Edit: Tagoon
Trải qua một phen chiến đấu kinh tâm động phách vừa rồi, mọi người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, hơn nữa cũng đã thu hoạch được kha khá, cho nên bọn họ nhất trí đồng ý tìm chỗ tu chỉnh một đêm.
Thật vất vả tìm được một mảnh đất trống trải, Kim Linh Nhi đã từ hôn mê chuyển tỉnh. Có thể là thật sự bị dọa sợ cho nên khuôn mặt nhỏ của nàng trắng bệch, rúc vào trong lòng ngực Tống Nghiêm Thanh, chỉ để lộ ra một đôi mắt mênh mông mờ mịt đầy sợ hãi nhìn chằm chằm hai người.
Tuy rằng là sư huynh đệ đồng môn nhưng hai nhóm người lại phân chia ranh giới rạch ròi với nhau. Tống Nghiêm Thanh trải trên mặt đất một tấm vải bố trắng rồi mới thật cẩn thận đặt Kim Linh Nhi xuống, thậm chí tri kỷ lấy quần áo lót bên dưới cho nàng để nàng nằm được thoải mái hơn.
Ai ngờ, gã vừa nhấc đầu cư nhiên nhìn thấy Dạ Vô Thương từ vòng trữ vật lấy ra một cái lều tương đối xa hoa, lôi kéo Bạch Húc đi vào, trực tiếp ngăn cách bọn họ với bên ngoài.
Tống Nghiêm Thanh lập tức đen mặt, trên má cực giống như bị người vả cho mười mấy cái tát, nóng rát đau đớn.
Loại lều có thể tùy ý phóng đại thu nhỏ này thực rõ ràng là một kiện pháp khí không gian cao cấp. Vật như vậy, chỉ có rất ít nhân vật cấp trưởng lão trong tông môn mới có tư cách hưởng dụng.
Hơn nữa một pháp khí không gian như vậy, muốn thu nạp nó vào trong một cái không gian trữ vật khác, nếu muốn không phá hư kết cấu không gian yếu ớt trong đó, vòng trữ vật của Dạ Vô Thương thế nào cũng phải đến cấp bậc Bán Tiên Khí. Thần khí như vậy, y lấy được nó từ đâu?!
Này còn chưa tính, hai người đây là có ý tứ gì?
Không thấy được bọn họ còn có nhiều người sống sờ sờ như vậy ở chỗ này sao? Gã nghe nói loại lều này không gian bên trong cũng không nhỏ, chẳng lẽ ngay cả mấy người đồng môn bọn họ cũng không chứa nổi ư?
Tống Nghiêm Thanh xuất phát từ tâm lý ghen ghét cùng phẫn nộ khó lòng giải thích nào đó, trên tay ngưng ra một đạo mũi tên nước bắn về phía lều trại, lại chỉ như viên đá chìm xuống đáy biển, ngay cả một chút gợn sóng cũng chưa nhấc lên đã bị cắn nuốt hoàn toàn.
Thấy một màn như vậy, biểu tình Tống Nghiêm Thanh càng thêm vặn vẹo, chỉ có thể liên tục nhắc nhở chính mình, ở trong bí cảnh này, có rất nhiều biện pháp hại chết bọn họ, tuyệt đối không thể nóng vội, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
Vào đêm, Dạ Vô Thương vốn hẳn là nên ngủ say đột nhiên mở mắt ra, con ngươi sáng ngời không có nửa phần mệt mỏi. Y nửa ngồi dậy, nương theo ánh đèn mông lung nhìn mặt Bạch Húc. Nửa ngày, y mới chậm rãi cúi người xuống, thẳng đến khi đã gần như dán ở trên mặt Bạch Húc.
Đôi mắt y chợt lóe, môi khẽ nhếch, từ trong miệng toát ra một đoàn sương mù ngăm đen quỷ dị, nháy mắt liền chui vào trong mũi và miệng Bạch Húc. Bạch Húc dường như cảm thấy không thoải mái, hơi hơi nhăn mày lại, sau đó nặng nề ngủ tiếp.
"Sư huynh?" Dạ Vô Thương thăm dò gọi mấy tiếng, thậm chí đẩy hắn vài cái, Bạch Húc đều không có bất cứ phản ứng nào. Y tựa hồ rất vừa lòng, nhẹ nhàng ép lên đôi môi mỏng kia, xúc cảm mềm mại khiến ánh mắt y lập tức trở nên sâu thẳm, lại cực lực áp xuống ý niệm muốn tiếp tục rồi cất bước đi ra ngoài.
Bên kia đám người Tống Nghiêm Thanh bởi vì không có bất cứ thứ gì che đậy, cho nên chỉ có thể bày ra chung quanh mấy cái ảo trận và sát trận loại nhỏ. Tựa hồ bọn chúng cảm thấy như vậy đã rất an toàn, cư nhiên hoàn toàn không sắp xếp người gác đêm, tất cả mọi người đều giống nhau ngủ như lợn chết.
Dạ Vô Thương hơi hơi gợi lên khóe môi, đám người này thật đúng là tâm tư vô cùng bình thản mà.
Cơ mà như vậy rất tốt, rốt cuộc, kể cả bọn họ đều tỉnh đi chăng nữa thì cũng vô pháp thay đổi được cái gì.
Y nhẹ nhàng giương tay lên, từ trong tay áo tung ra một mảnh bột phấn màu trắng, dừng ở trên ngọn lửa đang cháy. Ngọn lửa nháy mắt bùng lên dữ dội, phát ra tiếng thiêu đốt "Lách tách ——". Một cỗ khí vị nhạt đến cơ hồ không thể ngửi thấy chậm rãi toả ra, phiêu tán ở trong không khí, kích thích lý trí của sinh vật nào đó ngo ngoe rục rịch.
Bột phấn này là từ một loại dược thảo tên là "Vãn Tinh" ma chế thành, không có tác dụng nào khác, chỉ là nó có một sức hấp dẫn trí mạng đối với ong mặt quỷ.
Ong mặt quỷ tính ra cũng không phải yêu thú đáng sợ gì, tu vi chỉ có Luyện Khí kỳ, nhiều nhất Kim Đan kỳ. Nhưng chúng nó lại là sinh vật quần cư, mỗi lần xuất hiện tất nhiên là che trời lấp đất một mảnh, phải có đến cả trăm vạn con. Hơn nữa gai đuôi của chúng có hiệu quả gây tê mãnh liệt, chỉ cần bị một con cắn phải, cơ bản nửa người sẽ nằm liệt, sau khi mất đi sức chiến đấu, thực mau sẽ bị số ong mặt quỷ còn lại cắn nuốt hầu như không còn.
Cho nên ong mặt quỷ xưa nay hễ ai nghe tiếng đều sợ vỡ mật. Cho dù là Nguyên Anh lão tổ chẳng may đơn độc gặp phải một bầy ong mặt quỷ, nếu như không có pháp bảo hệ phòng ngự cường đại bảo vệ, e là cũng khó thoát một kiếp.
Tống Nghiêm Thanh ngủ cũng không tính quá sâu, cho nên gã thực mau đã nghe được tiếng ong ong rất nhỏ từ xa truyền đến. Gã bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về bốn phía, lại chỉ thấy toàn là màn đêm đen kịt âm u, hơi thở áp lực làm người bất an, chỉ có đống lửa cách đây mấy mét là còn ánh sáng, thậm chí khó có thể phân biệt rõ cây cối trong phạm vi chục mét quanh đây.
Theo tiếng ong ong ngày càng vang dội, mấy người còn lại cũng lục tục bị đánh thức. Nhưng bất kể bọn họ dò xét thế nào cũng không tìm được nơi tiếng động đó phát ra, chỉ cảm thấy âm thanh đáng chết kia tựa hồ chỗ nào cũng có, mông lung rồi lại nghe không rõ ràng, vô duyên vô cớ khiến người phiền chán, quả thực làm người nóng nảy đến mức muốn nổi điên.
Tống Nghiêm Thanh cả người đề phòng lên, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đo bay qua trước mặt. Gã theo bản năng duỗi tay bắt lấy, sau đó đưa đến trước đống lửa mở ra nhìn, trong nháy mắt hít vào một hơi.
Chỉ thấy một con ong mật lớn chừng móng tay cái bị gã bóp nát ở lòng bàn tay, chỉ là nơi vốn là đầu ong lại mọc ra một khuôn mặt người vặn vẹo, tạo hình tựa hồ là một cái mồm đang gào thét, thật là quỷ dị.
Tống Nghiêm Thanh như phải bỏng hất đồ vật trên tay ra, quát lên một tiếng lớn: "Là ong mặt quỷ, mau mau dập lửa, ngay lập tức!"
Gã biết ong mặt quỷ hỉ nhiệt xu quang*, liền cho rằng là do đống lửa đưa đến. Chỉ là không nghĩ tới một đống lửa bé tí như vậy cư nhiên cũng có thể gọi ra, mũi kiếm trên tay vừa lật, giơ lên bụi đất nháy mắt dập tắt đống lửa.
*Thích nơi ấm áp, tránh nơi có ánh sáng
Chung quanh lần nữa tối sầm lại, chỉ còn vài nốt tàn lửa thong thả bay lên, Tống Nghiêm Thanh lôi kéo Kim Linh Nhi nhanh chóng chạy trốn ra bên ngoài, lại đột nhiên đụng phải một bức tường cứng rắn.
Theo đôi mắt bọn họ dần dần thích ứng với bóng tối, cảnh trí chung quanh cũng càng thêm rõ ràng, cho nên mới khiến cho bọn họ hết sức kinh tủng, bởi vì trước mặt bọn họ rõ ràng cái gì cũng không có!
Tống Nghiêm Thanh duỗi tay sờ sờ, kết giới?
Gã nâng kiếm chém tới, lại bị một lực