Chỉ cần hắn diễn luyện xong Cơ sở trảo pháp hắn liền có thể biết được mình thích hợp lối luyện thể nào nhất. Lại nói cơ sở trảo pháp cũng là phức tạp nhất trong số 3 môn cơ sở võ công.
Cơ sở trảo pháp chia làm 18 chiêu tiểu cầm nã và 36 chiêu đại cầm nã.
Chiêu thức tuy nhiều nhưng đa số vô dụng thời gian, chính thức sử dụng chỉ cần quen tay hay việc một số chiêu trong đó là được rồi.
Tiểu cầm nã chính là công phu bẻ khớp xương ngón tay cùng khủy tay. Đại cầm nã lại là từ vai trở xuống.
Luyện tiểu cầm nã hắn cần phải có người đối luyện, liền gọi tới 1 cái phàm nhân hạ nhân làm bia ngắm cho hắn tập luyện, hắn cũng không ra nặng tay chỉ điểm đến là dừng.
Bẻ ngón cái, bẻ ngón út, bẻ khủy tay, bẻ khớp vai, …. các loại bẻ khớp được Triệu Vô Cực thực hiện chậm chạp tỉ mỉ 1 lần. Hắn có chút vui mừng, giống như mình về đến hiện đại cách đấu thuật như vậy.
“ Quyết định. Ta chọn ngươi, pikachu! Ân, không đúng! Là cơ sở trảo pháp!”
Triệu Vô Cực trong lòng thầm quyết định 1 tiếng. Từ nay về sau hắn sẽ luyện trảo phép rèn thể. Nhưng cầm nã thủ chỉ là thủ đoạn đối địch của trảo pháp, trong cơ sở trảo pháp còn có 1 bài trảo công sáo lộ chuyên dùng để rèn thể nữa, cái này mới là trọng điểm. Dù sao cầm nã thủ không hề có tác dụng rèn thể một chút nào!
Triệu Vô Cực liền gọi thêm 1 cái hạ nhân đến, 2 người thay nhau làm bia cho hắn luyện tập cầm nã thuật để tránh 1 người bị bẻ khớp liên tục sẽ trật khớp thật sự. Bọn họ dù sao cũng là phàm nhân mà không phải tu sĩ, Triệu Vô Cực tuy còn nhỏ nhưng ăn uống đầy đủ, linh thực ngày 3 bữa, lại chăm chỉ rèn luyện cơ thể, sức mạnh của hắn đối với tu sĩ là bé nhỏ như một con kiến nhưng đối với phàm nhân cũng có thể làm đám này bị thương được rồi.
Triệu Vô Cực lặp đi lặp lại luyện tập cầm nã thuật, hắn muốn thật sâu khắc ghi những động tác này, khiến cho nó trở thành bản năng của mình. Khiến cho cơ bắp kí ức những động tác này, chỉ cần hơi động thì sẽ tự xuất, nếu có thể đạt đến được cảnh giới “ thân động trước ý” thì không còn gì vui sướng hơn.
Một đường luyện tập từ sáng đến giữa trưa, Triệu Vô Cực lúc này cũng có chút thấm mệt chứ đừng nói đến 2 tên phàm nhân làm bồi luyện cho hắn. Lặp đi lặp lại động tác cầm nã thủ không biết bao nhiêu lần, lấy trí thông minh của Triệu Vô Cực đã sớm nhớ kĩ nhưng hắn vẫn không ngừng nghỉ tập đi tập lại.
Lúc này tiếng của Sở Phi Huyền bỗng vang lên: “ Cực Nhi trở lại ăn cơm, đến giờ cơm trưa rồi”
Triệu Vô Cực bây giờ mới sực tỉnh lại, bất tri bất giác hắn đã luyện tập 1 buổi sáng. Thở ra 1 hơi thu công, hắn liền nói: “ mẫu thân, ta đến ngay”
Chạy ngay vào nhà, Triệu Vô Cực bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm đến lạ lùng, mùi thơm như thấm vào ruột gan, thật sâu xúc động tâm hồn hắn, hắn liền hỏi:
“Mẫu thân, ngươi tay nghề lại tiến triển sao, cái gì mà thơm như vậy a?”
Sở Phi Huyền cũng ngửi được mùi thơm, bỗng nhiên cau mày nói: “ không đúng a, hôm nay ta đâu có làm món nào có mùi này, mùi này có chút giống linh quả thành thục. Loại linh quả nào thành thục có thể mùi thơm bay xa đến tận luyện khí phong chỗ này chỉ sợ cũng không đơn giản,trừ phi...” Nói đến chỗ này Sở Phi Huyền hơi nhướng mày bỗng nhiên vui mừng lên “ Là gốc kia Vạn Niên Bạch Nguyệt Phật Thủ Chi sao? Quá tốt rồi”!
Triệu Vô Cực không nhịn được liền tiếp lời: “ Vạn Niên Bạch Nguyệt Phật Thủ Chi là cái gì a mẫu thân sao tên dài như vậy? Ăn có ngon không? Vạn niên a, cây này sống cũng đủ lâu”!
Triệu Vô Cực cũng tầm tắc lấy làm kì lạ, không phải hắn kì lạ cây, dù sao tu tiên giới có rất nhiều linh thụ sống cả vạn năm nhưng hắn kì lạ cái tên này trong linh thảo đại toàn hay bất cứ thư tịch nào hắn cũng chưa từng thấy qua.
“ Chiuuuuuuuuuuuuu” 1 tiếng điểu minh thánh thót bỗng nhiên vang vọng toàn bộ Thanh Vân Tông, một luồng uy áp cực kì to lớn bỗng đè xuống làm cho tất cả mọi đệ tử cấp thấp trong môn phái cảm thấy khó thở.
Triệu Vô Cực sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng xám, luồng uy áp này khiến hắn cảm thấy trên người bỗng nhiên phụ trọng thêm mấy trăm cân vậy, lúc nào cũng muốn quỳ xuống.
Thân làm nam nhi, quỳ trời quỳ đất quỳ phụ mẫu, sao có thể vì 1 luồng uy áp mà chịu thua, huống hồ hắn còn là tu sĩ cùng trời tranh mệnh đây,tu sĩ chính là không bái thiên địa. Trong lòng Triệu Vô Cực bỗng nhen nhóm lên một cỗ phản kháng chi ý mãnh liệt: “Ta,Triệu Vô Cực không thể quỳ”!
Gầm
nhẹ 1 tiếng Triệu Vô Cực mồ hôi bắt đầu tí tách nhỏ xuống.
Sở Phi Huyền thấy tình thế không ổn liền lắc mình đến bên ôm lấy Triệu Vô Cực mở ra linh khí bảo hộ hắn thay hắn chống đỡ uy áp.
Triệu Vô Cực áp lực chợt mất lúc này mớ thở nhẹ ra 1 hơi.
Sở Phi Huyền liền chân đạp phi kiếm ngự không bay ra khỏi nhà. Lúc này trên Thanh Vân Tông cũng tràn đầy các trưởng lão nội,ngoại môn ngự không mà lên, 1 bộ như lâm đại địch bộ dáng, một số trận pháp sư thì lập tức vào vị trí chuẩn bị bất cứ lúc nào mở lên hộ tông đại trận.
Triệu Phi Dương lập tức liền xuất hiện trước mặt hai người.
Liếc mắt nhìn Triệu Vô Cực một cái, Triệu Phi Dương mới nhẹ nhàng Truyền âm nhập mất nói: “ Vạn niên bạch nguyệt Phật chi thủ” đã sắp thành thục, không biết là cái nào lăng đầu thanh của Kim Ô tộc đến phá rối.
Trên bầu trời là 1 con Tam Túc Kim Ô, lông tóc vàng óng, trên đầu mao hơi nhiễm chút hỏa hồng, có chút khác với tộc kim ô, chắc là có chút biến dị.
Tiên Việt đại lục không chỉ có nhân tộc mà còn có yêu tộc ma tộc cùng chung sống. Trong đó yêu thú chưa mở linh trí chưa hóa hình chỉ là yêu tộc cấp thấp, mà lãnh đạo bọn chúng chính là chân chính yêu tộc cấp cao hóa hình yêu tu.
Kim ô tộc là một trong những tộc hùng mạnh nhất của yêu tộc.
Kim ô tộc huyết thống cao quý, tu vi cao thâm,kim ô các lão tổ bây giờ đều có thể so với Thanh Vân Tông tiềm tu nhiều năm lão tổ tông. Kim Ô tộc số lượng không nhiều nhưng lại chiếm được một số lượng tài nguyên nhiều vô cùng, có thể nói là giàu nứt khố đổ vách, tài nguyên vô số. Nếu ngươi là thành viên trọng điểm bồi dưỡng của tộc có thể suốt đời không phiền lo một mạch tu luyện đến hóa thần kì, tài nguyên có gia tộc cung cấp. Nhưng đấy là tương lai gia chủ cấp đãi ngộ, trăm năm trong vòng cũng chưa chắc có 1 người trong tộc nhận được đãi ngộ như vậy.
Cái này có chỗ tốt là tốc độ tu luyện nhanh, có thể nhanh chóng lớn mạnh gia tộc, để gia tộc nhiều ra 1 vị cường giả tuyệt đỉnh. Nhưng cái hại cũng khá rõ, đó là ít lịch luyện tâm cảnh yếu kém, lại có chút ếch ngòi đáy giếng không coi trời đất ra gì, không hiểu sự đời.
Chiều lấy cái này tính toán nếu cái này Kim Ô dám đánh đến Thanh Vân Tông cướp linh quả chỉ có 2 trường hợp có thể xảy ra.
Một là hoàn toàn tự tin vào thực lực của mình,có thể đánh bại toàn bộ Thanh Vân Tông, lúc cần thiết có thể đánh tan Hộ môn đại trận của Thanh Vân Tông
Loại thứ 2 chính là lăng đầu thanh, mới ra ngoài lịch luyện lần đầu liền gặp ngay Thanh Vân Tông Vạn niên linh thụ thành thục nên nảy sinh lòng tham muốn cướp đoạt,
Bình thường loại này Thanh Vân Tông cách đối đãi đương nhiên chỉ một chữ “Giết” nhưng thân phận hắn không tầm thường ah. Không cẩn thận sẽ bốc lên chiến tranh với Kim Ô tộc.Phải cẩn trọng ứng đối.
Mà Triệu Phi Dương lúc này liền rõ ràng nghiêng về tình huống sau mà phán đoán. Sở dĩ nếu là có chút kiến thức Kim Ô tộc tộc nhân sẽ không đánh tới Thanh Vân Tông. Thanh Vân Tông không phải là cái gì môn phái nhỏ vô danh, sức chống trả hết sức mãnh liệt, có Hóa Thần tu sĩ tọa trấn. Một khi không trấn được còn có hộ tông đại trận, cho dù Kim Ô tộc muốn phá cũng phải dốc toàn tộc chi lực, đây vì 1 cái linh quả còn không đáng. Vì vậy hắn khẳng định cái này nhất định là Kim Ô tộc một cái lăng đầu thanh, đi qua Thanh Vân Tông đúng lúc linh quả thành thục liền nổi máu tham mà thôi.
Gió bắt đầu dũng động, các luồng khí xao động bất an, một tiếng quát to mà lên đánh tan toàn bộ uy áp mà Thanh Vân Tông đệ tử đang phải gánh chịu:
“ Thật to gan! Cho rằng Thanh Vân Tông chúng ta dễ ức hiếp sao? Kim Ô tộc trước giờ chưa bao giờ dám đoạt đồ của chúng ta, ngươi lại dám ở đây diễu võ dương oai? Sống đủ rồi sao?Là ai cho ngươi tự tin? Báo ra tên họ đi! Chết dứoi kiếm của ta không có quỷ vô danh!”