được thực lực cao không với tới kia.
Mà Bạch Phong vốn dĩ thừa sức trong vòng hai trăm năm bước vào Luyện Hư, đáng tiếc ở vài thập niên trước Bạch Long Phủ tao ngộ một lần đả kích trí mạng làm Bạch Phong bị trọng thương bế quan, cảnh giới đại ngã, dẫn tới Bạch Long Phủ lại một lần yên ắng hẳn xuống. Cho đến tận mấy năm gần đây con vợ cả của hắn là Bạch Uyên hiện thân lại còn tỏa sáng rực rỡ mới khiến người khác một lần nữa chú ý tới gia tộc này.
Cơ mà Bạch Long Phủ từ trước đến nay vốn đối với loại đại bỉ kiểu này đều khinh thường tham dự, quả thực điệu thấp đến mức làm người giận sôi. Nhưng không hiểu vì sao mấy năm nay tần suất bọn họ xuất hiện trước mắt công chúng có chút cao. Điều này khiến cho không ít kẻ tò mò có phải đã xảy ra biến cố gì rồi hay không.
Đang lúc Bạch Húc suy nghĩ đến xuất thần, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp của Dạ Vô Thương, "Sư huynh đang nhìn ai?"
Hơi thở nóng rực phun lên làm hắn khó có thể ức chế rụt rụt cổ, lại phát hiện bên hông mình có một cánh tay cường tráng hữu lực bao quanh. Khoảng cách quá gần khiến Bạch Húc không khoẻ nhăn mi lại. Không biết có phải hắn đã quá mức mẫn cảm hay không, gần đây hắn đối với sự thân cận của Dạ Vô Thương cảm thấy ngày càng bài xích. Tổng cảm giác ẩn ẩn có một loại nguy hiểm, là loại nguy cơ phảng phất như bị dã thú theo dõi làm hắn thấy bất an.
Nhưng cố tình đây lại là hài tử mà hắn nhìn từ nhỏ tới lớn, hắn cực kỳ tin tưởng Dạ Vô Thương sẽ không hại hắn. Vậy loại bất an hoang đường quỷ dị kia là từ đâu mà đến?
Không nghĩ ra thì đơn giản là không nghĩ nữa. Hắn trầm mặc lắc lắc đầu, không dấu vết trực tiếp kéo dài khoảng cách giữa hai người, bình thản nói, "Ngươi hiện tại là Nguyên Anh hậu kỳ, thiên tư trác tuyệt, nhưng nhớ lấy không thể tự mãn khinh địch. Ngươi năm nay mới chỉ mười tám, kinh nghiệm tuyệt đối không thể sánh với bọn họ, cho nên......"
Hắn quay đầu, một đôi con ngươi nhạt nhẽo gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Vô Thương, là vẻ nghiêm túc xưa nay chưa từng có xen lẫn với một chút lo lắng cùng bất đắc dĩ, "Ta mặc kệ nhiệm vụ tông môn là cái gì, nhưng ngươi tuyệt đối phải tự bảo vệ tốt cho chính bản thân mình. Thứ hạng gì đó cứ làm hết sức là được, nhớ lấy không thể cậy mạnh."
Cho dù đã cực kỳ rõ ràng Bạch Húc rất quan tâm y, nhưng được người xưa nay vốn không am hiểu cách biểu đạt cảm xúc quan tâm trắng ra như vậy, Dạ Vô Thương chỉ cảm thấy máu khắp người dường như sắp sôi trào, khóe miệng không tự giác nhếch lên, từ đáy lòng tản mát ra sung sướng không áp chế nổi, thậm chí ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
"Sư huynh......" Y cường điệu cất cao giọng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay của Bạch Húc, sau đó tìm được khe hở chen vào kiên định nắm chặt, "Nhiệm vụ tông môn, ta chưa bao giờ để ở trong lòng đâu."
Nhưng mà......
Ta muốn ngươi nhìn ta.
Ta muốn trong mắt ngươi chỉ có thể nhìn thấy một mình ta.
Nếu ta ưu tú sẽ khiến ngươi cảm thấy thưởng thức, nếu thực lực của ta sẽ làm ngươi cảm thấy lo lắng, ta đây liền muốn trở thành sự tồn tại tuyệt thế kia. Chẳng màng đến cả thế nhân khuynh mộ hoặc sùng bái, ta chỉ cần trong mắt ngươi, trong lòng ngươi hoàn hoàn toàn toàn chỉ có ta......
Ai cũng đều kém so với ta, ai cũng chưa từng đối tốt với ngươi được như ta......
Cho nên, sư huynh chỉ nhìn một mình ta là tốt rồi......
Bạch Húc không tiếp thu được sóng điện não của y, cho nên nghe được vai ác đại nhân đáp ứng liền thoáng nhẹ nhàng thở ra. Đứa nhỏ này tuy rằng càng lớn càng khó nắm bắt, nhưng cũng may còn tính là nghe lời.
Lúc này trong cốc phát ra tiếng đàn réo rắt, bất chợt mờ mịt phảng phất như trên mây, bất chợt lại giống như trực tiếp vang lên ngay bên cạnh, ồn ào đến đinh tai nhức óc, trong lúc nhất thời khiến cho tâm trí rung chuyển. Nhưng chờ đến khi phản ứng lại thì sẽ cảm thấy cả người sảng khoái, trạng thái tinh thần tốt đẹp xưa nay chưa từng có, những ai thiên phú cao thậm chí còn cảm thấy bình cảnh của mình có điều buông lỏng.
"Đây là......" Bạch Húc cảm nhận một chút, cơ sở của hắn vốn vững chắc, lại vừa mới thăng cấp không lâu, cho nên cũng không có hiệu quả khoa trương đến vậy. Chỉ là cảm thấy sự mệt mỏi đối chiến mấy ngày liền đều tan biến, trên người tựa như có sức mạnh tiềm tàng chưa dùng hết.
"Âm Nguyên Sư", Dạ Vô Thương nhẹ nhàng híp híp mắt, cũng cảm thấy hơi có chút kinh ngạc, thấy bộ dạng ngây thơ của Bạch Húc bèn thấp giọng giải thích, "Tu chân ngoại trừ kiếm tu và thể tu ra, còn có rất nhiều phương thức tu luyện tương đối hiếm có khác. Trong đó một loại chính là Âm Nguyên Sư, bọn họ dùng linh lực thúc giục nhạc cụ, phát ra sóng âm đặc thù để chiến đấu hoặc phòng ngự, thậm chí có thể giết người trong vô hình. Chỉ là cái này yêu cầu kỹ năng khống chế linh lực cực cao, còn phải cực kỳ thành thạo về âm luật. Hơn nữa bởi vì phương thức tu luyện đặc thù, Âm Nguyên Sư rất khó thăng cấp. Vì thế trên Huyền Thiên đại lục này Âm Dương Sư cơ hồ hiếm hoi như là lông phượng sừng lân."
"Chỉ có mấy kẻ cũng đã kẹt ở Kim Đan kỳ nhiều năm, người này thế mà lại là Nguyên Anh kỳ, xem ra Long Hổ đại hội lần này vẫn là có chút đáng chú ý." Y còn chưa nói hết, Âm Nguyên Sư trừ chiến đấu bình thường ra, nếu muốn như vừa rồi, khúc tấu