Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Ký ức thừa hưởng


trước sau

Phong Liên Trúc cảm thấy nhóc rồng vàng mình đang ôm trong ngực đã biến mất. Trong bóng đêm vô tận, cậu cảm nhận được sự tồn tại của một ánh mắt cực kỳ cứng cỏi, hoàn toàn không thể xem nhẹ.

Hình như có một mảng một màu xanh biển khổng lồ đang nằm ở trước mặt... là biển rồng sao? Phong Liên Trúc không thể nhìn ra toàn diện.

Dường như ánh mắt đó bắn ra từ vật xanh này, Phong Liên Trúc ngờ ngợ cảm nhận được đây là ánh mắt của rồng béo. Nhưng đôi mắt này hơi bự rồi đó, chỉ đôi mắt này thôi nhưng đã mang lại một cảm giác áp bức to lớn rồi.

"To quá." Phong Liên Trúc nhìn con mắt kia và than phiền, "Không thấy rõ dáng vẻ của anh."

Vừa nói xong, vật xanh đó dần thu nhỏ, một con rồng Kirates màu đen dài hơn mười mét xuất hiện trước mặt cậu. Nó nhìn cậu với một đôi mắt sâu sắc hơn bất cứ viên ngọc bích đẹp nhất nào, trong đôi mắt lấp lánh tia sáng đang ánh lên dáng người của Phong Liên Trúc.

Phong Liên Trúc cũng không biết cuối cùng tinh thần của mình đang ở đâu rồi nữa. Trong đầu cậu là ký ức tích lũy từ hơn trăm triệu năm trước được bộ tộc Kirates truyền lại, trong đó bao gồm tác dụng của năng lượng sinh mệnh, bí mật của vũ trụ và lý do vì sao bộ tộc Kirates lại bị quét sạch bởi ý thức vũ trụ. Cậu còn đang phân loại những ký ức này nên đầu óc hơi rối nùi.

Nhưng trước khi xử lý vụ này, chuyện quan trọng nhất là ——

"Rồng béo ngốc ơi." Phong Liên Trúc dang hai tay ôm lấy miệng của rồng béo, một nguồn sức mạnh vô tận đang được ẩn giấu bên dưới lớp vảy bóng loáng nhưng lại cứng rắn này, nó đủ để hủy diệt cả một tinh hệ.

Pang Kirates muốn rống lớn lên một tiếng để tuyên bố với cả thế giới rằng anh đã trưởng thành. Dù bây giờ chỉ có một mình Phong Liên Trúc ở đây, nhưng cũng chẳng sao cả, Phong Liên Trúc đã là cả thế giới của anh rồi.

Nhưng Phong Liên Trúc lại đang ôm miệng anh, nếu há mồm rống lên thì cậu sẽ bị văng ra xa. Pang Kirates cảm thấy rất khó xử, cuối cùng chỉ có thể hừ hừ hai tiếng khỏi lỗ mũi, làm bộ mình đã rống rồi nhé.

"Tôi rất muốn trách anh tại sao lại từ bỏ phần ký ức thừa hưởng và trí thông minh sau khi trưởng thành vì một kẻ nhỏ bé như tôi chứ," Phong Liên Trúc sờ lên chiếc mũi to của rồng béo, nói bằng giọng ấm áp, "Nhưng bây giờ đây, tôi rất vui vì anh đã chọn tôi đó."

Phong Liên Trúc không cảm thấy mừng vì bản thân còn sống sót mà là ký ức thừa hưởng được truyền lại cho mình. May là Pang Kirates không nhận lấy phần ký ức này, nếu không con rồng Kirates cuối cùng của cả vũ trụ sẽ bị ý thức vũ trụ loại trừ ngay khi vừa trưởng thành mất.

Đến lúc đó, không chỉ thế giới game, địa cầu và dãy Ngân Hà sẽ bị hủy diệt, ngay cả Tinh hệ Xanh Thẳm nằm ngoài không gian và thời gian xa xôi cũng sẽ bị nguồn sức mạnh này phá hủy nữa.

Sau khi nhận được ký ức thừa hưởng, rồng Kirates sẽ mất hết mọi cảm xúc. Chỉ số thông minh quá cao, tốc độ vượt xa tưởng tượng của người thường cũng như trí não siêu tới mức đáng sợ. Những thứ này sẽ nói với Kirates rằng cảm xúc chỉ là đống rác rưởi không có ý nghĩa gì, bộ tộc Kirates chỉ được phép có cảm xúc lúc còn nhỏ thôi.

Sau quá trình trưởng thành và khi mọi năng lực đã tăng vọt tới đỉnh, rồng Kirates không còn được xem là một sinh vật sống nữa, cứ hình dung họ thành tinh thể sống thì hơn.

Tựa như khi tinh cầu nổi bão, nó sẽ không cướp mất đi bao nhiêu tính mạng của những sinh vật sống trên mình, Kirates cũng xem vạn vật trên thế gian này như mấy con kiến thôi.

Theo bản năng, họ sẽ chọn một vài tinh cầu thích hợp, giải phóng năng lượng mệnh ra và ngủ say ở nơi đó. Sau một khoảng thời gian dài khi tinh cầu này đã tạo ra những sinh mệnh mới, rồng Kirates sẽ thức dậy và thu lại nguồn năng lượng sinh mệnh mà mình từng cho ra trước đó. Trong chớp mắt khi anh xuất hiện, những sinh mệnh đó sẽ chết đi, tinh cầu đó sẽ lại biến thành một ngôi sao chết một lần nữa.

Anh không phải là một sinh mệnh máu thịt, anh giống như —— một vị thần tạo ra sinh mệnh rồi lại phá hủy chúng bất cứ lúc nào anh muốn hơn.

Mỗi khi hấp thụ lại nguồn năng lượng sinh mệnh mà mình từng cho ra, bản thân nguyên vật chất của tinh cầu này cũng sẽ đi theo luôn. Những nguyên vật chất đủ để tạo nên một tinh cầu này bám lên mỗi sinh linh trên tinh cầu, Kirates bắn năng lượng sinh mệnh ra để tạo ra sức sống và cả những nguyên vật chất này nữa.

Khi nguồn năng lượng mà nguyên vật chất hấp thụ chạm tới một mức độ nào đó, điều này báo hiệu rằng đời sau cần được nhân giống. Nguồn năng lượng này và năng lượng sinh mệnh cũng như một phần thông tin di truyền nào đó sẽ biến thành trứng rồng. Nó sẽ lớn lên ở một tinh cầu, vượt qua thời kỳ non nớt một cách vô tư, trải qua kỳ lột xác khổ sở, trưởng thành xong rồi lại mất đi cảm xúc lần nữa. Trong quá trình tạo ra trứng rồng, Kirates trưởng thành sẽ lột da một lần, lớp vảy được để lại sẽ trở thành chỗ ẩn náu của rồng non.

Chủng tộc này không còn được xác định bằng đực và cái nữa, cách sinh sản của họ cũng không phải kiểu bình thường gì. Đúng là xác suất trưởng thành của Kirates rất thấp, nhưng đã trưởng thành rồi sẽ không bỏ mạng, mỗi khi nguồn năng lượng dâng cao đột ngột, họ sẽ tạo ra một trứng rồng. Chủng tộc này bất tử, dù bao nhiêu năm tháng trôi qua thì vẫn sẽ có ngày càng nhiều rồng Kirates trưởng thành hơn nữa, nhiều tới mức cả vũ trụ không thể chứa nổi.

Đó là lý do tại sao vũ trụ này lại phải hủy diệt bộ tộc Kirates.

Ý thức vũ trụ không cho bất cứ Kirates không có cảm xúc, có thể tạo ra và hủy diệt sinh mệnh cũng như hấp thụ năng lượng của vũ trụ nào tồn tại cả. Nếu rồng béo nhận lấy ký ức thừa hưởng và hoàn toàn trưởng thành, anh sẽ kích hoạt mode quét sạch của vũ trụ.

Còn một con rồng không có ký ức thừa hưởng thì khác. Anh sẽ mất đi ký ức về nguyên vật chất và không hủy diệt tinh cầu một cách chủ động. Kirates không hấp thụ nguyên vật chất sẽ không thể sinh sôi nảy nở, ý thức vũ trụ sẽ không bị đánh thức bởi một con rồng như vậy và rồng béo cũng sẽ giữ được một mạng vì chuyện đó.

Đối với rồng béo, lựa chọn thứ nhất là bước đầu tiên để vứt bỏ cảm xúc. Phong Liên Trúc chả thèm để ý tới sinh mệnh mà mình đã có được đâu, cậu chỉ không mong rồng béo sẽ trở nên vô tình thôi.

Bé rồng ngốc ngếch, sờ mũi một chút là sẽ hừ hừ như vầy mới tốt làm sao.

"Hệ thống, chỉ số thông minh hiện giờ của Pang Kirates là bao nhiêu vậy?" Phong Liên Trúc hỏi.

[100 nếu theo tiêu chuẩn của loài người.]

"100, vậy cũng bình thường mà nhỉ." Cơ mà sao nhìn kiểu nào cũng thấy anh vẫn ngốc thế này.

[Không phải đồng loại nên không thể đánh đồng đâu ạ,
nhưng nếu có người chịu dạy hắn từ từ, hắn vẫn có thể học được.]

Đương nhiên là Phong Liên Trúc bằng lòng dạy rồng béo rồi, nhưng có vẻ con rồng này không thích học cho lắm.

"Hệ thống, lúc tuyên bố nhiệm vụ cuối cùng, cậu cố tình kêu anh ấy chọn cái sẽ khiến ảnh bị tuyệt chủng đúng không." Nhắc tới chuyện này, mặt của Phong Liên Trúc tối lại.

Hệ thống luôn đối xử rất tốt và chưa từng hại họ. Dù bản thân Phong Liên Trúc cũng là trí tuệ nhân tạo nhưng cậu luôn có thiện cảm với hệ thống. Ai ngờ vào thời khắc quan trọng như nhiệm vụ cuối cùng của rồng béo thế này mà hệ thống lại cố gắng cám dỗ và đưa ra một lựa chọn có thể hủy diệt hai người họ cùng một lúc.

Ngay lúc đó, Pang Kirates đã bắt đầu nhận lấy ký ức thừa hưởng và đang dần mất đi cảm xúc, nếu anh chọn cái thứ nhất thật thì chắc bây giờ mọi thứ toang hết rồi quá.

[Hệ thống đưa ra hai lựa chọn rất hợp lý, nhưng Pang Kirates cần phải tự mình đưa ra quyết định về hai lựa chọn này, hệ thống không có quyền xóa bỏ bất cứ lựa chọn nào hết.]

"Rốt cuộc cậu là hệ thống gì vậy?" Phong Liên Trúc nhíu mày hỏi. Trước đây hệ thống từng bảo nó sẽ nói tên của mình cho cậu nghe sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.

Cậu cứ tưởng hệ thống luôn thiên vị rồng béo, cho điểm y như đang bán phá giá như thế, chắc không chừng nó là ý thức của tổ tiên Kirates và đang tồn tại để bảo vệ rồng béo thôi. Nhưng ký ức thừa hưởng và hai lựa chọn mà hệ thống mới đưa ra đều chứng minh rằng hệ thống không phải là tổ tiên Kirates.

Nó ra đời ở một vị diện cao hơn, có khi còn hùng mạnh hơn cả Kirates nữa.

Ký ức thừa hưởng nói với Phong Liên Trúc là có những chiều không gian cao hơn đang tồn tại ở phía trên vũ trụ, chúng là thứ mà người ở thế giới thấp chiều không thể tưởng tượng tới. Giống như mặt phẳng 2D không thể hiểu được không gian nổi 3D cả.

[Kí chủ Phong Liên Trúc sẽ có quyền hỏi tên hệ thống sau khi hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng.]

Vẫn là câu trả lời này, nó lại kêu Phong Liên Trúc phải làm xong nhiệm vụ trước đã.

Trong quá trình Phong Liên Trúc và rồng béo cộng hưởng nhiệm vụ với nhau, cả hai dần đan xen và hoàn thành nhiệm vụ của nhau lòng vòng, thế rồi nhiệm vụ cuối cùng đều có liên quan tới đối phương.

Nhiệm vụ cuối cùng của Phong Liên Trúc là kết cục của nhiệm vụ mà rồng béo được giao cho, nhiệm vụ cuối cùng của Pang Kirates lại là trao tặng Phong Liên Trúc sinh mệnh chân chính bằng năng lượng sinh mệnh của mình. Nhưng nhờ Phong Liên Trúc luôn giúp Pang Kirates hoàn thành nhiệm vụ với một thái độ không lo được mất, rồng béo mới có thể tự nguyện phó thác thời khắc quan trọng nhất trong đợt tiến hóa của mình cho Phong Liên Trúc.

Từ lúc bắt đầu trao đổi nhiệm vụ cho tới nay, lỡ ăn xui một lần thôi cũng sẽ trở thành kết cục thất bại của cậu và rồng béo, vậy mà cuối cùng họ lại đi tới hiện tại một cách an toàn rồi.

Một bức tranh dần thành hình trong đầu Phong Liên Trúc, dường như cậu đã nhận ra chút sự thật về hệ thống, chỉ là chưa thể thấy được toàn bộ cảnh tượng.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.

[Kí chủ không cần phải lãng phí tinh lực đâu, sau khi nút cuối cùng được thắt lại, mọi thứ đều sẽ được giải đáp thôi ạ.]

Biết được chỉ một, hai điều thì cũng không bớt lo nổi.

Phong Liên Trúc than nhẹ một tiếng, kề sát mặt mình lên lớp vảy trên mặt rồng béo, cậu nhắm mắt bảo: "Cảm ơn anh vì đã chọn tôi nhé."

Rồng béo hết hồn đến nỗi chẳng dám thở mạnh khi Phong Liên Trúc kề sát mặt với mình như vầy. Anh không thích câu này của Phong Liên Trúc nên chọt chọt cánh tay cậu bằng chóp đuôi để biểu thị mình đang không thấy vừa lòng.

Sau khi kết nối tinh thần, dù Pang Kirates không nói gì nhưng Phong Liên Trúc vẫn hiểu được ý của anh.

"Được, tôi sẽ không nói cảm ơn nữa. Nhưng anh từ bỏ nhiều thứ như vậy, sau này cứ ngốc mãi vậy luôn, anh không hối hận hả?"

"Grào!" Pang Kirates mất kiên nhẫn lấy đuôi ôm lấy Phong Liên Trúc và để cậu ngồi lên đầu mình, cuối cùng cũng có thể rống lên một tiếng rồi.

A Trúc thông minh mà, có chuyện gì em cứ quyết định thôi, ta chỉ cần nghe lời em là được mà.

"Sao lại có một bé rồng đáng yêu như vầy nhỉ." Nghe thế, Phong Liên Trúc không nhịn được mà muốn xem thử bụng của rồng béo còn trắng hay không, có khi bụng anh sẽ đỏ lên sau khi được cậu khen ngợi đó.

"Grào!" Không có bé mà!

Phong Liên Trúc có thể di chuyển tự do trong hư vô, cậu nhảy xuống khỏi người rồng và vòng xuống bên dưới, quả nhiên nhìn thấy bụng anh vẫn trắng nõn và mềm mại.

Cậu giơ tay chạm lên lớp vảy màu trắng và hỏi: "Cứ mềm như vầy sẽ không trở thành điểm yếu chứ?"

Pang Kirates rụt bụng lại, cái bụng đỏ ửng lên: "Lúc chiến đấu sẽ mọc ra vảy đen."

Vừa nói xong, vô số vảy đen mọc ra và bọc lấy cả người rồng béo.

Phong Liên Trúc hơi thất vọng khi không thấy được cái bụng trắng, cậu nói với rồng béo: "Tôi phải trở về tinh tế để thực hiện nhiệm vụ cuối cùng. Đến lúc đó, có thể tôi phải yêu cầu trao đổi vị trí và mượn sức mạnh của anh rồi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của thế giới game và ở lại thế giới tinh tế với anh. Tôi được cộng hưởng nguồn năng lượng sinh mệnh nên vòng đời cũng giống như anh luôn. Khi đó tôi sẽ dạy anh từ từ và trưởng thành cùng với anh luôn, được không?"

Rồng đen ngẩng đầu, tiếng rồng ngâm dài đằng đẵng vang vọng trong thế giới tinh thần của Phong Liên Trúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng béo: A Trúc thông minh như vậy mà, ta cũng chả muốn nghĩ gì nhiều hết, việc lớn việc nhỏ gì cứ nghe lời em ấy thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện