Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Từ Tiểu Bạch cùng Từ Nghĩa bất hòa


trước sau

Triệu Vô Cực cùng Lưu Ngạo lúc này chính là đứng ở trên võ đài, mặt đối mặt không khí căng thẳng.

Ở bên dưới võ đài đám người lập tức tụm năm tụm ba bắt đầu nhiệt tình thảo luận lên.

“ Người trên đài là ai a? Sao nhìn hắn có chút quen mắt đây?” 

“ đúng là cô lậu quả văn, bên trên đài một người chính là Tiềm long bảng đệ nhất nhân Lưu Ngạo, một cái chính là thiên tài mới nổi Triệu Vô Cực, hắn cũng là Tiềm long bảng thứ hai nhân vật. Hôm nay một trận chiến này chính là quyết định xem Triệu Vô Cực có thể thành công nghịch tập vị trí Tiềm long bảng đệ nhất vị trí hay không, hay là Lưu Ngạo chứng minh với tất cả mọi người, hắn vị trí số một không phải là hư danh, đám người ở dưới hắn không thể nào cùng hắn so sánh a!”

“ thật sao? Thế trận đấu này quả thật rất hấp dẫn a. Tên Triệu Vô Cực thiếu niên kia ta cũng là nghe nói qua. Gần đây sự việc liên quan tới hắn quả thật không ít, danh tiếng của hắn ở Thiên giang thành cùng Hỏa Vân Thành cũng được gọi là không người không biết không người không hiểu a!”

“ nghe nói Triệu Vô Cực trước giờ không hề sử dụng vũ khí, hắn dùng chính là chưởng pháp cùng trảo pháp, ở trước mặt Lưu Ngạo sử dụng kiếm có phải liền sẽ bất lợi rồi?”

“ ha ha, nếu thật sự hắn bị bất lợi trước giờ chúng ta cũng không nghe được chiến tích kinh người của hắn. Trên giang hồ bảy thành người chính là dùng kiếm, hắn chắc chắn có thủ đoạn đối phó với người sử dụng binh khí a. Nếu không gặp ai sử dụng binh khí hắn cũng rơi vào bất lợi trạng thái vậy thì còn đánh cái gì a!”

“ các ngươi nhìn trên tay hắn cái kia bao tay, bề mặt bao tay tinh xảo nhẵn nhụi lại lóe lên ánh sáng, chắc chắn không phải cái gì phàm vật. Nếu hắn dùng bao tay đó ngạnh kháng với Lưu Ngạo hẳn cũng sẽ không quá thiệt thòi a!”

“ nên đặt ai a, trận chiến này vốn không có sức mạnh nghiêng hẳn về một bên, nhà cái mở ra tỉ lệ cực thấp, đặt ai cũng không cảm thấy lời a. Nhưng không đặt đối diện một trận chiến mười năm có một này thật không cam lòng!”

Bên dưới đám người mỗi người một vẻ bàn tán xôn xao, bên trên Triệu Vô Cực cùng Lưu Ngạo đã vào trạng thái chiến đấu.

Ở bên dưới sân đấu, Từ Tiểu Bạch có chút lo lắng nhìn về Triệu Vô Cực thân ảnh, bàn tay có chút nắm chặt.

Tiểu cô nương đi bên cạnh hắn cái đầu không cao, nhìn qua chỉ khoảng tầm năm sáu tuổi, tóc búi cao, mắt to sáng long lanh, khuôn mặt vô cùng khả ái dễ thương.

Nếu cái nào lolicon gặp phải nàng chỉ sợ không kìm lòng được mà sẽ bất chấp lao tới vươn ra móng vuốt của bản thân.

Nàng hai mắt to chăm chú đánh giá Triệu Vô Cực thân ảnh, trong miệng lẩm bẩm:

“ kia chính là Triệu Vô Cực mà đại ca trong miệng hay nhắc tới sao? Quả nhiên là một cái thiếu niên thiên tài a. Không những mặt mũi thanh tú, đến cả ta tuy chưa tu luyện võ công nhưng trên người hắn vẫn cảm giác được một cỗ cực kì sâu lắng sức mạnh, thâm sâu khó dò a!”

Từ Tiểu Bạch liếc nhìn một cái tiểu muội của mình, hắn bình tĩnh nói:

“ muội muội, ngươi thấy hắn thế nào?”

Nàng lắc đầu nói: 

“ ta chưa cùng hắn tiếp xúc bao giờ, chỉ có nhận xét một câu hắn cũng là một cái tiểu soái ca mà thôi! Ca ca, ta cũng muốn sớm tiếp xúc hắn một chút, xem người có thể khiến ca ca của ta một cái vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận nhi tử lại có thể cùng phụ thân to tiếng cãi vã a!”

Muội muội của Từ Tiểu Bạch Từ Lam, nàng chính là Từ Nghĩa con gái thứ hai. Mà Từ Nghĩa chính là phụ thân của Từ Tiểu Bạch, đương kim Từ gia gia chủ, ở Thiên Vân Thành có thể nói là một cái vô cùng có tiếng tăm cùng mặt mũi nhân vật. Dù sao thế lực ở Thiên Vân Thành cũng không quá nhiều. hai môn hai gia hai bang, tổng cộng sáu cỗ thế lực mà thôi.

Người thường muốn ghi nhớ hết đám này người cầm đầu cũng mỗi thế lực vô cùng đơn giản, mà Từ Nghĩa chính là một trong số đó.

Từ Lam tuổi tuy còn nhỏ không những than thuần xinh xắn đáng yêu lại còn rất thông minh.

Tuy nàng chưa tập luyện qua võ công gì nhưng bình thường cầm kì thư họa mỗi thứ đều rất nhanh có thể học biết cùng tinh thông khiến thầy giáo dạy nàng một thời gian ngắn lại lắc đầu vô lực, hổ thẹn không biết nên dạy cái gì.

Tới thời điểm này, Từ Lam cũng thay không ít lão sư, đáng tiếc mỗi người thời gian dạy dỗ nàng đều không quá lâu mà thôi.

Có thể nói là một cái tiểu cô nương vô cùng thông minh, nếu đặt ở thế giới hiện đại chính là học bá loại kia.

Nàng cũng sớm hiểu chuyện hơn người khác rất nhiều, bình thường sáo lộ trên giang hồ muốn lừa gạt qua mắt nàng là chuyện không thể nào.

Dù sao ở Từ gia không ít lão giang hồ, bình thường Từ Lam cũng được nghe không ít chuyện trên giang hồ người lừa ta gạt, cho nên đối với giang hồ rất cảnh giác.

Mà nàng thân yêu nhất đại ca, một cái tuấn mĩ nam tử, tương lai Từ gia trụ cột chỉ sau một lần ra ngoài lịch luyện trở lại liền dám cũng phụ thân to tiếng.

Điều này gần như khiến nàng cảm giác không chân thực, tam quan rung động.

Từ Tiểu Bạch trước giờ trong lòng nàng ấn tượng vẫn là một cái
hiền lành ca ca, vô cùng hiếu thuận hiểu lễ nghĩa ca ca.

Hắn lần này trở về vậy mà lại dám cùng phụ thân bất mãn, không đồng ý với quyết định ép buộc trở lại gia tộc của hắn, hai người liền cái lộn lên.

Bởi vậy Từ Tiểu Bạch gần đây tâm tình đề u vô cùng ảm đạm không tốt, mọi người cũng không dám tiếp cận quá gần hắn sợ hắn tức giận lây sang bản thân.

Từ Lam chính là nhìn hắn ở nhà quá gò bó nên mới đề nghị Từ Tiểu Bạch dẫn nàng tới Vọng nguyệt lâu ăn uống một phen giải tỏa tâm trạng, không ngờ lại đụng đến Lưu Ngạo đám người này.

Nếu ở biện kinh, đám người này quả thật rất trâu bò, Từ gia không dám cùng bọn hắn làm cứng. 

Nhưng ở đây chính là Thiên Vân Thành, Từ gia chính là địa đầu xà, Lưu Ngạo cũng chỉ là dẫn theo hai cái thế gia công tử đi theo mà thôi, muốn ở trên đầu Từ gia bọn hắn làm càn thật là chuyện không thể nào.

Đương nhiên xử lí thế nào cũng là chuyện của Từ Tiểu Bạch, Từ Tiểu Bạch không muốn cùng đối phương tranh giành, vậy thì mọi chuyện đơn giản. Nếu Từ Tiểu Bạch cùng đối phương đánh lên, Từ gia cũng không hề sợ Biện kinh thương hội.

Mà hôm nay đứng trước mặt Từ Lam chính là Từ Tiểu Bạch cùng phụ thân nàng cãi cọ nguồn gốc thiếu niên thiên tài Triệu Vô Cực, nàng cẩn thận tỉ mỉ quan sát hắn một phen, xem đối phương rốt cuộc có cái gì tốt mà có thể khiến đại ca của nàng đối với phụ thân quyết định bất mãn to lớn như vậy.

Trên đài, Triệu Vô Cực trước mở miệng lên tiếng nói:

“ ta trước đây vốn cũng nghĩ tìm ngươi cùng Tàng Vân Phong tỉ thí một phen nhưng vẫn là chưa có cơ hội, hôm nay gặp phải vừa tiện. Chúng ta vẫn là quyết một trận thắng bại đi! Có điều nhân phẩm của ngươi kém cỏi như vậy chỉ sợ võ công cũng không ra sao a!”

Lưu Ngạo mặt hơi đen lại, tên Triệu Vô Cực này vừa lên đài đã mở miệng trào phúng hắn, quả thật không biết trời cao đất rộng là gì a. Tuy hắn ném ám khí mưu đồ đả thương Từ Tiểu Bạch là sự thật nhưng người khác vạch trần hắn còn nói hắn cái này không tốt cái kia không được chính là điều làm hắn ghét nhất, Lưu Ngạo trong lòng đối với Triệu Vô Cực tức giạn mức độ lại leo lên một bậc thang mới, hắn lạnh lùng nói:

“ ta từ nhỏ liền bắt đầu tập võ, sáu tuổi tam lưu mười tuổi nhị lưu mười bảy tuổi nhị lưu đỉnh phong. Ngoài trừ Tàng vân phong chưa giao thủ qua, ở nhị lưu cảnh giới cũng đã là vô địch. Một cái khôn biết từ chỗ nào ra nhà quê như người cũng có tư cách nhận xét ta sao? Để cho ngươi mở mang hiểu biết, ta nhường ngươi ba chiêu!”

Nói xong hắn rút kiếm ra, đứng chính là phòng thủ tư thế mà không phải tấn công. Xem ra hắn thật muốn nhường Triệu Vô Cực ba chiêu.

Chưa biết đối phương sâu cạn thế nào lại giám nhường ba chiêu, hoặc là tự tin thực lực đầy đủ đánh bại đối phương hoặc là ngu ngốc không biết trời cao đất rộng là gì.

Mà Lưu Ngạo chính là loại đầu tiên, hắn dùng chính là kiếm, ở tiên thiên liền có ưu thế hơn hẳn Triệu Vô Cực một bậc.

Triệu Vô Cực đánh chính là cận chiến, một thân trảo công cùng chưởng pháp muốn đả thương tới Lưu Ngạo đều cần phải tiếp cận bản thân hắn.

Mà Lưu Ngạo nhất định sẽ không cho Triệu Vô Cực cơ hội này, một thước dài một thước mạnh, hắn nhất định sẽ tận dụng tối đa vũ khí chiều dài ưu thế đánh bại Triệu Vô Cực.

Hơn nữa Lưu Ngạo cũng tin tưởng hắn Lưu gia kiếm pháp không thể nào thua vào trong tay Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực trong lòng ám cười, chấp hắn ba chiêu? Tốt!

Khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh lùng, Triệu Vô Cực nói:

“ vậy ngươi nhất định phải thủ cho vững a, nếu không ba chiêu còn chưa qua mà lập tức bại trận thì mặt mũi quả thật là sẽ mất hết a!”

Vừa dứt lời, Triệu Vô Cực dưới chân đạp mạnh một cái, cả thân hình như là lưu tinh ngang trời bắn ra xông mạnh về phía Lưu Ngạo, khí hế dũng mãnh như mãnh hổ hạ sơn, Tử Hà Bất Diệt thần công điên cuồng vận chuyển hướng Lưu Ngạo chụp tới!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện