Edit: Tagoon
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Húc đã bị Bạch Nhược U từ trong phòng nhấc ra, tựa như hiến vật quý mà đem từng pháp bảo có thể lóe mù mắt người bày ra trước mặt hắn, lại lấy ra quần áo tự may đủ loại kiểu dáng định mặc vào cho hắn.
Bạch Húc có chút xấu hổ né tránh mẫu thân đại nhân quá mức nhiệt tình, nhéo quần áo trong tay, cảm giác tâm tình vô cùng phức tạp.
Hắn hôm qua mới trở về nhà, mấy bộ quần áo này lại vừa lúc phù hợp với kích cỡ của hắn, chẳng lẽ là suốt đêm gấp gáp làm ra sao? Hơn nữa không nói thủ công, chỉ nguyên liệu thôi cũng cực kỳ chú ý, dùng thiên tơ tằm cấp chín để làm, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. May thành quần áo như vậy, cần phải hao phí biết bao nhiêu tâm lực đây?
Chẳng sợ là người có ý chí sắt đá đến đâu, đối mặt với sự quan tâm không chút nào che dấu như vậy cũng rất khó không động tâm. Hắn than nhẹ một hơi, ở thế giới này, hắn quả nhiên chính là tới trả nợ a!!
Thay quần áo mới tinh bước vào chính đường, Dạ Vô Thương cùng Bạch Phong đang trò chuyện với nhau vui vẻ. Tuy rằng một người vẻ mặt lạnh nhạt, một người vẻ mặt ôn hòa, một hỏi một đáp cư nhiên cũng là hài hoà hiếm có được.
Nhìn thấy hắn tiến vào, hai đạo tầm mắt lập tức quét tới, trong đó Dạ Vô Thương là ánh mắt nóng rực nhất. Y thong thả tỉ mỉ đánh giá Bạch Húc một phen, đầu tiên hiện lên kinh diễm rõ ràng, nhưng lại càng thêm ám trầm cùng bất mãn.
Thật chướng mắt, mọi thứ của sư huynh đều nên xuất ra từ tay y mới phải!
Còn Bạch Phong thì lại là đầy mặt từ ái nhìn Bạch Húc, duỗi tay bảo hắn ngồi bên cạnh, nhìn trái nhìn phải, cười nói, "Không tồi, thật không hổ là nhi tử của ta, tuấn dật cực kỳ. Quần áo này là mẫu thân và ca ca ngươi cùng nhau làm, thoạt nhìn tương đối vừa người."
Bạch Húc có chút kinh ngạc nhìn về phía Bạch Uyên. Một đại nam nhân như vậy cũng sẽ cẩn thận đến mức này sao. Nhưng mà Bạch Uyên hoàn toàn không hề chú ý tới tầm mắt của hắn, chỉ tiếp tục bày ra một khuôn mặt lạnh, đầy vẻ khổ đại cừu thâm nhìn sang chỗ khác, mày cũng sắp nhíu chặt lại với nhau.
Bạch Húc theo tầm mắt hắn nhìn qua, phát hiện Bạch Tử Câm đang ngồi ở một góc khuất ngược sáng, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay hắn, tựa hồ muốn nhìn chằm chằm đến nở hoa. Mà bởi vì chỗ kia thật sự là có chút tối tăm nên hắn mới không nhận ra được y từ trước.
Bạch Phong cũng nhìn theo hắn, tươi cười trên mặt không thay đổi, dịu giọng nói, "Tử Câm, lại đây nhìn đệ đệ ngươi, lúc trước không phải vẫn luôn muốn gặp hắn sao?"
Bạch Tử Câm nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, thậm chí bởi vì động tác quá mạnh thiếu chút nữa làm đổ bàn trà. Đôi mắt y trừng lớn, hoàn toàn không thể tin nổi mừng rỡ như điên, miệng khẽ nhếch, ngập ngừng vài cái, tựa hồ muốn nói điều gì đó, cuối cùng gắt gao mím chặt, cắn đến mức trắng bệch, mới chậm rãi đứng lên đi về phía bọn họ, chỉ là nện bước có chút mơ hồ.
"Bạch thúc thúc, ta......" Y do dự vài lần, vừa định mở miệng, đã bị Bạch Phong đánh gãy, "Được rồi, thúc thúc biết ngươi là một hài tử ngoan. Giới thiệu cho ngươi một chút, đây là Tử Thanh, cũng chính là đệ đệ ngươi. Tử Thanh còn nhỏ, về sau ngươi và Uyên nhi đều phải chiếu cố hắn nhiều hơn một chút."
Bạch Tử Câm lập tức đỏ hốc mắt, gắt gao cắn môi, thô suyễn thở mấy hơi rồi gật đầu nói, "Ngài yên tâm, ta lấy tánh mạng của ta thề, nhất định sẽ chiếu cố Tử Thanh thật tốt!!" Trong giọng nói tràn đầy kiên quyết chém đinh chặt sắt tựa như đang hạ chiến thư.
Chỉ một câu như vậy, Bạch Húc lại biết, y thật sự sẽ dốc toàn tính mạng của chính mình ra để làm!
"Phụ thân!" Thanh âm của Bạch Uyên đột nhiên vang lên, tại một mảnh yên tĩnh bên trong có vẻ phá lệ đột ngột. Bạch Phong không còn ý cười, quay đầu nhìn Bạch Uyên đầy mặt không tán đồng, thấp giọng trách cứ một câu, "Đủ rồi, chuyện quá khứ để cho nó qua đi. Ngươi đưa Tử Thanh đến truyền thừa địa. Đều đã sắp phải làm gia chủ rồi, cũng nên trưởng thành thôi!"
Bạch Uyên sắc mặt đen tối trong chớp mắt, cảnh cáo liếc nhìn Bạch Tử Câm một cái rồi lôi kéo Bạch Húc xoay người đi luôn. Bạch Húc bị hắn kéo một cái lảo đảo, nhanh chóng điều chỉnh bước chân đuổi theo.
Bạch Tử Câm bị trừng, trên mặt tuy vẫn một mảnh lạnh lùng, chỉ là ánh mắt ảm đạm hẳn xuống. Y dùng sức vỗ vỗ lên gò má mình, hết thảy đã phát triển theo chiều hướng tốt, y nhất định phải tiếp tục kiên trì!!
Bạch Húc đi theo Bạch Uyên thật lâu, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải đã đi khỏi ngọn núi này hay không. Nhưng xuất phát từ tín nhiệm đối với Bạch Uyên, hắn chỉ tiếp tục không nhanh không chậm đi theo phía sau. Dựa theo lộ trình tính toán, hiện tại hẳn là đã là ở vùng trung tâm quả núi.
Lúc này, tầm mắt vẫn luôn tối tăm đột nhiên sáng ngời, một cái sơn động thật lớn hiện ra ở trước mặt bọn họ. Cửa lớn rộng gần 50 mét, cao trăm mét khiến cho hai người trở nên vô cùng bé nhỏ, e là toàn bộ bên trong núi đều bị đào rỗng.
Đại môn màu đồng thau, mặt trên điêu luyện sắc sảo điêu khắc một con cự long đang quấn quanh một cái trụ thông thiên, có loại xúc động như diều gặp gió, tựa hồ ngay sau đó sẽ phóng lên cao. Trong miệng rồng ngậm một viên Đông Hải minh châu, tản ra quang mang lóa mắt. Hơn nữa chung quanh cách mỗi 5 mét sẽ có một trản trường minh đăng, chiếu sáng ngời toàn bộ sơn động, thậm chí có điểm chói mắt.
Bạch Uyên buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt hắn ra, hơi hơi lui về phía sau một bước, nhường ra một con đường, "Tử Thanh, kế tiếp ngươi chỉ có thể tự mình đi vào. Chẳng qua ngươi yên tâm, sẽ không có bất cứ cái gì nguy hiểm. Vô luận phát sinh cái gì, ta đều ở chỗ này."
Nói xong lại an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn. Bạch Húc thấy Bạch Uyên không có ý muốn giải thích, cũng đoán được là không thể nói, cho nên cũng không rối rắm quá nhiều. Ít nhất hắn biết, người này sẽ không hại hắn là được.
Hắn bước lên phía trước một bước, duỗi tay sờ lên phiến đại môn hình như rất nặng kia. Còn chưa dùng sức đẩy, hai cánh cửa đã chủ động mở sang hai bên, lộ ra mọi thứ bên trong.
Chỉ có một cái sân khấu thật lớn, bên trên có một cái đài cao giống như dàn tế, trừ cái này ra thì trống không, quả thật đơn giản đến mức lệnh người giận sôi.
Bạch Húc ổn định tâm tình, từng bước từng bước đi vào, hai cánh cửa kia lặng yên không một tiếng động ở phía sau hắn khép lại. Tầm mắt lần thứ hai tối sầm xuống, duy chỉ trên sân khấu là có một đoàn sáng, giống như là chỉ dẫn duy nhất trong bóng tối, khiến người không thể không tới đây.
Đi lên sân khấu, lại phát hiện phía trên có một cái khe lõm hình tròn, đáy có một cái lỗ nhỏ. Hắn duỗi tay sờ sờ, cảm xúc ôn nhuận giống như là đang sờ một mảnh ngọc lạnh, lại đột nhiên cảm thấy trên tay đau xót. Bề mặt bóng loáng cư nhiên cắt mở trên ngón tay hắn một lỗ hổng, máu đỏ thắm chảy xuống tựa như có ý thức hội tụ ở cái lỗ nhỏ kia, thẳng đến khi hoàn toàn lấp đầy nó.
Một đạo kim quang phóng lên cao, chói loá đến mức Bạch Húc không thể không nhắm mắt lại quay đầu đi, mới không đến nỗi bị nó làm thương tổn hai mắt. Chờ đến khi đôi mắt đã hơi thích ứng, hắn lại nhìn