Edit: Tagoon
"Sư huynh......" Dạ Vô Thương tùy tiện bóp nát trái tim trong tay, không thèm để ý mà vẩy vẩy, giống như là muốn thoát khỏi thứ đồ gì dơ bẩn, xoay người đỡ lấy thân thể Bạch Húc đang mềm mại ngã xuống. Nhìn bộ dạng hắn chật vật bất kham, y cúi đầu nhẹ nhàng liếm lên nơi Minh Việt từng cắn qua, mùi vị huyết tinh nồng đậm ập tới trước mặt khiến y muốn ngừng mà không được, "Sư huynh sao có thể chạy thoát được đâu? Không ngoan nha ~ hài tử không ngoan là sẽ phải nhận trừng phạt......"
Y ngẩng đầu lộ ra một cái cười điên đảo chúng sinh, ngay sau đó dùng sức cắn xuống khối da thịt vốn đã yếu ớt bất kham kia, cho đến khi thay hết mọi dấu vết Minh Việt để lại bằng của mình xong y mới nhả ra, còn cực kỳ sắc tình mà liếm thêm vài cái.
Bạch Húc đã đau đến sắp hôn mê, hai lần trọng thương làm thần kinh hắn trở nên yếu ớt bất kham. Đối thượng với đôi con ngươi màu tím đậm tượng trưng cho hung ác, huyết tinh, thô bạo cùng dục vọng kia, hắn liền cảm thấy cả người rét run, theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của Dạ Vô Thương.
Tươi cười trên mặt Dạ Vô Thương dần dần biến mất, thần sắc ngày càng trở nên đen tối mà quỷ quyệt, con ngươi vốn đã hơi khiến cho người ta sợ hãi giờ lại có vẻ càng thêm u lãnh. Y cảm thụ được sự kháng cự theo bản năng cùng với vài tia sợ hãi rất nhỏ trên mặt Bạch Húc, nhiệt độ trong đáy lòng cũng dần dần nguội lạnh, lý trí bị bản năng chi phối bắt đầu quay trở về.
"Không cho phép sợ ta!" Y lần đầu tiên thất thố, gầm nhẹ lên một tiếng với Bạch Húc, gần như hung tợn một lần nữa ôm chặt hắn vào trong lòng ngực, lực đạo thả lỏng hơn một chút, nhẹ nhàng cọ cọ lên cần cổ hắn, "Sư huynh, ngươi không thể sợ ta biết chưa? Ta cho dù có phải giết chết chính mình cũng sẽ không thương tổn đến ngươi, ta là người duy nhất trên đời này vĩnh viễn sẽ không hại tới ngươi. Không được sợ ta...... Không cho phép trốn tránh ta......"
Thanh âm y ngày càng yếu nhưng lực đạo trên tay lại dần dần tăng thêm, tựa hồ không chiếm được Bạch Húc hồi đáp thì sẽ sống sờ sờ bóp chết hắn ở trong ngực vậy.
"Đau...... Buông tay!" Bạch Húc rốt cuộc nhịn không được mở miệng. Dù có đáng sợ thế nào đi chăng nữa, đây cũng là hài tử do hắn nuôi lớn. Tuy rằng không biết làm sai chỗ nào mà lại khiến y nảy sinh ra thứ tình cảm lầm lỗi như vậy đối với mình, nhưng có một điều hắn vô cùng tin tưởng, đó chính là Dạ Vô Thương vĩnh viễn sẽ không hại hắn.
Kỳ thật, biết điểm này là đủ rồi, không phải sao?
Bạch Húc có chút gian nan nâng bàn tay gần như đã không còn cảm giác lên, xoa xoa cái đầu lông xù xù kia, "Ta đã biết, nhưng nếu ngươi không buông ta ra, ta sẽ chết......"
Dạ Vô Thương lúc này mới phản ứng lại, tựa như bị bỏng lập tức buông tay, móc ra một viên đan dược không biết là phẩm cấp gì đút cho hắn, đang chuẩn bị chuyển vận linh lực cho hắn thì bỗng nhiên lại cứng đờ. Vừa rồi kích phát huyết mạch phân cắt chủng tộc, bây giờ, tạm thời vô pháp biến trở lại được!
Nhưng Bạch Húc dường như biết y khó xử, không có một tia dị sắc đẩy tay y ra tự đả tọa, phảng phất mọi sợ hãi lúc trước đều chỉ là một hồi ảo giác.
Dạ Vô Thương tựa như một con chó săn sắp bị vứt bỏ, vô cùng đáng thương rúc tới bên cạnh hắn, rồi lại không dám cách hắn quá gần, sợ ma khí trên người mình sẽ ảnh hưởng đến linh lực của hắn.
Mình quả nhiên là một quái vật đúng không? Một tên tạp chủng hỗn huyết, a, ngay cả hình thái nhân loại cũng sắp không có cách nào duy trì được nữa...
Bạch Húc cảm thấy tốt hơn một chút, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy con đại hình khuyển kia đang ngập trong bóng tối. Hắn hơi buồn cười đẩy y một phen, nháy mắt đã vứt hết những chuyện không thoải mái lúc trước ra sau đầu, "Bày cái bộ dạng này ra làm gì, có cái dạng nào của ngươi mà ta còn chưa thấy qua à? Còn không phải là Ma tộc sao? Ta từ sớm đã biết rồi. Nếu như ghét bỏ ngươi thì đã sớm ghét bỏ, không cần phải chờ tới bây giờ."
Dạ Vô Thương đột nhiên ngẩng đầu, nhiệt độ trong đôi mắt cơ hồ có thể thiêu rụi hắn, "Sư huynh nói thật? Ngươi thật sự một chút cũng không thèm để ý? Cho dù ta là thứ tồn tại dơ bẩn đê tiện như thế này?"
Bạch Húc nhíu nhíu mày, không thích cách gọi như vậy của y, cường điệu nói, "Nào có cái gì dơ bẩn hay cao quý phân biệt. Chẳng qua là Ma tộc thích giết chóc thị huyết nên mới hơi đáng sợ chút. Cơ mà tính tình của ngươi, ta còn không hiểu biết sao? Ngươi đã có thể khống chế được chính mình, ta vì sao lại phải sợ hãi?"
"Sư huynh......" Hai mắt Dạ Vô Thương có chút ướt át, cọ tới cọ lui lại muốn sáp tới, nhưng lập tức thay đổi sắc mặt, triệu hồi Đọa Thiên đặt ngang ngực che ở trước mặt Bạch Húc, nghiêm túc nói, "Tới!"
"Gì vậy?" Bạch Húc ngây người trong giây lát, ai tới? Lại bị uy áp đột ngột đè ép cho nằm sấp xuống, cơ hồ phải quỳ trên mặt đất!
Cỗ uy áp này quá mức cường đại khiến cho người ta