Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chấn nhiếp sát thủ công hội


trước sau

Triệu Vô Cực rời khỏi Hỏa Vân Thành phồn hoa tấp nập khu vực trung tâm nội thành, đi với ngoại thành. 

Đi tới chỗ này người theo dõi hắn đã càng ít nhưng có một số tên vẫn là rất tự tin vào bản thân mình mà bám theo.

Triệu Vô Cực cười lạnh, muốn bám theo phải không?

Dưới chân Thủy Thượng Phiêu thân pháp phát động, hắn như một cái mị ảnh lập tức ở trên đường biến mất, hướng lao tới chính là một căn phòng có cửa sổ khép hờ ở cách đó không xa.

Bên trong phòng lập tức vang lên một tiếng thét sợ hãi, sau đó mà vô cùng thống khổ rên lên.

Triệu Vô Cực đi ra khoi phòng, trên tay còn cầm theo xác một người đàn ông trung niên.

Hắn đi tới giữa đường, vứt ra người này, đạp chân lên xác của hắn.

Ánh mắt của Triệu Vô Cực bắt đầu đảo qua vị trí những ngươi đang theo dõi mình, những nơi mà hắn đang cảm nhận được ánh mắt theo dõi truyền tới.

Triệu Vô Cực hành động thị uy ro ràng vô cùng, hắn chính là muốn nói: lão tử đã thấy các ngươi, khôn hồn thì mau cút đi, nếu không đây chính là tấm gương cho các ngươi.

Quả nhiên, những tên thám tử này bị Triệu Vô Cực tập trung nhìn vào lập tức biết bản thân đã bại lộ, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Bọn hắn cũng không tin bản thân có thể ở dưới sự truy sát của Triệu Vô Cực có thể sống sót, bởi vậy lập tức cuốn gói bỏ đi, Triệu Vô Cực không phải là đối tượng bọn hắn có thể theo dõi.

Bọn hắn đánh giá quá cao bản thân cũng đánh giá quá thấp Triệu Vô Cực năng lực rồi, không thể đùa với lửa được.

Triệu Vô Cực nhanh chóng cảm thấy được những đạo ánh mắt này ở trên người hắn biến mất, hiển nhiên là đám người bám đuôi này đã biết điều lui lại, hắn ung dung tiếp tục ở trên đường đi tiếp.

Dọc đường cũng không cảm thấy thêm cái gì người theo dõi, Triệu Vô Cực bắt đầu đi tới khu dân nghèo ở Hỏa Vân Thành.

So với khu vực trung tâm xa hoa tráng lệ, khu dân nghèo vừa bẩn lại loạn, mùi hôi ở khắp nơi bay loạn, khó chịu vô cùng.

Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn cũng không phải cái gì yêu thích sạch sẽ người, nhưng thế này cũng quá bẩn quá hôi rồi, đối với hắn quen ở Thanh Vân Tông hoàn cảnh mà nói một giây cũng không muốn ở lâu.

Nhưng công việc còn chưa có làm xong, Triệu Vô Cực không thể cứ thế thu quân lại được. hắn tiếp tục bước đi, tìm tới một cái tên là Tứ Hải tửu lâu ở chỗ này đi vào.

Tứ Hải tửu lâu mở ở xóm nghèo cũng không thế nào xa hoa tráng lệ, nhưng không mấy ai biết ẩn hình phía sau cái quán rượu này chính là thích khách công hội một cái phân đà ở Hỏa Vân Thành.

Mà người quản lí công việc ở đây lại là một vị tân tấn nhất lưu cao thủ cường giả, có thể so địa vị với một vị gia chủ.

Bọn hắn công việc chính là nhận tiền thay người làm việc chém giết, nhưng không hề nhận ám sát gia chủ loại hình công việc, bởi thực lực của bọn hắn cũng không đủ.

Triệu Vô Cực đi tới trước quầy chính, đối diện hắn chính là một cái béo mập trung niên nhân.

Người này lập tức cười nói:

“ hoan nghênh quang lâm, quý khách muốn dùng gì? ở đây chúng ta có rất nhiều món ngon cùng rượu tốt, đặc biệt là “túy hồng nhan” rượu ngon, ở trong nội thành cũng không thể thấy được loại rượu này đâu!”

Chường quầy bắt đầu quảng cáo tửu lâu của hắn món ngon cùng rượu ngon, nhưng Triệu Vô Cực không hề để ý mấy thứ này.

Hắn nhìn chưởng quầy nói:

“ ta muốn gặp thượng cấp của ngươi!”

Tên chưởng quầy ánh mắt lập tức híp lại hơi lóe lên một chút nguy hiểm.

Triệu Vô Cực đương nhiên hắn biết, nhưng đối phương từ chỗ nào có được thông tin về bọn hắn, không phải hắn chỉ mới tới Hỏa Vân Thành thôi sao?

Tên này chưởng quầy lập tức cười xòa nói:

“ công tử nói đùa, ta chính là lão bản ở tửu quán này, làm gì còn cái gì thượng cấp a!”

Triệu Vô Cực mặt không biến sắc nói:

“ không cùng ta giả ngu, ta đã tới đây đương nhiên có nắm chắc. Ngươi dẫn đường hay để ta tự tìm đường?”

Tên chưởng quầy khóe mắt lập tức giật giật, Triệu Vô Cực hung danh không phải nói đùa. thiếu niên thiên tài nhị lưu đỉnh phong nhưng có thể đơn thân độc mã giết chết một vị nhất lưu cao thủ, chiến lực không phải nói chơi.

Cho dù đường chủ của bọn hắn ở đây, đứng trước mặt Triệu Vô Cực cũng phải cẩn thận nói chuyện. hơn nữa thiếu niên tính khí táo bạo, không cẩn thận làm phật ý hắn để hắn ở đây quấy tung lên, các gia tộc chắc chắn sẽ ngay lập tức chú ý tửu quán này.

Triệu Vô Cực là một cái cao điểm quan tâm ở Hỏa Vân Thành, hắn hành động đều sẽ gây nên mọi người chú ý bởi vậy không thể để hắn ở chỗ này phát hỏa.

Tên này có chút khó khăn hỏi:

“ Triệu công tử lúc tới có bị ai theo dõi không?”

Triệu Vô Cực nhìn hắn mỉm cười nói:

“ không trang nữa sao? ta nếu bị người theo dõi đơn giản như vậy, cũng đã không cần ở Hỏa Vân Thành lăn lộn nữa rồi!”

Tên béo chương quầy lập tức gật đầu nói:

“ vậy được, mời đi theo ta, ta sẽ dẫn ngài đi gặp đường chủ của chúng ta!”

Nói xong hắn bước đi, Triệu Vô Cực lại gọi lại:

“ lấy một bình túy hồng nhan cho ta!”

Tên chưởng quầy cười bồi, lập tức quay lại lấy cho hắn một vò rượu từ trên quầy xuống cho hắn, sau đó nhanh chóng dẫn đường.

Triệu Vô Cực đi theo bước chân của hắn vào bên trong, vừa vào hắn liền có thể cảm giác được không ít đạo ánh mắt bắt đầu ở trên người của hắn tìm tòi.

Quả nhiên là cứ điểm của sát thủ công hội, nơi này thật nhiều người biết võ công, đa số đều là nhị lưu cảnh giới cao thủ.

Những người này đều quanh năm làm sát thủ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo lăng lệ, tràn đầy sát khí. 

Nhưng đối với Triệu Vô Cực, đám người này so hắn còn kém quá xa, hắn không muốn để ý đám này sát thủ công hội nhân viên nhưng đám người này đều là tâm cao khí ngạo hạng người, thấy vậy liền được nước lấn tới không hề kiêng dè gì nhìn chằm chắm hắn.

Triệu Vô Cực giống như cảm thấy không ít người còn mang khiêu khích ánh mắt, hẳn là bọn hắn cho rằng nhị lưu cảnh giới giống nhau, bọn hắn hoàn toàn không thua Triệu Vô Cực sao?

Trong lòng không muốn chấp nhặt chìm xuống, Triệu Vô Cực khóe miệng treo lên một vệt ý cười.

Trên người hắn khí tức lập tức phát ra, khí thế kéo lên tới đỉnh cao, sát khí giải phóng.

Cả Tứ Hải tửu lâu lập tức như chìm vào vũng bùn đặc sệt, không khí trở nên áp bách khó thở vô cùng.

Không ít người cảm giác được Triệu Vô Cực bất mãn, đây chính là hắn câu trả lời cho đám người không biết lễ phép này.

Nhưng những tên kia cũng không vì thế mà biết điều, trái lại càng trở nên kiêu căng hơn,bắt đầu vận chuyển nội công chống lại, khiêu khích ý vị càng rõ ràng hơn.

Muốn tìm đường chết đúng không? 

Triệu Vô Cực trong lòng cười lạnh, hắn quay người lại nhìn vào đám đang ngồi ở bàn ăn thích khách này.

Hừ!

Trong miệng lập tức phát ra một tiếng Hừ lành, Triệu Vô Cực sử dụng
chính là sư hống công tiểu thần thông, âm thanh có thể hòa vào nội lực đi tấn công người khác màng tai, khuấy đảo ý thức, đảo loạn nội lực của người khác.

Đồng thời từ ánh mắt của hắn cũng lóe lên một tia sáng, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Triệu Vô Cực có thể thông qua ánh mắt phát ra ý cảnh tới chấn nhiếp tinh thần đối phương.

Song trọng công kích cùng tới, đám người này không ít người lập tức trúng chiêu.

Không ít người mặt dại ra, nhưng trên mũi thì đang chảy ra máu tươi, chính là cho thấy dấu hiệu của nội thương. 

Không ít người yếu kém hơn thì lập tức lăn ra sàn, miệng sùi bọt mép, bất tỉnh nhất sự.

Kể cả đám kia khiêu khích Triệu Vô Cực, đến lúc bọn hắn tỉnh lại thì đâu còn thấy cái gì bóng dáng của hắn, Triệu Vô Cực sớm đã đi xa, để lại chỉ còn là đầy đất nằm la liệt người cùng người bị trọng thương thổ huyết.

Lúc này bọn hắn mới ý thức được, tên này Triệu Vô Cực là một cái nhân vật như thế nào.

Nhị lưu giết nhất lưu cũng không phải là thổi ra, mà là danh xứng với thực. hắn hoàn toàn so với bọn họ quá mạnh mẽ.

Hơn nữa vừa rồi bọn hắn vừa bị trúng âm công vừa bị tinh thần chấp nhiếp, không nghi ngờ gì hắn đã tu luyện thành công ý cảnh.

Tương lai đỉnh phong cảnh đã đối với hắn mở rộng một nửa cảnh cửa, không thể tiếp tục tìm đường chết.

Nghĩ rõ những điều này, cho dù là tâm cao khí ngạo đám sát thủ cũng rụt xuống mấy phần, tư thế uể oải không ít.

Đám tam lưu cảnh giới nếu lúc này không ngất mà nói chỉ muốn mắng to, các ngươi đi trêu chọc Triệu Vô Cực làm gì, để chúng ta cũng bị vạ lây, đám ngu ngốc khống khiếp!

Tên quy chưởng quầy thấy rõ tất cả nhưng cũng không dám mở miệng nói gì, đây đều là bọn hắn tự tìm, không thể trách ai.

Triệu Vô Cực luyện thành ý cảnh đã lâu đối với ý cảnh càng là thâm nhập hiểu rõ cùng vận dụng tự nhiên, dùng tới chấn nhiếp đám người chính là đại tài tiểu dụng.

Muốn phát huy toàn bộ sức mạnh của nó, phải là ở trong chiến đấu kết hợp thiên thời địa lợi, võ công cùng khí thế mới có thể phát huy ra nó toàn bộ sức mạnh, ở chỗ này Triệu Vô Cực chỉ có thể phát huy không tới bốn thành sức mạnh của ý cảnh ma thôi.

Nhưng như thế cũng đã đủ cho đám kia sát thủ uống một bình rồi.

Tên chưởng quầy gõ cửa, bên trong lập tức truyền ra một giọng nữ nũng nịu nói:

“ vào đi!”

Hắn mở cửa ra nhưng không vào, đưa tay ý mời Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cũng không sợ đối phương có cái gì cạm bẫy, nếu có hắn hoàn toàn có thể ứng phó được.

Hắn bước chân đi vào, trong phòng được dùng dạ minh châu chiếu sáng mà không phải nến, ánh sáng vô cùng đầy đủ.

Các loại tài liệu thư tịch đầy khắp mọi nơi, có thể thấy được chủ nhân căn phòng là một người rất bận rộn.

Căn phòng không lớn nhưng nội thất đủ cả, Triệu Vô Cực gật đầu, có thể ở giữa đống lớn tài liệu mà còn sắp xếp gọn gàng như thế, xem ra người này cũng rất ngăn nắp.

Cái đáng giá quan sát nhất ở đây không phải là căn phòng, mà là chủ nhân của nó.

Một cái khoảng chừng mười tám tuổi nữ nhân, ăn mặc đồ da bó sát, phía trước ngực căng phồng núi non lại được dùng vải màn che lấp lộ ra nửa trên đồi núi căng phồng làm người ta tâm thần không tự chủ được suy nghĩ miên man, có chút che mà lại khoe ý tứ.

Phía dưới bàn một đôi chân thon dài gác lên nhau, như ẩn như hiện một chút gì đó cực kì hấp dẫn ánh mắt, là nam nhân thì sẽ không tự chủ được đi chú ý một hồi vị trí thần bí này.

Đương nhiên hấp dẫn nhất vẫn là khuôn mặt nữ nhân kia, có thể được xưng tụng hai tiếng xinh đẹp.

Tóc dài đen mượt búi cao, lộ ra một cỗ thanh xuân khí tức. hai bên mái thả xuống hai đoạn tóc dài được nàng nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang vuốt ve vào lòng người, dụ hoặc chi ý mười phần nồng đậm.

Đặc biệt là khóe mắt một cái nốt ruồi càng là tô điểm cho khuôn mặt thon dài xinh đẹp của nàng, có thể nói so với Cát Mẫn mà nói mỗi người một vẻ, hoàn toàn có thể cạnh tranh Hỏa Vân Thành đệ nhất mĩ nữ danh xưng.

Triệu Vô Cực có được thông tin người chủ sự sát thủ công hội ở Hỏa Vân Thành là tân tấn nhất lưu cao thủ, không nghĩ đối phương lại là một nữ nhân, mà còn là xinh đẹp nữ nhân.

Vừa có võ công lại có quyền lực, nàng nhân sinh coi như cũng là có thành tựu, đáng để tự hào.

Đối phương thấy là Triệu Vô Cực tới, cũng tỏ vẻ chút bất ngờ,nhưng rất nhanh trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười xã giao cực kì tiêu chuẩn nói:

“ Không biết đại danh đỉnh đỉnh Triệu Vô Cực Triệu công tử hôm nay đến đây có việc gì, lấy thực lực của công tử còn có việc phải nhờ đến sát thủ công hội chúng ta sao?”

Nói xong nàng cười khẽ, tiếng cười như chuông bạc thấm sâu lòng người, nàng đối với Triệu Vô Cực bắt đầu hứng thú đánh giá, từ trên ghế ngồi bắt đầu đứng lên.

Triệu Vô Cực chỉ có thể thở dài, lại một cái mĩ nhân a!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện