Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Đánh thành đầu heo


trước sau

Triệu Vô Cực trảo bắt lấy, nhưng Đàm Lỗ trong gang tấc thoát khỏi tầm tay của hắn khiến Triệu Vô Cực vô cùng khó chịu.

Linh lực tạm thời không thể dùng, hắn cũng vô kế khả thi bắt lấy đối phương.

Bỏ qua cơ hội tiến công này, hắn chiêu thức cũng ra một nửa, yếu tố bất ngờ mất đi, hắn muốn chiến thắng trúc cơ kì ngũ trọng vô cùng khó khăn.

Chờ một chút, giống như hắn cũng không phải hoàn toàn vô kế khả thi 

Đàm Lỗ cách hắn trảo chỉ có một đoạn ngắn, nếu như hắn có thể rướn thêm một chút, nói không chừng thật có thể bắt được đối phương.

Nhưng nếu có thể rướn, Triệu Vô Cực đã sớm rướn, sao lại chờ đến bây giờ mới nghĩ ra.

Hắn nghĩ ra cũng không phải là thứ này mà chính là...

Thần thông phát động, "Chiến Thần chi thể"!

ầm!

Triệu Vô Cực thân hình bỗng nhiên cất cao, từ một mét tám bỗng nhiên trường tới 2m5, cánh tay chiều dài cũng theo đó kéo dài ra.

Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, thủ trảo nhanh như chớp bắt lấy Đàm Lỗ tay, một cái kéo mạnh mang hắn kéo trở về.

Sau đó từ bắt lấy tay đổi thành bắt lấy chân, giống như là HULK đập Loki đồng dạng, ở trên mặt đất trái phải liên tục đập qua nện lại.

Đàm Lỗ lúc đầu còn vui mừng vì tránh thoát Triệu Vô Cực bắt lấy, nhưng Triệu Vô Cực phát động thần thông thành công bắt lấy hắn thời điểm, Đàm Lỗ trong lòng đã như rơi xuống vạn trượng vực sâu.

Một cỗ lực lượng như kìm sắt kẹp chặt lấy tay hắn, sau đó là chân hắn khiến Đàm Lỗ biết rõ bản thân vô pháp thoát khỏi cái này trói buộc.

Nhưng sau đó hơn vạn cân lực lượng đem hắn nện trên mặt đất khiến hắn đầu choáng mắt hoa, mật đều muốn nôn ra.

Mấy phát đầu, Đàm Lỗ còn có thể dựa vào linh lực gượng chống, nhưng sau đó linh lực hộ tráo tan nát, hắn hoàn toàn trở thành cừu non chờ làm thịt.

Bị Triệu Vô Cực đập qua đập lại mấy lần, cho dù là trúc cơ kì tu sĩ cở thể được linh lực cường hóa qua hắn cũng không chịu nổi, trực tiếp miệng phun ngụm lớn máu tươi, ánh mắt trợn tròn lên.

Đáng tiếc Triệu Vô Cực cũng không hề có ý định buông tha hắn, trực tiếp đem hắn ngã ra đất, một trận như là cuồng phong bạo vũ bàn tay tát tới:

“ cho ngươi chụp mũ, cho ngươi ra lệnh, cho ngươi hất hàm sai khiến, cho ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, này thì chọc ta,...”

Triệu Vô Cực vừa đánh vừa mắng, đám sư huynh ở một bên quan chiến thấy cảnh này cũng là ê răng, trong lòng cảm giác lành lạnh.

Đánh người không đánh mặt, Triệu Vô Cực bây giờ biến thân, bàn tay to như cái chậu rửa mặt, mỗi cái tát vỗ vào mặt Đàm Lỗ đều có thể nghe lên “bép bép” thanh thúy tiếng đánh mặt âm thanh.

Một lát sau Triệu Vô Cực cảm giác đủ rồi liền phủi phủi tay đứng lên, mà Đàm Lỗ đã bị hắn đánh thành một cái đầu heo nằm co giật trên mặt đất, thỉnh thoảng còn phun ra một ngụm máu tươi.

Nhìn thương thế tuy nặng, nhưng cũng là ngoại thương mà thôi.

Nhưng chủ yếu là Đàm Lỗ bị đánh choáng váng, không mất vài tiếng là không thể nào tỉnh lại được.

Đám người lúc này mới từ trong Quang âm bạo của hắn cùng Đàm Lỗ một chiêu kiếm kia tỉnh lại:

“ ai du, con mịa nó Đàm Lỗ kiếm pháp thật độc, Triệu Vô Cực cũng không phải dạng vừa.

Vừa rồi muốn đem tai ta bạo a!”

“ ọe, cảm giác âm ba công kích quả thật không dễ chịu, lần sau gặp phải sử dụng âm công tu sĩ nhất định phải cẩn thận, ọe!” 

“ Triệu Vô Cực vừa rồi một chiêu kia là gì? Hắn ra tay so với Đàm Lỗ còn độc a! con mịa nó, xem náo nhiệt thôi cũng có phong hiểm sao?”

Đám người khó khăn từ mặt đất choáng váng bò dậy, không ít người tu vi thấp còn trực tiếp tại chỗ nôn khan.

Cũng dễ hiểu, Triệu Vô Cực quang âm bạo là phỏng chế theo Flash bom mà tạo ra, người bị trúng flashbang không xuất hiện tình trạng say sẩm mặt mày buồn nôn mới là lạ đây.

Một số người thì sớm tỉnh lại hơn, nhìn thấy Đàm Lỗ hạ tràng lập tức ngây ngẩn cả người:

“ ta thiên, Đàm Lỗ vậy mà bại? Triệu Vô Cực trúc cơ kì nhất trọng đem Đàm Lỗ trúc cơ kì ngũ trọng đánh nằm ra đất!”

“ thật không? Ta thiên, Đàm Lỗ vậy mà thật bại? Vượt bốn cái tiểu cảnh giới khiêu chiến a! Triệu Vô Cực đây là muốn nghịch thiên sao?”

“ ha ha ha, lần này Đàm Lỗ xui xẻo rồi! Có thể đánh bại Triệu Vô Cực hắn còn dễ nói, đánh không lại ngược lại bị biến thành đầu heo, tiếp tới Triệu Vô Cực nếu thuận miệng tố cáo hắn, hắn cái này tiểu đội trưởng chức vị rất nguy cơ a!”

“ còn tưởng trúc cơ kì ngũ trọng có bao nhiêu lợi hại, xem ra cũng rất đồ ăn a! bị một cái trúc cơ kì nhất trọng đánh thảm như vậy, chậc chậc!”

“ đúng vậy, trúc cơ kì ngũ trọng tiểu đội trưởng cũng không gì hơn cái này!”

một số người đối với Triệu Vô Cực chiến tích thì ngạc nhiên khó tin, một số người thì nhìn xa hơn, biết được Đàm Lỗ hạ tràng, bơi vì hắn mà cảm khái.

Nhưng đáng ghét nhất vẫn là một đám người, tu vi cũng chỉ có luyện khí kì, nhưng luôn thích ở điểm cao đạo đức chỉ trích người khác, từ trên người bại giả xoát cảm giác về sự ưu việt, thoải mái chê cười bình luận bọn hắn.

Bọn hắn cũng không nghĩ kĩ, nếu bọn hắn đi lên, có chịu nổi Triệu Vô Cực một chiêu hay không?

Đương nhiên, đám người này cũng không hề liên quan gì tới Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực lúc này liền mang lên Mã Tứ, hướng về chính điện ngự không mà đi.

Một trận này biến cố, Triệu Vô Cực cảm nhận rõ có người đang nhằm
vào hắn, bởi vậy hắn càng phải nhanh hơn mới được.

........

“khốn nạn, vậy mà thất bại! Cái gì trúc cơ kì ngũ trọng, để một cái trúc cơ kì nhất trọng đánh thành đầu heo, uổng công ta nhờ vả ngươi!”

một góc nào đó, Hải Chiến Nghi trong lòng lửa giận phun trào.

Đàm Lỗ cùng hắn có chút quan hệ, hai bên thường xuyên qua lại ăn uống, cũng có chút giao tình.

Hắn chính là nhờ Đàm Lỗ tới thu lấy Mã Tứ, chỉ cần Mã Tứ vào tay bọn hắn, chuyện này liền to hóa nhỏ, nhỏ hóa không, không hề có biến cố gì.

Nhưng Triệu Vô Cực mang lên đối phương đi kiện cáo làm to chuyện, như vậy lần này liền không giống, hắn rất có thể bị sờ lên.

Trong lòng tức giận như núi lửa phun trào, Hải Chiến Nghi một quyền đánh lên tường, sau đó tâm trạng bức thiết đi qua đi lại, muốn tìm cách giải quyết.

Đúng lúc này, một cái âm thanh thở dài vang lên:

“ xem ra chúng ta vẫn đến chậm!”

Hải Chiến Nghi kinh ngạc ngẩng đầu lên, âm thanh này hắn vô cùng quen thuộc, chính là Tống Thư Sơn, người bày ra kế hoạch này cho hắn.

Tống Thư Sơn ngự kiếm đi tới, bên cạnh hắn chính là Diệp Ân Vi.

Nghĩ tới mình sắp gặp phải tai ương, mà Tống Thư Sơn chính là người đề ra cái này kế hoạch, hắn lập tức trong lòng khó chịu xông tới:

“ chính là ngươi, không phải ngươi nói kế hoạch rất trôi chảy sao? Triệu Vô Cực không thể nào thoát khỏi thủ chưởng của ngươi sao? Bây giờ thì sao? Người bị bắt được, ta chỉ sợ cũng khó thoát hiềm nghi, tất cả đều tại ngươi!”

Hải Chiến Nghi giống như một đầu bạo long hướng Tống Thư Sơn điên cuồng mắng chửi, Tống Thư Sơn nhíu mày nhìn hắn, trên mặt không có cái gì cảm xúc ba động, nhưng khóe mắt sát quang hiện ra.

Diệp Ân Vi thấy cảnh này liền lắc đầu, nàng biết rõ Hải Chiến Nghi chính là cái gì tính tình.

Nếu như hắn thất bại, hắn chắc chắn sẽ không nhận vì mình làm ẩu hoặc tính toán khinh suất mà dẫn tới thất bại, ngược lại sẽ đổ hết tội lỗi lên đầu người khác.

Nhưng nếu có công tích, hắn đương nhiên sẽ nghĩ đủ cách đem công lao hướng về mình ôm, thể hiện ra mình có bao nhiêu công lao, bao nhiêu lợi hại.

Đây là một cái tự tư vô cùng nam nhân.

Diệp Ân Vi lên tiếng nói:

“ bây giờ mắng chửi thì có ích gì? Ngươi thấy Triệu Vô Cực hành động kì lạ như vậy còn dám phái người ra gây chuyện, chẳng lẽ không biết hắn sẽ có hậu chiêu sao?”

Hải Chiến Nghi thấy Diệp Ân Vi phản bác chính mình bênh vực người ngoài, lập tức bùng nổ:

“ ngươi còn nói ta? không phải lần trước đều như vậy làm sao? Ai biết được Triệu Vô Cực có thể nhanh như vậy thì có được đối ứng biện pháp.

Ta cũng tìm hiểu qua, Mã Tứ vừa ra khỏi cửa, bên cạnh cửa lập tức vang lên một cái chói tai âm thanh, giống như là phát hiện ra trong nhẫn trữ vật hắn trộm đồ đồng dạng.

Đây cũng không phải tăng cường nhân thủ bố trí nha, cái này sao có thể trách ta?

Ngược lại là ngươi, Tống Thư Sơn, không phải ngươi nói kế hoạch không có lỗ hổng sao? Bây giờ thì sao? Ngươi chẳng lẽ không thấy rõ?”

Tống Thư Sơn ánh mắt lành lạnh nhìn Hải Chiến Nghi, Diệp Ân Vi cũng thở dài.

Tên này bây giờ chỉ sợ nói cái gì cũng không nghe, đã bị lửa giận chiếm lĩnh lí trí.

Trước đây thua Triệu Phi Dương cha của Triệu Vô Cực, hắn còn có thể nhịn được.

Bây giờ cùng Triệu Phi Dương con trai Triệu Vô Cực đấu, hắn cũng thua.

Cái này cảm giác nhục nhã, chỉ sợ so với lần trước còn muốn gấp mười lần.

Bởi vậy Hải Chiến Nghi tức giận như vậy cũng không có gì lạ.

Tống Thư Sơn cố nén trong lòng mình tức giận, hắn còn phải mượn tay đối phương làm việc, bởi vậy không thể cương, hơn nữa hắn cũng không có cái này thực lực.

Tống Thư Sơn lên tiếng nói:

“ bây giờ không phải là đổ tội cùng tức giận thời điểm mà chính là nghĩ cách khắc phục sai lầm đã gây ra. Chuyện này cũng không phải không có cách cứu vãn!”

Hải Chiến Nghi nghe vậy ánh mắt sáng lên, gương mặt cũng giãn ra mấy phần:

“ còn có thể cứu vãn? Mau nói!”

Tống Thư Sơn âm trầm nói ra:

“ ngươi làm thế này, thế này...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện