Phong Liên Trúc mới thách thức tam quan của mình trong lớp trên mạng tinh tế, mấy chương trình từng học ở tiểu học thì còn ổn, chỉ thêm vào vài môn ngôn ngữ và toán học cũng như mấy môn thường thức không thâm sâu cho mấy, Phong Liên Trúc đều tiếp thu những kiến thức này một cách ổn thỏa.
Nhưng khi bắt đầu học môn hóa và vật lý, cậu lại chẳng hiểu được tẹo gì cả.
Gió sấm mưa tuyết là những hiện tượng tự nhiên hả? Thế giới này không có thần á? Cây trúc cũng không thể thành tinh luôn à? Khi rồng béo biến thành Phong Liên Trúc thì đó là một biến đổi vật lý hay hóa học đây?
Đóa hoa nhỏ trên đầu thầy giáo rồng cũng biến thành màu đen gì tức giận, hắn cầm thước gõ lên bảng đen rồi vừa rống vừa nói: "Ba định luật cơ học đơn giản như vậy, vì sao cậu lại không hiểu được hả?"
Phong Liên Trúc nhìn thầy giáo rồng xanh bằng một vẻ mặt mông lung, cậu hỏi: "Cây trúc biến thành người sẽ là biến đổi vật lý hay hóa học ạ?"
Thầy giáo rồng xanh bực mình bảo: "Đây là một chuyện không có khả năng!"
"Nhưng rồng Kirates cũng có thể biến thành người mà, đây cũng là một chuyện không có khả năng sao ạ?" Phong Liên Trúc hỏi.
Thầy giáo rồng xanh: "......"
"Vậy chắc đó nằm trong môn sinh vật học của đại học rồi, tôi không thể dạy những kiến thức trong phạm vi cơ học lượng tử được." Thầy giáo rồng xanh cúi đầu, đóa hoa cũng lụi tàn, "Nội dung ta giảng toàn nằm trong sách giáo khoa hết, dù cậu nhất định phải hỏi tới cùng thì tôi cũng không trả lời cậu được đâu."
Trông thấy bộ dáng uể oải của thầy giáo rồng xanh, Phong Liên Trúc cảm thấy bản thân đã tích cực quá đáng rồi, cậu vội nói với hắn: "Tôi không có ý này đâu, dù có thể hiểu được hay không, tôi vẫn sẽ học tập thật chăm chỉ ạ."
"Nhưng phải hiểu thì mới nhớ kỹ hơn chứ." Đóa hoa trên đầu thầy giáo rồng xanh lắc lư, thân thể cao tám mét cuộn tròn thành một cục, cong gối ngồi tít trong góc, cả người chỉ còn cao có bốn mét, nhỏ yếu, đáng thương và cũng bất lực, Phong Liên Trúc vẫn phải ngửa đầu an ủi hắn.
"Thật ra cũng không nhất định phải hiểu được đâu, cứ đọc riết trăm lần thì sẽ tự nhận ra ý nghĩa thôi ạ." Phong Liên Trúc nhìn đầu gối của thầy giáo rồng xanh và an ủi cái người đang ở trong trạng thái ấu trĩ này, "Chỉ là thế giới mà tôi từng tiếp xúc trước đây không giống với nội dung mà ngài đang giảng dạy thôi. Nếu chúng ta suy nghĩ lại một cách cẩn thận, mọi quan điểm đều là những nhận thức không hoàn thiện về thế giới, chỉ là dưới những góc độ khác nhau thôi. Cho nên việc tôi có thể hô sấm phà lửa phun nước gọi gió và bay lượn này nọ không có bất cứ xung đột gì với định luật bảo toàn năng lượng và vật chất hay định luật cơ học đâu ạ."
Thầy giáo rồng xanh khịt mũi nhìn Phong Liên Trúc nói: "Vậy cậu còn hỏi tôi nặn đất tạo người là kiểu biến hóa gì nữa không?"
"Dạ sẽ không hỏi nữa." Phong Liên Trúc có vẻ cũng thấy sợ thầy giáo rồng xanh trong trạng thái ấu trĩ rồi, "Tôi đã học thuộc mọi thứ trong sách giáo khoa vật lý, hóa học, sinh học, lịch sử và những điều cơ bản về cơ học lượng tử rồi, ngày mai chúng ta bắt đầu làm bài tập luôn đi thầy. Không cần phải hiểu đâu, cứ làm bài tập thì sẽ học giỏi lên thôi ạ."
"Được thôi," lòng tin của thầy giáo rồng xanh dần trở lại, "Cũng may là thành tích môn văn của cậu không tồi đó, nếu không ngày mai chúng ta ngừng kế hoạch giảng dạy lại một chút và học thơ trước đi."
"Được đó ạ, ủa mà chờ đã! Học thơ ạ?" Phong Liên Trúc mở sách giáo khoa ngôn ngữ tinh tế thông dụng ra, chỉ vào bài thơ trên đó và nói, "Học thơ giống như vầy sao ạ?"
Thầy giáo rồng xanh giải thích: "Đúng vậy, cậu học sách giáo khoa trung học cơ sở và phổ thông chung một lượt mà. Trên trường trung học phổ thông sẽ có chia khối tự nhiên hoặc xã hội. Học sinh khối khoa học tự nhiên không cần thi đọc hiểu thơ văn để vào đại học, chỉ có học sinh khoa học xã hội mới cần phải làm thơ thôi. Nhưng có vẻ điểm khoa học tự nhiên của cậu không tốt cho lắm nên tôi quyết định chạy cả hai khối luôn. Đến lúc đó cho cậu thi hai đề, thành tích đề nào tốt hơn thì chúng ta sẽ thi đại học theo khối đó nhé."
Phong Liên Trúc: "......"
Cậu tiện tay lật lướt qua đề cương nằm trong chương trình dạy học và phát hiện ngoài địa lý, lịch sử và chính trị tinh tế ra, viết luận văn lại là một môn chuyên biệt, hơn nữa, cậu còn phải học môn văn học đế quốc cổ đại, thơ cổ, xonê, bài thuyết minh, văn tường thuật, văn nghị luận và miêu tả một sự kiện bằng 100 từ chính xác.
Phong Liên Trúc thấy choáng cả đầu, đề cương mà thầy giáo rồng xanh đưa cho cậu còn mang đến nhiều tổn thương hơn cả tiếng hô của rồng béo nữa.
Cũng may là giờ học hôm nay đã kết thúc, chỉ dạy sơ qua phần đề cương thôi cũng đủ khiến Phong Liên Trúc xém chút nữa đã sụp đổ luôn rồi. Cậu gỡ thiết bị lên mạng tinh tế xuống trong một tình trạng choáng đầu nặng não rồi nhận ngay được thông tin trừ điểm đến từ hệ thống.
Bị hai con rồng đánh tới ngay cả lúc online và offline, tâm thần và thể xác của Phong Liên Trúc đã mệt mỏi lắm rồi.
May thay rồng béo lại chuyển thêm 5000 điểm cho cậu, trừ đi 1000 này vẫn còn dư lại 4940 điểm, lúc này Phong Liên Trúc mới không sụp đổ hoàn toàn vì nợ nần chồng chất.
"Tôi đâu có ở thế giới game, sao Pang Kirates lại khiến chúng tôi bị trừ điểm vì kỹ năng "cậu bé cười giả tạo" vậy?" Phong Liên Trúc bình tĩnh lại và hỏi.
[Pang Kirates nhớ lại kỹ năng của kí chủ Phong Liên Trúc trong mơ và lại cảm thấy đau khổ một lần nữa, vì vậy nên mới bị trừ điểm.]
Phong Liên Trúc: "......"
Nằm mơ mà cũng bị trừ điểm nữa, thật sự hết cách với anh luôn rồi.
Thật ra cậu và rồng béo vẫn còn ba cơ hội liên lạc chưa được sử dụng, Phong Liên Trúc có thể gọi cho rồng béo và nói chuyện này với anh, nhưng giấc mơ là một thứ rất khó để điều khiển bằng ý thức của bản thân mình, nói rồi cũng chả có tác dụng gì nên tạm thời cậu sẽ không liên lạc với rồng béo.
"Nằm mơ?" Phong Liên Trúc lắc đầu, "Từ đó tới giờ tôi chưa từng nằm mơ đâu."
Thậm chí cậu còn chẳng cần ngủ nghê gì nữa mà, ngồi thiền tập thở một chút là có thể khôi phục linh khí, ngoại trừ cái hôm bị rồng béo lây rồi nằm ngủ trên núi đồng vàng với anh, Phong Liên Trúc gần như chưa từng ngủ sau khi ý thức tự tỉnh ngộ.
Cậu bận lắm, có thể dành thời gian ngủ ra để đọc một quyển sách, làm thêm một bộ đề và viết thêm một bài văn mà.
[Bây giờ kí chủ vẫn chưa được xem là một hình thái tồn tại hoàn chỉnh, chỉ có hình thái tồn tại chân chính mới nằm mơ được thôi ạ.]
"Vậy tôi được xem là hình thái tồn tại gì thế?" Phong Liên Trúc nhìn tay mình và nói.
Hình như cậu có một cơ thể thật, bị thương cũng sẽ chảy máu. Cậu có cảm xúc và cũng có một hiểu biết sâu đậm hơn về thế giới. Cậu có ký ức, tất cả đống ký ức này đều tồn tại trong đầu rồng béo. Đầu của rồng béo tựa như một căn nhà cho thuê, một ngày nào đó, chủ nhà không cho thuê nữa, những ký ức không còn nơi để chứa có lẽ sẽ biến thành rác rưởi và bị hệ thống dọn dẹp thông minh xóa bỏ.
"Tôi biến thành hình thái tồn tại ở thế giới tinh tế từ một đống số liệu bằng cách nào vậy?" Phong Liên Trúc hỏi vì thấy khó hiểu.
Câu hỏi này nổi lên cũng có liên quan tới những kiến thức cậu học được từ môn hóa và vật lý hôm
nay, vấn đề dịch chuyển tức thời giữa hai thế giới có thể được giải thích bằng thuyết đa vũ tụ, nhưng sao số liệu lại biến thành vật thật được? Nguyên lý từ đâu ra đây?
[Hiện giờ kí chủ không có đủ quyền hạn để tìm hiểu về nguồn thông tin này.] Hệ thống trả lời không quá đột xuất.
"Có nhiều trí tuệ nhân tạo như vậy, rõ ràng trình độ kỹ thuật của thầy giáo rồng xanh cao hơn tôi mà, tại sao chỉ có mình tôi thức tỉnh vậy?" Phong Liên Trúc lại hỏi tiếp.
Bản thân sự thức tỉnh của cậu cũng không quá bình thường đâu, có nhiều trí tuệ nhân tạo bị người chơi giết chết như vậy nhưng cố tình chỉ có mình cậu được thức tỉnh thôi.
[Hiện giờ kí chủ không có đủ quyền hạn để tìm hiểu về nguồn thông tin này.]
Hệ thống vẫn không chịu trả lời câu hỏi của Phong Liên Trúc, điều này khiến cậu thấy rất kỳ quái.
Phong Liên Trúc gập ngón trỏ lại và gõ lên trán mình, có phải trong đại não này vẫn còn cất giấu những ký ức và một vài chuyện đặc biệt mà cậu chưa nhớ ra, mà đúng những ký ức này mới thật sự là thứ khiến cậu thức tỉnh hay không?
Lúc Phong Liên Trúc đang thắc mắc, rồng béo vẫn đang nằm mơ.
Đối với Pang Kirates, chuyện U Trúc Cốc bị phá hoại và Phong Liên Trúc không còn nhà có vẻ là một sự kiện rất khổ sở. Pang Kirates chưa từng rời khỏi U Trúc Cốc giữa giấc mơ, anh vẫn muốn khôi phục sơn cốc cho Phong Liên Trúc.
Trong mơ, anh nhìn thấy Phong Liên Trúc bị giết liên tục trong sơn cốc, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu, anh muốn tới giúp nhưng đây chỉ là một giấc mơ, sức mạnh của anh không có tác dụng ở nơi này.
Phong Liên Trúc trước mắt rồng béo chiến đấu một cách máy móc, cậu không thông minh như lúc ở thế giới tinh tế, tới lui chỉ có mấy chiêu cũ soạn lại. Lúc đầu khi người chơi có thể phá giải chiêu của Phong Liên Trúc, cậu vẫn giết người chơi như chém dưa xắt rau với một dáng vẻ rất tuấn tú. Nhưng sau đó, người chơi tìm ra quy luật sử dụng chiêu khủng của Phong Liên Trúc, trang bị của họ cũng dần trở nên tốt hơn, Phong Liên Trúc lần lượt bị giết, sống lại, tinh tể màu xanh lục cũng không ngừng rơi xuống.
NPC phải bị giết 50 lần mới để rớt tinh thể này ra ngoài, người chơi có được tinh thể thì sẽ rất vui vẻ, có người còn trông coi và đánh vật phẩm từ người Phong Liên Trúc để lấy được tinh thể này nữa.
Thật ra việc này chẳng là cái thá gì trong game cả. Sau khi ý thức của bản thân Phong Liên Trúc được thức tỉnh, cậu cũng không hề cảm thấy đoạn ký ức đó có bất cứ vấn đề gì cả. Công ty game thiết kế game để người ta chơi mà, tất cả NPC trong game cũng là những vật không có mạng sống thật, chúng chỉ là những số liệu có thể khôi phục sau khi bị đánh chết thôi, người chơi sẽ không cần cảm thấy tội lỗi khi giết chúng.
Chỉ là rồng béo lại thấy rất khó chịu, trong giấc mơ, lần nào thấy vậy anh cũng muốn giúp cậu, nhưng sức mạnh của anh lại rất vô dụng, năng lượng luôn bị lãng phí.
Dù anh nói với Phong Liên Trúc bao nhiêu lần là em không cần phải đánh trực tiếp với người chơi đâu, em trốn đi đi, kỹ năng trốn trong cây trúc của em mạnh lắm mà, bọn họ cũng không thể hủy diệt cả U Trúc Cốc nổi, vì sao em lại không trốn đi chứ?
Lần nào Phong Liên Trúc cũng không nhìn tới rồng béo và cũng không nghe thấy lời anh, cậu bước thẳng qua cơ thể của rồng béo và tiếp tục nghênh chiến người chơi.
Rồng béo mơ rất lâu, lúc đầu thì là mơ thật, nhưng sau đó hình như băng tần sóng điện não nào đó của anh kết nối với lịch sử ghi chép của game, thứ mà Pang Kirates thấy được lúc này không phải là mơ mà là ghi chép trong game.
Có một nhóc rồng vàng trốn trong U Trúc Cốc, ngồi xổm trên vai Phong Liên Trúc và nhìn cậu chiến đấu. Nhóc rồng vàng không thấy đau lòng khi Phong Liên Trúc bị giết chết. Anh biết lúc này Phong Liên Trúc sẽ không bị đau và cũng sẽ có thể sống lại, tử vong không có bất cứ ý nghĩa gì đối với cậu cả. Điều khiến nhóc rồng vàng đau lòng đó là một người tốt bụng, nghiêm túc học tập, tôn trọng giáo viên và yêu quý người phản tổ ở Sao Nguyên Thủy như Phong Liên Trúc lại từng là một trí tuệ nhân tạo vô tri vô giác.
Nhóc rồng vàng cũng không biết mình đã nhìn suốt bao lâu, dường như đã hai hay ba năm gì đó trôi qua, anh vẫn luôn ngồi xổm trên vai Phong Liên Trúc và chờ cậu thức tỉnh.
Mãi đến một ngày có một người chơi đánh được vật phẩm "tim trúc" để luyện cấp nhưng lại không thèm nhặt nó lên. Lúc này, vật phẩm cấp 30 đã không còn tác dụng đối với người chơi không phải hệ mộc nữa, hắn ném tinh thể màu xanh lục đó xuống rồi rời khỏi.
Vẫn chưa tới giờ để Phong Liên Trúc đổi mới, nhóc rồng vàng dừng bước bên cạnh miếng tinh thể màu xanh lục, anh nhìn trái tim đang liên tục tan rã bằng một đôi mắt xanh đau buồn.
"Tách", một giọt nước mắt rơi lên "tim trúc", nhóc rồng vàng lau mặt bằng chân trước, Pang Kirates sẽ không thừa nhận mình vừa khóc đâu nhé.
Lúc này cũng tròn một tiếng đồng hồ, Phong Liên Trúc ngẫu nhiên sống lại trong cây trúc bên cạnh "tim trúc", một chân giẫm lên "tim trúc" có dính nước mắt của bé rồng béo.
Tim trúc biến thành một vệt sáng xanh và vọt thẳng vào giữa hai đầu chân mày của Phong Liên Trúc, cậu hơi nghiêng đầu, lần đầu tiên tầm mắt dừng lại trên người nhóc rồng vàng.
"Cậu là......" Cậu thắc mắc nói, "Lạ ghê, U Trúc Cốc cũng có rồng nữa à? Tôi là chủ nhân của sơn cốc này, cậu là ai, tới đây từ lúc nào thế?"
Pang Kirates hơi há mồm, vừa định hỏi "Em thấy được ta hả?" thì đã cảm thấy cơ thể rung một cái, núi đồng vàng của anh sụp đổ, anh cũng tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Nhóc rồng vàng đứng trong đại sảnh của bang hội với một vẻ mặt ngây ngô, đồng vàng bị anh chất thành giường giờ đây chẳng còn một miếng nào, người đàn ông mọc đôi cánh dơi đứng sau lưng anh cười lạnh bảo: "Bày nhiều đồng vàng ở đại sảnh của bang hội như vậy mà còn chẳng có người đứng canh, bộ chờ người ta tới cướp à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Ngươi chết chắc rồi con.