Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương nhìn hành động của Bạch Húc, khoé miệng hài lòng cong lên. Y đương nhiên biết quyển sách kia là gì, hơn nữa nơi này còn có không ít pháp bảo từng dùng để đối phó với y.
Vốn dĩ khi nhìn thấy mấy thứ này và quyển bí tịch, y cơ hồ không áp xuống được bạo ngược trong lòng. Nhưng sau đó những việc Bạch Húc làm hiển nhiên đã khiến y cực kì vừa lòng.
Sư huynh a sư huynh, ta đã...... không cách nào buông tay ngươi được nữa rồi!
Nhìn động phủ đã trống trơn, Bạch Húc gợi lên một nụ cười nhợt nhạt, tiện tay phóng ra một tấm Nhiên Thiêu phù. Một ngọn lửa đỏ sậm bùng lên trong nháy mắt, tuỳ tiện quét ngang qua toàn bộ sơn động xoá sạch mọi dấu vết còn lại.
Dạ Vô Thương được Bạch Húc bảo vệ trong kết giới, hơi nghiêng đầu nhìn lại. Sườn mặt tuấn mỹ của thanh niên dưới ánh lửa tựa như đang mang một tấm khăn che mặt mơ hồ, cả người rút đi lạnh băng ngày thường, thay vào đó là một mảnh ấm áp.
Siết chặt bàn tay đang nắm lấy mình, cảm nhận bàn tay vốn lạnh lẽo xưa nay của Bạch Húc dần trở nên ấm áp nhờ nhiệt độ của y, Dạ Vô Thương thoả mãn mỉm cười, khiến cho khuôn mặt nhỏ càng thêm rạng rỡ.
Cảm giác được có người chạm vào cấm chế tại cửa động, Bạch Húc khẽ nhíu mày, vung ống tay áo lên dập tắt ngọn lửa, một trận lốc xoáy quét qua cuốn đi hết mọi tro bụi, sơn động sạch bóng không một dấu vết.
Hắn ôm Dạ Vô Thương lao nhanh ra phía bên ngoài, nhìn thấy xa xa có bóng người thấp thoáng ở cửa động đang công kích cấm chế. Đáng tiếc Bạch Húc có tu vi Kim Đan kỳ, dù là tuỳ tay bày ra cũng không dễ phá đến vậy.
E là người bên ngoài thấy cửa động này có cấm chế nên cho rằng bên trong có thiên tài địa bảo gì, hoặc là phủ đệ của một vị đại năng nào đó, vì vậy mới không muốn cho người sống đi vào.
Gợi lên một nụ cười châm chọc, Bạch Húc trực tiếp thu cấm chế, công kích ngoài cửa động không được cấm chế cản lại liền đánh úp về phía bọn họ. Bạch Húc mí mắt cũng chưa nâng, tuỳ ý vung tay lên đã đánh tan toàn bộ công kích.
Đám người ngoài động cũng trợn tròn mắt, không nghĩ tới cấm chế này lại dễ phá như vậy. Sau đó bọn họ nhanh chóng phục hồi lại tinh thần cuống quít đi vào bên trong, sợ bị tụt lại đằng sau. Hai nhóm người liền đụng độ nhau như một vở diễn kịch tính.
"Các người làm gì ở đây?" Giọng nói thanh lãnh của Bạch Húc cất lên, mạc danh mang theo chút lạnh lẽo khiến cho người đối diện đều run cầm cập. Dẫn đầu còn không phải là Mộ Thuỷ Nhu và Mặc Cô Thành sao, thật đúng là âm hồn không tan!
Sau khi nhìn rõ hai người trong động là ai, Mộ Thuỷ Nhu nhanh chóng thu hồi vẻ nôn nóng trên mặt, thay bằng vẻ đoan trang cùng ôn nhu trước sau như một.
Bạch Húc không nhịn được chửi thầm, khả năng thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật đấy. Nhìn đi nhìn đi, kỹ năng lục trà kỹ nữ chuẩn bị, lật mặt nhanh hơn lật sách!
Nhìn thân hình đĩnh bạt và vẻ ngoài tuấn dật như tiên của Bạch Húc, Mộ Thuỷ Nhu nhịn không được mà đỏ mặt. Ả chậm rãi tiến lên, bày ra tư thái mà ả tự cho là đẹp nhất, dịu dàng nói, "Thì ra là Bạch Húc sư huynh. Ta thấy nơi này có cấm chế nên có ý định đi vào tìm tòi, không may va chạm với sư huynh. Mong rằng sư huynh tha thứ cho sơ suất của ta."
Nhìn nữ chủ giả mù sa mưa, Bạch Húc có chút ngẩn người. Hắn nhớ rõ ràng theo nguyên tác thì nữ chủ ôn nhu săn sóc, thấu hiểu lòng người...... (Chỗ này lược bỏ hơn 1000 từ ca ngợi)
Quan trọng nhất chính là nữ chủ đối với vai chính một lòng một dạ, không oán không hối. Nhưng bây giờ nàng lại đang làm dáng trước mặt hắn, quả thực khiến người không nỡ nhìn thẳng. Hàng này nào phải ôn nhu bạch liên hoa, rõ ràng là hắc tâm liên mới đúng ấy!
Đến tận khi có một đôi tay nhỏ đặt lên eo mình, Bạch Húc mới lấy lại tinh thần. Cúi đầu đối diện với cặp mắt đen láy của Dạ Vô Thương, trên mặt của vai ác đại nhân rõ ràng đang viết hai chữ không vui, nhìn đến Bạch Húc cũng có chút xấu hổ. Y sẽ không cho rằng hắn nhìn nữ chủ đến ngây người đâu nhỉ?
Nhéo nhéo mu bàn tay của vai ác, ánh mắt của Bạch Húc như lợi kiếm liếc nhìn nữ chủ. Hắn chỉ tuỳ tiện liếc mắt một cái thôi đã khiến nàng ta kinh hãi phải lui về phía sau một bước.
Căng một bộ cao quý lãnh diễm, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho nàng, "Ta và sư đệ đang nghỉ ngơi ở đây, nếu nơi này đã không còn an tĩnh, vậy cũng không cần thiết phải ở lại!"
Trừ bỏ vai ác và sư tôn ra, Bạch Húc khi đối diện với bất luận kẻ nào đều vĩnh viễn như là một đoá hoa cao lãnh, nghiêm nghị không thể xâm phạm, cự người ngàn dặm.
Nói đoạn Bạch Húc liền kéo theo Dạ Vô Thương đi ra ngoài. Mộ Thuỷ Nhu cư nhiên đánh bạo định giữ chặt tay áo của hắn. Bạch Húc còn chưa cảm thấy nặng tay áo đã nghe thấy nữ chủ hét thảm một tiếng.
"A! Tay của ta!" Chỉ thấy trên cái tay định níu Bạch Húc lại của Mộ Thuỷ Nhu, ống tay áo nứt toạc để lộ ra cánh tay trắng muốt như ngó sen đã cháy đen một mảnh, trên làn da còn ẩn ẩn từng luồng tia chớp nhảy lên, nhìn qua thật thê thảm.
Dạ Vô Thương chậm rãi thu tay, hoàn toàn không thèm để ý hiện tại tu vi của y còn thấp hơn Mộ Thuỷ Nhu rất nhiều cảnh giới. Khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy vẻ túc mục cùng sát ý không chút nào che dấu.
"Không cho phép chạm vào sư huynh của ta, nếu còn lần sau, nhất định giết ngươi!"
Bạch Húc thấy vai ác như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Trên khuôn mặt nhỏ kia là sát ý cùng sự hung ác khiến cho hắn cả kinh. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy sợ hãi mà ngược lại, tưởng chừng như trong lòng có từng dòng nước ấm chảy qua.
Ui da má ơi, tự nhiên được vai ác đại nhân bảo hộ, thật cảm động thật ngượng ngùng làm xao giờ! Thế này có tính là run M* không?
*Run M: từ ngữ lưu hành trên Internet, chỉ người có khuynh hướng chịu ngược đãi, trái ngược với run S (khuynh hướng ngược đãi). Chỉ một loại tính cách nhân vật hoặc khuynh hướng tâm lí. (Theo Baidu)
Mộ Thuỷ Nhu tức giận đến mức cả người phát run, ả xưa nay tự nhận mình là thiên chi kiêu nữ, chưa từng phải chịu vũ nhục như hôm nay. Nếu không phải ả không hề phòng bị, một con kiến Luyện Khí kỳ sao có thể đả thương ả!
Ả hận đến mức đôi mắt đỏ bừng. Ai ngờ Bạch Húc lại coi như không có chuyện gì xảy ra, ngay cả một câu