Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Thiên Vân Thành


trước sau

Triệu Vô Cực một đường ngày đi đêm nghỉ, buổi tối hắn cũng không cần ngủ quá nhiều chỉ đa số đều là đang ở trạng thái tu luyện vượt qua.

Triệu Vô Cực tinh lực cũng so với thường nhân thịnh vượng rất nhiều, hắn quãng đường này cũng không ra cái gì ngoài ý muốn vô cùng thuận lợi đi tới Thiên Vân Thành.

Đứng trước cổng thành cao lớn, Triệu Vô Cực nhìn cổng thành cao tới sáu mét, rộng có chừng bảy tám mét đủ để cho hai cỗ xe ngựa song song đi vào cùng dòng người vô cùng tấp nập, Triệu Vô Cực cảm giác Túy Mộng Thành tuy đã rất phồn vinh nhưng so với Thiên Vân Thành vẫn còn kém nhiều lắm.

Thiên Vân Thành dân số sợ rằng so với Túy Mộng Thành còn phải gấp đôi, thành trì cũng rộng lớn hơn nhiều, bên trong không hề có cái gì sông ngòi đi qua, con sông gần nhất cũng cách Thiên Vân Thành chừng mười dặm. 

Tuy vậy, Thiên Vân Thành buôn bán không khí hết sức phồn vinh thịnh vượng, chỉ cần nhìn dòng người qua lại trên đường phố cùng không khí giao thương ở đây liền có thể thấy rõ điều đó.

Thiên Vân Thành kiến trúc cũng so với Túy Mộng Thành xa hoa rất nhiều, ở Túy Mộng Thành đại lâu tuy nhiều nhưng cũng không phải phân bố tập trung như vậy nhưng ở đây hoàn toàn có thể cách mấy bước lại thấy được một tòa đại lâu, cuộc sống ở đây so với Túy Mộng Thành phải xa hoa hơn nhiều.

Trên đường cũng đủ loại tầng lớp xã hội qua lại, từ nghèo tới giàu. Nghèo đến dân thường chỉ mặc áo vải thô, giàu tới mặc áo gấm thuê hoa, cưỡi xe ngựa khảm nạm hoàng kim đi lại.

Quả nhiên Từ Tiểu Bạch không phải cái gì bình thường thanh niên nhân a, hắn thiếu chủ Từ gia ở Thiên Vân Thành cũng là hàng đầu gia tộc, sở hữu khối tài sản khổng lồ cuộc sống xa hoa có thể thấy được lốm đốm.

Có điều đại gia tộc cũng có đại gia tộc nỗi sầu, hắn ở Từ gia hẳn áp lực tu luyện rất lớn a. Thân làm gia chủ nhi tử nếu không võ áp thế hệ thanh niên trẻ trong gia tộc sợ rằng rất nhiều người sẽ đối với hắn vị trí nảy sinh dị tâm.

May mắn Từ Tiểu Bạch thái độ tu luyện cũng rất tốt, không hề mang trong mình phong cách của phú nhị đại ăn chơi trác táng thiếu gia, nếu không sợ rằng hắn cùng Triệu Vô Cực cũng không thể quen biết như vậy.

Triệu Vô Cực tưởng tượng một chút, lấy tiểu bạch kiểm khuôn mặt của Từ Tiểu Bạch, hắn nếu muốn đi câu dẫn nữ nhân sợ rằng Thiên Vân Thành nữ nhân chín thành đều sẽ rơi vào trong tay của hắn, không thể cưỡng nổi mị lực của hắn mà cho trượng phu của mình cắm sừng.

Triệu Vô Cực tìm một chỗ bán đi ngựa của mình, thuận tiện tìm được một số thông tin cơ bản của Thiên Vân Thành.

Thiên Vân Thành thành chủ Cửu Tá trúc cơ kì đỉnh phong tu tiên giả giống hệt những thành trì khác.

Ở đây có sáu thế lực lớn bao gồm hai tộc hai phái hai bang.

Hai tộc chính là Từ gia có gia chủ là Từ Hồng cùng Mẫn gia có gia chủ là Mẫn Cừu.

Hai phái chính là Thanh thành kiếm phái có chưởng môn là Thanh Vô Điền cùng Ngũ đao môn có chưởng môn là Ngũ Thập Bát.

Hai bang chính là Hắc Lang bang cùng Cuồng Ngưu Bang.

Ở Thiên Vân Thành nổi tiếng nhất tửu lâu chính là Vọng nguyệt lâu, nổi tiếng quán trọ chính là Tứ quý quán trọ.

Triệu Vô Cực sơ hiểu thế lực phân bố ở chỗ này, gật đầu một cái hướng về Thanh Vân Tông cứ điểm đi tới.

Việc làm quen thuộc của hắn chính là mỗi lần đến một cái thành trì đều ra mắt các sư huynh trông giữ ở chỗ này để lăn lộn cái quen mặt, sau này có việc gì đều có thể dễ làm.

Triệu Vô Cực lần này được tiếp đón chính là một cái hơi lùn lại béo mập đẫy đà sư huynh.

Người này thân không cao, cổ nổi lên từng đường ngấn mỡ, hắn cái bụng phình ra đến mỗi Thanh Vân Tông trang phục cũng phải là đặc chế, không hề có cái nào y phục vừa người của hắn cả.

Khuôn mặt tròn miệng rộng tai lớn, đặc biệt một đôi mắt nhỏ ti hí làm Triệu Vô Cực liên tưởng tới Tiểu Hoàng của hắn.

Hiển nhiên người sư huynh này họ Thử, có thể gọi là Thử sư huynh, bề ngoài của hắn cũng không khác gì cầm tinh con chuột a.

Triệu Vô Cực đối với Thanh Vân Tông coi giữ cứ điểm sư huynh đã lâm vào một mảnh chết lặng. 

Cứ mỗi lần gặp một cái mới sư huynh hắn lại như được thấy thế giới động vật đặc sắc, hổ báo cáo chồn không hề thiếu cái nào.

Tên này sư huynh rất biết cách ăn nói đưa đẩy, Triệu Vô Cực cùng hắn rất nhanh thì thân quen lên.

Đặc biệt Thử sư huynh lại thích nghe ngóng chuyện bốn phương, không hề giống Mã sư huynh trước đây một mảnh u ám được sao hay vậy.

Hai người trò chuyện một buổi sáng, tới tận gần trưa Triệu Vô Cực mới vui vẻ rời khỏi Thanh Vân Tông cứ điểm.

Thử sư huynh cũng giống như là lâu năm không cùng người tâm sự tựa như, không nỡ để hắn rời đi nhưng đáng tiếc Triệu Vô Cực vẫn là còn việc phải làm, hắn không thể níu kéo gì thêm.

Triệu Vô Cực cũng thuận lợi nói cho hắn biết bản thân tu hành tiến độ, sợ rằng không lâu nữa phải làm phiền hắn hộ pháp một phen, Thử su huynh vỗ ngực đảm bảo chuyện này cứ bao trên người hắn.

Triệu Vô Cực mọi chuyện xem như là hoàn thành, hắn bây giờ đã có thể ở lại Thiên Vân Thành bắt đầu tìm hiểu cuộc sống ở nơi này.

Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút, trước tiên vẫn là đi Vọng nguyệt lâu xem ở đây món ăn có gì đặc sắc trước a!

Nghĩ liền làm, hắn nhanh chân hướng Vọng nguyệt lâu đi tới, bây giờ cũng là giữa trưa, ở Vọng Nguyệt lâu dòng người xuất nhập cũng là tới một cái tiểu đỉnh cao, bên trong đông đúc vô cùng.

Vọng nguyệt lâu đại sảnh cực kì rộng lớn, tầng một mặt bằng sức chứa phải tới hai trăm cái bàn, mấy chục cái tiểu nhị đang điên cuồng bôn tẩu mang rượu mang thức ăn tới cho khách nhân cùng thu luôn tiền ăn uống.

Bên trong người quá đông quá hỗn loạn, Triệu Vô Cực nhíu mày, hắn lúc ăn cơm không thích ồn ào như vậy, bởi vậy hắn nhanh chân đi tới chưởng quầy phía trước đối với hắn nói:

“ ta muốn lên tầng hai hoặc là phòng khách quý tầng ba”!

Chưởng quầy nhìn Triệu Vô Cực một chút, một thân hoàng kim thuê y phục tơ lụa, là kẻ có tiền, hoàn toàn có thể tiêu phí được ở tửu điếm này.

Hắn lập tức nở ra một cái nụ cười nghiệp vụ nói:

“ khách nhân, tầng ba phòng khách quý muốn đặt phải tốn một ngàn lượng hoàng kim chỉ có một phòng duy nhất, đáng tiếc lúc này đang bị người của phủ thành chủ sử dụng rồi, ngài chỉ có thể có thể ở tầng hai mà thôi”!

Nói xong hắn đốivới một cái tiểu nhị vẫy tay hỏi:

“ tầng hai còn phòng trống không mau dẫn vị công tử này lên trên”!

Tên kia tiểu nhị bị hắn gọi lại lập tức lau trên trán một vẻ mồ hôi, hướng bên này nở một cái nụ cười nhanh chân chạy tới.

Đúng lúc này, Vọng nguyệt lâu của tiệm lập tức đi vào ba cái thanh niên.

Đi ở giữa là một cái hốc mắt hõm sâu, lông mày như điêu, ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo cùng lạnh lẽo, trời tuy không nóng nhưng tên này vẫn cầm một cây quạt phe phẩy, cố tình trang bức phạm mười phần.

Hắn một thân quần áo tơ lụa xa hoa, bên hông còn đeo một cái ngọc bội, chất ngọc như là lưu li óng ánh chỉ nhìn sơ qua cũng biết được giá trị không ít.

Bên cạnh hắn chính là hai cái thiếu niên cùng ăn mặc không kém phần sang trọng, chỉ có điều tướng mạo của bọn hắn cũng không quá đẹp trai, chỉ có thể coi như là không xấu mà thôi.

Ba người đi vào cửa lập tức dẫn dắt không ít ánh mắt, đơn giản bởi vì công tử ca khí chất bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người khác cảm giác được vô cùng khó chịu.

Triệu Vô Cực đánh giá ba người này một chút, đều là nhị lưu cao thủ, người ở giữa chính là bọn hắn trung tâm, nhị lưu đỉnh phong.

Tên này tuy bước chân có hơi chút phù phiếm, nhưng nội công trên người cũng có thể xem như hùng hậu, có thể thấy được hắn tu luyện công pháp cao minh, gia tộc nội tình hùng hậu.

Tại sao lại là gia tộc nội tình? đơn giản tên này vừa nhìn liền biết là một cái công tử ca, rất thích ăn thịt uống rượu chơi gái, sắc dục không tiết chế. hắn có được một thân nội công còn không kém như vậy không biết ăn hết bao nhiêu thiên tài địa bảo của gia tộc mới có thể có được.

Đây không phải chính là nội tình gia
tộc sao? Đương nhiên Triệu Vô Cực cũng không ghen tị với hắn làm gì, hắn xuất thân so đối phương còn ghê gớm hơn nhiều, chỉ là Triệu Vô Cực luôn lấy tự cường làm chủ, hiếm khi mới thuận tiện đòi một ít chỗ tốt từ chỗ phụ mẫu hắn mà thôi.

Đôi lúc đầu thai cũng là một cái rất cần kĩ thuật quá trình, nếu đầu thai không tốt cũng không nên vì thế mà oán độc người khác, bởi vì oán độc cũng không giúp thay đổi thực tế mà nên nghĩ cách cùng dùng hành động thực tế đi thay đổi bản thân yếu kém địa phương.

Tên tiểu nhị vừa định chạy tới cùng lão bản đáp lời lập tức bị thanh niên nhân này kéo lại, hắn nở một cái tà tiếu nói:

“ ta muốn phòng khách quý tầng ba, tiền không thành vấn đề”!

Thanh niên nhân vừa mở miệng thổ hào chi khí liền lập tức tràn ngập cả Vọng Nguyệt lâu tầng một, không ít người đưa ánh mắt ghé xem bên này.

Triệu Vô Cực bị cướp đi tiểu nhị có chút bất mãn, nhưng tiểu nhị còn nhiều, hắn vẫn là nhịn xuống không nói gì thêm.

Tên tiểu nhị biết mình lại gặp phải đám này công tử ca, hắn ở Vọng Nguyệt lâu chính là gặp phải đám này thanh niên nhiều nhất, luôn muốn ở trước mặt người khác trang bức, chán ghét vô cùng.

Nhưng bọn hắn ra tay cũng vô cùng đầy đủ, nếu phục vụ tốt chính là kiếm một bút không nhỏ tiền bo.

Đối với tiểu nhị ở Vọng Nguyệt lâu mà nói, tiền bo có thể so với hắn làm việc ở đây cả năm còn nhiều.

Tên này tiểu nhị lập tức vui vẻ nở một nụ cười nói: 

“ thiếu gia, tầng ba là người của phủ thành chủ đã đặt trước bàn, ngươi tới muộn một chút rồi a. Nhưng mà hôm nay Vọng nguyệt lâu chúng ta khách nhân đột nhiên tăng nhiều, tầng hai cũng không còn phòng trống, ngài xem...”

nói tới đây hắn không dám nói nữa, sợ đối phương tức giận một cái tát đánh hắn lăn ra đất, bởi vậy rất biết điều im miệng.

Thanh niên nhân nhíu mày một cái, phủ thành chủ người? Tu tiên giả?

Tu tiên giả hắn là không đụng được đấy, nhưng một đám phàm nhân ở tầng hai cũng dám tranh phòng cùng hắn, hắn lúc nào nhịn qua khẩu khí như vậy.

Tên thanh niên gằn giọng cười nói:

“ Lưu Ngạo ta trước giờ chưa bao giờ ở tầng một ăn cơm qua, tầng hai nếu hết phòng thì đuổi một phòng bất kì ra cho ta dùng là được rồi”!

Tên tiểu nhị lập tức khó xử nói:

“ thiếu gia, làm như thế không ổn a, như thế sẽ cực kì ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của Vọng Nguyệt lâu chúng ta a”!

hắn một mặt khó xử như khóc tang nhìn lấy Lưu Ngạo thanh niên nhân, Lưu Ngạo lập tức ánh mắt híp lại có chút nguy hiểm.

Chưởng quầy đang định lên tiếng nói cái gì, Lưu Ngạo lập tức có chút tức giận cắt ngang nói:

“ thế ta biện kinh thương hội thiếu chủ Lưu Ngạo mặt mũi không đáng tiền sao? Các ngươi Vọng nguyệt lâu có muốn làm ăn nữa hay không? Ngươi không đi đúng không? Vậy để ta tự lên tìm phòng”!

Giọng điệu của hắn mười phần phách lối không xem ai ra gì, hắn cũng thuận tiện báo ra mình gốc gác, chính là Tiềm Long bảng thứ hai nhân vật Lưu ngạo, nhị lưu đỉnh phong cao thủ, năm nay mười bảy tuổi.

Triệu Vô Cực lúc này lập tức hứng thú lên, không ngờ tên công tử ca này lại là Lưu Ngạo, so với hắn còn ở trên một bậc trên Tiềm Long bảng đây.

Hắn trước đây vốn muốn tìm đối phương tỉ thí một phen nhưng chưa có cơ hội, đối phương hôm nay lại tìm tới Thiên Vân Thành, hắn nhất định phải chọn cơ hội đánh một trân mới được.

Trong lòng có chủ ý, Triệu Vô Cực vẫn là bình tĩnh theo dõi tiếp tình hình, dù sao trò hay giống như vẫn còn chưa kết thúc a!

Lưu Ngạo ném tên tiểu nhị này ra một góc, tiểu nhị ngã ngửa người ra, cũng không hề bò dậy mà khôn khéo nằm ở dưới đất kêu la lăn lộn ra vẻ rất đau đớn dáng vẻ, Triệu Vô Cực nhìn vào trong mắt, diễn rất tốt, tám điểm về chỗ.

Biện kinh thương hội vốn ở biện kinh thành, cách Thiên Vân Thành cực gần chỉ khoảng mấy ngày đi đường, hôm nay bọn hắn xuất hiện ở Thiên Vân Thành cũng không có gì lạ, có thể là ở biện kinh chơi chán nên tới Thiên Vân Thành ăn chơi một phen đi.

Lưu Ngạo dẫn hai cái thiếu niên đi lên lầu, Triệu Vô Cực ở một bên đánh giá, hai thiếu niên này hẳn là bạn ăn chơi của hắn, cũng là biện kinh một cái gia tộc hoặc tông môn nào đó công tử ca đi.

Lưu Ngạo vô cùng phách lối cử động cũng không hề đưa tới chưởng quỹ ngăn cản, hắn rất biết điều ở một bên im lặng quan sát tình hình, biện kinh thương hội cũng là một con cá lớn, hắn đắc tội không nổi, chỉ có thể để cho tên công tử ca này làm loạn một chút, dù sao tổn hại danh tiếng cũng là hắn mà không phải Vọng Nguyệt lâu.

Triệu Vô Cực đợi đám người đi lên tầng hai mới bắt đầu rảo bước theo sau, hắn lên tới tầng hai lúc bọn hắn đã chọn được một cái phòng đẩy cửa xông vào, bên trong lập tức truyền tới giọng nói của Lưu ngạo:

“ tại hạ là Biện kinh thương hội Lưu Ngạo, hôm nay gặp lại hai vị bằng hữu lâu ngày, các hạ có thể nhường phòng này cho ta được không, ta nguyện ra giá một trăm lượng hoàng kim”!

Triệu Vô Cực vểnh tai lên lắng nghe, nếu đối phương có thể thuận lợi chiếm được phòng hắn cũng không ngại dùng tiền giải quyết vấn đề.

Dù sao hoàng kim đối với hắn cũng không quá quan trọng, có thể dùng tiền giải quyết vấn đề không phải là vấn đề a, hắn không hề muốn ở tầng một ồn ào ăn uống một chút nào.

Bên trong lúc này trầm mặc một lát, sau đó Triệu Vô Cực nhàn nhạt cảm giác được một cỗ nội công đang xuẩn xuẩn dục động cùng bầu không khí căng thẳng dâng lên.

Xem ra trong phòng khách nhân cũng là cao thủ a, hắn đối với việc bị người xông vào trong phòng rất là tức giận đây!

Triệu Vô Cực ở bên ngoài vui vẻ suy đoán, lúc này hắn lại nghe được một giọng nói quen thuộc khiến bản thân hắn suýt chút nữa cảm giác khó tin.

Cút!

Chỉ nghe đối phương căm tức gằn ra một chữ, sau đó liền là tiếng kiếm ra khỏi vỏ âm thanh, không khí trong nháy mắt ngưng trọng tới cực điểm.

Mà chủ nhân âm thanh này không ai khác chính là Triệu Vô Cực vô cùng quen thuộc Từ Tiểu Bạch, không ngờ vừa tới Thiên Vân Thành liền có thể gặp được hắn ở đây!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện