Vô dụng thôi, cho dù ngươi có vùng vẫy giãy chết như thế nào đi nữa ngươi hôm nay cũng nhất định phải chết!
Triệu Tiến lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Triệu Vô Cực nói, Triệu Vô Cực lại không thể ý tới hắn, bởi vì lúc này hắn đang bận vận công.
Tử Hà Bất Diệt thần công được hắn điên cuồng vận chuyển,trong nháy mắt Triệu Vô Cực cảm thấy được kinh mach bản thân đang trướng lên đau đớn bởi vì quá cưỡng ép nhanh chóng vận chuyển nội lực.
Hắn trên trán lập tức xuất hiện một giọt mồ hôi, Triệu Vô Cực không hề quan tâm một chút đau đớn này, hắn vừa bị thương muốn có thể tích góp đủ nội lực sử dụng ra võ kĩ của bản thân cũng không phải là số lượng ít, bởi vậy hắn đang điên cuồng vận chuyển chu thiên tuần hoàn mặc kệ kinh mạch có đang truyền tới thống khổ hay không.
Trên tay cũng không rảnh rỗi, Triệu Vô Cực lại tiếp tục dồn lực đè ép lên kiếm của mình, không muốn để cho kiếm của Triệu Tiến có cơ hội rảnh rỗi làm việc gì.
Triệu Tiến cũng là bị hắn đè mạnh lên vội vàng vận chuyển linh lực đi khống chế kiếm của mình, không dám lơ là chút nào.
Chỉ một lát sau, Triệu Vô Cực đã cảm giác được nội công đầy đủ, hắn ánh mắt lúc này chợt sáng lên, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Triệu Tiến cảm giác được đối phương trên người khí thế nhanh chóng thay đổi, hắn có chút cảm giác không ổn, nhưng đợi được hắn rõ ràng không ổn ở chỗ nào thì mọi thứ đã muộn.
Triệu Vô Cực dồn khí đan điền, nội công của hắn được vận chuyển theo kinh mạch đi tới huyệt thiên đột ở cổ họng, hắn muốn sử dụng chính là sư hống công tiểu thần thông.
Linh khí hộ thuẫn có thể chặn lại đao kiếm, chặn lại linh lực nội công chính diện xung kích, nhưng nó không hề chặn lại âm thanh.
Sư hống công lại là một môn sử dụng cực lớn âm thanh tấn công đối phương khiến cho đối phương tinh thần thất thủ bị trọng thương, lại bị nội lực hòa vào trong âm thanh đó tấm công dẫn tới thương nội phủ.
Triệu Vô Cực chính là muốn dùng âm công tặng cho đối phương một món quà bất ngờ, đánh hắn trở tay không kịp.
Hít sâu một hơi, Triệu Vô Cực lập tức phát động sư hống công tiểu thần thông, hắn như một cái cuồng bạo mãnh sư điên cuồng rống lên, hướng Triệu Tiến thị uy, thể hiện ra uy thế vô địch đầy sức chấn nhiếp của mình.
Triệu Tiến nếu ở xa còn đỡ, đằng này hắn lại bị Triệu Vô Cực áp sát lại gần, khoảng cách giữa hai người chưa tới một mét, Triệu Vô Cực sử dụng sư hống công hắn hoàn toàn là người gánh chịu tất cả.
Khí thế của Triệu Vô Cực đều chỉ khóa chặt vào Triệu Tiến triển khai sư hống khiến hắn lần nãy lãnh lấy thương hại so với lúc Triệu Vô Cực ở Mục gia sử dụng sư hống công còn mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc trước Triệu Vô Cực ở Mục gia chính là quần thương, bởi vậy uy lực của sư hống công hắn mất giá đi rất nhiều, tuy vậy đều có thể giây sát rất nhiều người, một số yếu kém tam lưu cao thủ thì trực tiếp mất đi sức chiến đấu cũng nhận trọng thương, nhị lưu cũng không thể đứng vững.
Lần này hắn đối phó là mạnh mẽ hơn luyện khí kì tam trọng đỉnh phong, nhưng hắn sức mạnh đều vô cùng tập trung, chỉ cần sát thương duy nhất đối phương bởi vậy sức mạnh của sử hống công cũng trên diện rộng được tăng lên.
“Rống ~ rống ~ rống!”
tiếng rống của Triệu Vô Cực kéo dài không dứt, gần một phần ba cái Hỏa Vân Thành cũng có thể nghe thấy tiếng rống của hắn, một số người có kinh nghiệm lập tức hứng thú, Triệu Vô Cực là đang ở cùng ai giao đấu, trời vừa sẩm tối liền không nghỉ ngơi sao? ở Hỏa Vân Thành còn có người không biết sống chết tìm hắn đánh nhau sao?
Trong lòng hiếu kì không ít người bắt đầu ra khỏi vị trí của mình hướng phương hướng tiếng rống truyền tới bắt đầu nhanh chóng di chuyển.
Triệu Vô Cực một rống này cũng khiến Triệu Tiến sắp phát điên. hắn hai mắt đỏ lên, trong mắt tơ máu từng đường từng đường điên cuồng hiện lên, tỏ rõ hắn đang vô cùng khó chịu cùng thống khổ.
Trên trán gân xanh căng ra như là sắp đứt, mồ hôi lạnh chảy ròng, Triệu Tiến không còn cảm giác được xung quanh là như thế nào hắn chỉ cảm giác được mình như sắp bị Triệu Vô Cực một tiếng rống này rống điên.
Hai tay ôm chặt tai, nhưng tiếng rống vẫn cứ liên tục truyền vào tai của hắn, tiếng rống cứ như là trọng chùy đánh mạnh vào hắn tinh thần khiến hắn tinh thần lúc này vô cùng đau đớn khó chịu.
Triệu Tiến cũng không nhìn thấy, hắn hai lỗ tai lúc này đã là chảy ra máu tươi, sợ rằng một tiếng rống này đi qua hắn nhẹ cũng là bị lảng tai, nặng chính là trực tiếp điếc.
Cho dù linh khí hộ thể cũng không thể ngăn cản được âm công, có thể nói là do Triệu Tiến thiếu kinh nghiệm tác chiến, không đi nghiên cứu kĩ linh khí hộ thể đặc điểm, hoặc là hắn quá chủ quan khinh địch, cho rằng Triệu Vô Cực dùng thủ đoạn gì cũng không thể đánh xuyên hắn linh lực hộ tráo.
Triệu Vô Cực tiếng rống dài đi tới đỉnh phong lúc, Triệu Tiến cả
người hơi gập xuống, không ngừng run run, hai tay hắn vốn ôm chặt tai mình càng thêm ôm chặt lại, như muốn đem đầu đều bóp vào một chỗ như vậy.
Hắn cũng không thể nào điều khiển được phi kiếm nữa, phi kiếm mất đi tinh thần điều khiển lại mất đi linh lực gia trì biến thành một thanh kiếm vô hại rơi trên mặt đất.
Lúc này Triệu Tiến đã sắp phát điên, hắn trong lòng chỉ còn mong chờ Triệu Vô Cực một tiếng rống nhanh chóng qua đi, chỉ cần hắn có thể chịu được nhất định ra tay giết chết Triệu Vô Cực, không để hắn tiếp tục giở cái gì yêu thiêu thân thủ đoạn.
Tên này quá tà môn, không thể để hắn sống thêm một giây phút nào nữa, Triệu Tiến trong lòng có ý định.
Hắn cũng không biết, bản thân hắn bởi vì thù hận mà đã che lấp đi không ít cảm xúc đau đớn, không chỉ lỗ tai mà cả lỗ mũi của hắn bây giờ cũng đang chảy ra máu tươi, nhìn qua vô cùng thê thảm.
Triệu Vô Cực là luyện thể võ giả, bởi vậy hắn hơi thở vô cùng dài, vô cùng sâu sắc, hắn rống một hơi so với người khác còn phải kéo dài gấp đôi, Triệu Tiến cũng trong khoảng thời gian này bị hắn hành hạ cho muốn phát điên, tinh thần liên tục nhận lấy trúng kích, lỗ tai đã là ong ong đau nhức, trở nên nóng hổi vô cùng.
Nhưng hơi thở dài cũng có giới hạn, Triệu Vô Cực rống to một lúc cũng phải dừng lại, hắn cũng cần phải thở a, không thể chỉ đứng rống không mà còn sống được.
Triệu Vô Cực một tiếng rống gây cho Triệu Tiến thiệt hại cũng không hề nhỏ, hắn lúc này chỉ cảm giác bốn phía huyễn ảnh trùng điệp,, giống như là đang say rượu, nhìn đâu cũng ra phân ảnh, chỉ riêng Triệu Vô Cực hắn cũng có thể thấy được ba bốn cái Triệu Vô Cực.
Không những thế lỗ tai của hắn bây giờ nóng bỏng vô cùng, hắn đã không hề nghe thấy bất kì cái gì âm thanh ở bên ngoài, điều này khiến hắn ở trong lòng cảm giác vô cùng không ổn cùng hoảng sợ, chẳng lẽ hắn đã điếc thật sao?
Cái khiến hắn lo lắng nhất chính là tinh thần của bản thân nãy giờ đều đang như bị búa tạ gõ lên, Triệu Vô Cực mỗi giây ở rống hắn đều đau đớn vô cùng, nhưng Triệu Tiến đều có thể cắn răng nhẫn nhịn không rên len một tiếng, nhưng lúc này Triệu Vô Cực kết thúc, hắn không thể chịu nổi nữa, như là phát tiết trong lòng mình uất ức cùng sợ hãi, Triệu Tiến ngửa mặt lên trời đau khổ rống to:
A a a a a!
Hắn rống dài một tiếng, nhưng âm thanh hắn nghe vào cũng chỉ là bản thân ngắt quãng âm thanh mà không hề thông suốt, Triệu Tiến trong lòng trầm xuống, lần này sợ rằng bản thân bị điếc đã là mười phần chắc chín, không còn gì nghi ngờ.
Trong lòng vô hạn đau buồn cũng thống khổ, ở trên tinh thần cũng đang nhận lấy xung kích như từng đợt búa gõ nặng xung kích, Triệu Tiến trong lúc nhất thời không biết làm gì, cảm thấy thế giới này như chợt đen tối đi, hắn lẳng lặng đứng ở đó, thất hồn lạc phách suy nghĩ viển vông.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi bồi trở lại lượng không khí hắn vừa hét ra, một hơi này hắn cũng sắp hét thành người khô, suýt nữa bí quá mà chết.
Triệu Vô Cực nhìn tên thích khách, hắn vô hồn đừng đó, bên tai cùng mũi đều đang chảy ra máu tươi, ánh mắt tơ máu như là mạng nhện hiện lên vô cùng đáng sợ, trên trán gân xanh nổi lên vô cùng rõ ràng như muốn nứt ra.
Triệu Vô Cực biết đối phương cũng chịu không nhỏ thiệt ngầm,trong lúc nhất thời hẳn là không thể khôi phục sức chiến đấu.
Hắn lúc này mới chú ý, đối phương hạ phẩm linh khí kiếm đang rơi trên mặt đất, Triệu Vô Cực lén lút nhặt lên kiếm của đối phương thử dùng nhẫn trữ vật thu lại.
Xoẹt!
Hạ phẩm linh khí kiếm biến mất trên tay hắn, Triệu Vô Cực vui mừng vô cùng.
Thật có thể được, ha ha ha!