Triệu Vô Cực một đường lao nhanh, hắn cũng không ngoảnh đầu lại, hắn biết rõ đối phương đang đi theo hắn ngoảnh đầu lại chính là nói cho đối phương biết hắn đã phát hiện ra có người theo dõi, sẽ khiến cho đối phương trong lòng có ngần ngại mà từ bỏ theo đuôi hắn.
Triệu Vô Cực không muốn ở trong Túy Mộng Thành khai chiến vì Túy Mộng Thành bây giờ tình thế vô cùng phức tạp, các gia tộc đều đang đối với ngoại giới biến hóa vô cùng mẫn cảm, Túy Mộng Thành lại có không ít người đối với hắn bất mãn, nếu như một khi đại chiến bị trọng thương, vậy chỉ sợ sẽ bị người khác bỏ đá xuống giếng.
Cách tốt nhất chính là đưa tên theo dõi này đi ra khỏi Túy Mộng Thành rồi cùng hắn sảng khoái đánh một trận.
Triệu Vô Cực một đường sử dụng thân pháp không nhanh không chậm lao đi tới gần nhà tranh ở thành đông, lúc này hắn mới dừng lại quay người lại.
Phía sau lúc này không có ai, Triệu Vô Cực khóe miệng kéo lên một nụ cười mỉa mai nói to:
“ ra đi, không cần trốn. Các hạ từ bên trong thành chỗ quán ăn theo dõi ta, chẳng phải là có ý đồ với ta sao? Tới đây còn phải trốn sao? Có ý nghĩ gì không”?
Từ sau một cái đại thụ lập tức truyền ra một tiếng hừ lạnh, một người đàn ông trung niên xuất hiện hắn lạnh nhạt nói:
“ nghe đồn tiểu ác ma Triệu Vô Cực võ công cao cường, giết người như ngóe không ngờ cảm giác cũng tốt như vậy, có thể phát hiện ra được lão phu theo dõi! Giao ra kiếm cùng bảo giáp, ta tha cho ngươi một mạng”!
Triệu Vô Cực lập tức biết được đối phương là từ đâu tới, Vân Sơn Binh khí thế gia Hoàng gia.
Hắn hỏi:
“ ngươi là gì của Hoàng Cảnh Đức”?
người trung niên nam nhân lạnh lùng nói:
“ lão phu là Hoàng Tật Phong, tứ thúc của hắn”!
Triệu Vô Cực nhíu mày, là tứ thúc sao? Tên này tuổi cũng không lớn lắm, mở miệng lại một câu lão phu hai câu lão phu, chẳng lẽ làm cảm giác bản thân lớn tuổi, đối với thiếu niên như Triệu Vô Cực có cảm giác ưu việt rất lớn sao?
Lớn tuổi như vậy mới chỉ nhất lưu, còn dám ở trước mặt hắn trang bức, lấy tuổi khinh người?
Còn một bộ ăn chắc hắn như vậy, có biết ở đây có hai người không?
Đúng vậy, Triệu Vô Cực vừa tới liền cảm nhận được một đạo ánh mắt từ trong nhà tranh theo dõi ra bên ngoài, chính là Tiếu Mị Mị ánh mắt.
Hắn tin tưởng, nếu hắn đánh không lại,Tiếu Mị Mị sẽ xuất hiện giúp hắn một tay, nếu hắn cùng đối phương đánh trọng thương, Tiếu Mị Mị cũng sẽ bảo vệ an toàn cho hắn.
Đơn giản ở giữa hai người nếu không bàn cảm tình thì ít nhất cũng có lợi ích quan hệ, Tiếu Mị Mị sẽ không ngồi im xem hắn bị thương không cứu.
Đây chỉ là hắn dự phòng mà thôi, dù sao Triệu Vô Cực lúc nãy cũng không biết đối phương là cảnh giới gì bây giờ hai người đối mặt, hắn đã có thể từ trên người đối phương phán đoán ra, là nhất lưu trung kì cao thủ.
Vừa luyện thành Thái Huyền ngưng cương bí pháp, Triệu Vô Cực cũng đang vì thực lực của mình tăng tiến mà có chút không rõ ràng, hắn đang muốn tìm một người so chiêu một chút, tên này Hoàng Tật Phong tới vừa vặn a.
Triệu Vô Cực dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn nói:
“ nếu ta nói ta đã mang bảo giáp tặng người khác thì thế nào? Ta không muốn trả ngươi thì thế nào”?
Hoàng Tật Phong ánh mắt vô cùng nguy hiểm híp lại nhìn Triệu Vô Cực nói:
“ tiểu oa nhi thật không biết điều, hôm nay lão phu sẽ cho dạy cho ngươi một bài học nhớ đời, để cho ngươi quỳ xuống xin tha, cho ngươi biết đắc tội Hoàng gia chúng ta kết cục”!
Hoàng Tật Phong rút ra của mình cực phẩm bội kiếm, bày ra tư thế tấn công.
Triệu Vô Cực nhìn kiếm, nhanh chóng nhận định phẩm chất, trong lòng cũng là có chút hồi hộp.
Hắn có thể bẻ gãy cực phẩm phàm kiếm, nhưng nếu là kiếm ở trong tay nhất lưu cao thủ trung kì, có cương khí bảo vệ thì lại khác.
Chỉ cần bám vào cương khí, kiếm sẽ được cường hóa cực lớn không chỉ về độ sắc bén mà còn cả về độ cứng.
Triệu Vô Cực có thể đón đỡ được phong mang hay không còn là một ẩn số chứ đừng nói là bẽ gãy kiếm, đây hoàn toàn là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng kẻ địch ở trước mắt, cơ hội chiến đấu khó có được. hắn cũng chờ đợi cơ hội này đã lâu a, không thể nào bỏ qua như thế được.
Triệu Vô Cực trên tay không biết lúc nào đã xuất hiện Ẩm huyết thủ sáo, hắn cũng đã bày ra trảo pháp thức mở đầu, sẵn sàng chiến đấu.
Lại nói về Hoàng Tật Phong, hắn vốn đang ở Hoàng gia rất thoải mái không có chuyện gì.
Hôm đó Hoàng Cảnh Đức chật vật trở về Hoàng gia, báo cho Hoàng gia gia chủ Hoàng Cảnh Long lão cha hắn, hắn ở Túy Mộng Thành bị một cái thiếu niên tên Triệu Vô Cực đánh bại còn bị cướp đi kiếm cùng bảo giáp.
Hoàng Cảnh Long mắng hắn một trận máu chó xối đầu, sau đó cấm túc hắn. Hoàng Tật Phong được giao nhiệm vụ tới Túy Mộng Thành điều
tra cùng đòi lại kiếm cùng bảo giáp.
Dù sao bảo giáp là một phần nội tình của gia tộc, không thể cứ thế dễ dàng để mất đi được.
Bọn hắn cũng đã điều tra qua, Triệu Vô Cực tên này không hề đơn giản.
Sau khi đánh bại Hoàng Cảnh Đức, Triệu Vô Cực thuận lợi đi lên Tiềm Long bàng vị trí thứ ba, hắn đã thay thế vị trí của Hoàng Cảnh Đức.
Triệu Vô Cực có thể đánh bại được nhất lưu sơ kì cao thủ, bởi vậy Hoàng gia liền phái ra nhất lưu trung kì Hoàng Tật Phong, đảm bảo ăn chắc hắn.
Trước khi đi, Hoàng Cảnh Long có nói: Nếu có thể giết, nhất định không được chần chừ. Đối phương là thiếu niên thiên tài, nếu cho hắn cơ hội phát triển sợ rằng sau này đối với chúng ta cũng bất lợi. tuy hai bên không có cái gì đại thù, nhưng chúng ta không thể đặt hi vọng vào sự rộng lượng của một cái thiếu niên được, nếu có thể bóp từ trong trứng nước, vậy nhất đinh đừng ngần ngại mà ra tay!
Chính là muốn Hoàng Tật Phong nếu có thể giết chết Triệu Vô Cực nhất định phải ra tay giết chết hắn, dù sao theo tình báo đạt được, Triệu Vô Cực thân pháp không tệ, muốn giết hắn cũng là không chắc chắn một chút nào!
Bởi vậy Hoàng Tật Phong cũng không nói cái gì muốn giết hắn mà chỉ là muốn cho Triệu Vô Cực trả lại đồ vật mà thôi, nhưng hắn vốn tâm cao khí ngạo, ở trong gia tộc bá đạo đã quen, Triệu Vô Cực thái độ không xem hắn ra gì khiến Hoàng Tật Phong muốn hảo hảo giáo huấn tên này một phen để cho hắn biết đắc tội Hoàng gia cái giá phải trả.
Hoàng Tật Phong còn đang kéo lên khí thế của mình ngưng tụ cương khí hộ thể cùng kiếm cương, ở bên kia Triệu Vô Cực đã xông tới hắn.
Trên người Triệu Vô Cực khí thế cũng rất sâu đậm, cho dù là Hoàng Tật Phong cũng không hề rõ ràng thực lực hắn mạnh tới đâu, duy nhất hắn có thể khẳng định, tên này là nhị lưu đỉnh phong cảnh giới, hơn nữa ở trong nhị lưu cũng không phải là cái gì đơn giản hạng người!
Không dám chậm trễ, Hoàng Tật Phong lập tức sử xuất ra kiếm chiêu:
Phất liễu kiếm pháp - tiên liễu phi múa!
Kiếm ảnh của hắn như là từ bốn phương tám hướng biến thành tiên liễu quất tới, kiếm chiêu so với Hoàng Cảnh Đức phải tinh diệu rất nhiều lần phong tỏa hết mọi phương hướng của Triệu Vô Cực.
Nếu là lần đầu giao thủ, Triệu Vô Cực còn phải bị ăn thiệt thòi không nhỏ, nhưng có cùng Hoàng Cảnh Đức giao thủ kinh nghiệm, đối với Hoàng gia Phất liễu kiếm pháp có lí giải trong đó, Triệu Vô Cực không hề sợ hãi một kiếm chiêu này.
Kiếm ảnh cho dù nhiều, đều chỉ là hư ảo!
Kiếm chiêu chính thức chỉ có một mà thôi, chọn đúng tất có thể né tránh thành công kiếm pháp của hắn.
Nhưng Triệu Vô Cực muốn không phải là né tránh, hắn muốn chính là ngạnh kháng!
Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển lên, trên tay hắn nội lực lập tức bùng sáng lên mãnh liệt quang mang, Triệu Vô Cực trên tay cương khí lập tức thành hình bao bọc lấy hai tay của hắn như là phủ thêm một lớp Ẩm huyết thủ sáo vậy.
Triệu Vô Cực lấy tốc độ cực kì nhanh chóng xuất thủ, hắn tay lập tức đánh ra hàng loạt chưởng ảnh, mỗi chưởng đều vô cùng tinh tế đánh lên sống kiếm của Hoàng Tật Phong, cho dù là kiếm ảnh hắn cũng có thể phân ra một cái tàn ảnh ứng đối, có thể nói là tốc độ ngang nhau.
Ở Hoàng Tật Phong kinh ngạc trong ánh mắt, Triệu Vô Cực một cái chưởng cuối cùng đánh trúng hắn chân thật kiếm ở trong đám kiếm ảnh, Hoàng Tật Phong trong lúc nhất thời kiếm bị hắn đánh vạt ra một bên.
Triệu Vô Cực khóe miêng kéo lên một nụ cười, trên cổ tay của hắn hai vòng âm dương hoàn xuất hiện, cương khí cũng theo đó mãnh liệt sáng lên một cái, Triệu Vô Cực dùng tốc độ nhanh như chớp mạnh mẽ như bôn lôi đánh ra Thiên Địa Tinh biến chưởng hướng Hoàng Tật Phong mi tâm bắn thẳng mà tới!