Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch chia tay, lúc này trời vừa rạng sáng, tổng cộng hai người dùng hết bốn ngày thời gian mới có thể hoàn toàn tiêu hóa xong xá lợi năng lượng, lúc này Triệu Vô Cực đang tìm đến Thanh Vân Tông cứ điểm gặp Thử sư huynh, còn Từ Tiểu Bạch chính đang trở về nhà.
Lần này Từ Tiểu Bạch vô cùng tự tin từ cổng chính bước vào, không hề sợ Từ Nghĩa sẽ vì hắn trốn đi mấy ngày mà tức giận mắng hắn một trận.
“ Thiếu chủ!”
Hai cái canh cổng hộ vệ lập tức cúi chào, bọn hắn đối với Từ Tiểu Bạch vẫn là vô cùng xem trọng.
Từ Tiểu Bạch từ nhỏ thông minh, văn võ toàn tài, hắn đối với người khác cũng rất tốt bụng như là một cái tràn đầy ánh mặt trời thiếu chủ, ở Từ gia vô cùng được mọi người yêu quý.
Đám hạ nhân đối với hắn cũng là rất kính trọng, không hề có ai dám xem nhẹ Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch gật đầu một cái, rảo bước trở về tiểu viện của mình, nhưng chưa đi được bao xa liền bị một tiếng gọi chặn lại:
“ đứng lại”
Từ Tiểu Bạch quay đầu lại, người gọi hắn không ai khác chính là phụ thân của hắn Từ Nghĩa, đi bên hắn chính là một đám Từ gia trưởng lão, mỗi người một vẻ mặt.
Nhị trưởng lão lo lắng, tam trưởng lão cười đắc ý xem trò vui, tứ trưởng lão dửng dưng như không liên quan tới hắn.
Mỗi người một vẻ, thái độ của bọn hắn đều là dựa trên lập trường đối với Từ Nghĩa mà định ra.
Từ Nghĩa nén giận nói:
“ ba ngày nay ngươi đi đâu!”
Từ Tiểu Bạch nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói:
“ ta chỉ ra ngoài đi dạo một chút mà thôi, để phụ thân ngươi phải lo lắng rồi!”
Từ Nghĩa giọng lại cất cao:
“ ngươi cũng biết ngươi để ta phải lo lắng? Vậy còn không biết đường sớm trở về nhà một chút, lang thang ở chỗ nào?cùng ai?”
Từ Tiểu Bạch nhíu mày hắn không muốn trả lời, nhưng Từ Nghĩa ép hỏi trạng thái, hắn vẫn là mở miệng nói:
“ ta chỉ ra ngoài cùng bằng hữu đi dạo một chút mà thôi. Trong nhà cũng không có lệnh cấm túc ta, ta ra ngoài một chút cũng không được sao?”
Từ Nghĩa vốn cũng không ra lệnh cấm túc Từ Tiểu Bạch, chỉ là để đám hộ vệ xem kĩ hắn mà thôi. Nếu Từ Tiểu Bạch muốn ra ngoài nhất định phải báo cáo với Từ Nghĩa mới cho hắn xuất gia.
Lệnh cấm không xuống, Từ Tiểu Bạch ra ngoài cũng không ai trách gì được hắn, nhưng Từ Nghĩa là phụ thân của hắn, Từ Tiểu Bạch làm vậy hắn không vui lòng, đương nhiên có quyền trách phạt.
Từ Nghĩa còn chưa lên tiếng, bên kia tam trưởng lão Từ Tiến đã âm dương quái khí nói:
“ không để gia chủ lời nói trong lòng, xem nhẹ gia tộc hưng suy tương lai, gia chủ nếu không trừng phạt răn đe sợ rằng lần sau sẽ còn tái phạm a!”
Từ Nghĩa khuôn mặt lạnh xuống. Con chính là con lão tử, có trách phạt là chuyện của ta, ngươi ở đó âm dương quái khí làm cái gì?
Từ Tiểu Bạch ánh mắt híp lại nhìn tam trưởng lão. Hắn trước đây vốn lười quan tâm trong gia tộc tranh đấu, nhưng vừa trở về liền bị chỉ thẳng vào mặt bắt lỗi như vậy cũng rất khó chịu a.
Hắn cùng Triệu Vô Cực chính là bằng hữu thân thiết, Triệu Vô Cực là thiện là ác là tốt là xấu hắn tự có nhận định, phụ thân hắn cấm cản thì thôi đi, đến cái này đáng ghét tam trưởng lão cũng nhảy ra khoa tay múa chân, thật là khó chịu.
Trong lòng không khỏi sinh ra một cỗ tức giận, Từ Tiểu Bạch nhớ tới Triệu Vô Cực lúc trước chính là cùng hắn nói cần tìm một người để thị uy, mới có thể biểu diễn ra của hắn võ dũng khiến phụ thân của hắn công nhận hắn nhìn hắn với ánh mắt khác xưa a.
Tên này tam trưởng lão vốn luôn đối địch với phụ thân hắn, lúc này còn nhân lúc này nhảy ra múa máy, không bắt hắn khai đao thì bắt ai khai đao?
Từ Tiểu Bạch lạnh nhạt nói:
“ vốn không hề có lệnh cấm túc, tam trưởng lão có phải là nói quá? Cha ta nói cái gì mà ta không để trong lòng? Tam trưởng lão có thể giải hoặc cho ta được không?”
Từ Tiểu Bạch trước đây vốn rất hiền lành, bị trưởng bối nói mấy câu đều im lặng lắng nghe không dám cãi lời. Hôm nay lại đột nhiên công khai ở trước mặt mọi người nghi vấn Từ Tiến khiến mọi người không khỏi tập trung tinh thần chú ý sang bên này.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt từ trạng thái bâng quơ chuyển về nhìn thẳng vào mắt Từ Tiến, bên trong chính là tràn đầy khiêu khích ý vị.
Từ Tiến trong lòng có chút tức giận, tên Từ Nghĩa áp chế hắn thì thôi, đến bây giờ một cái tiểu tử con trai của Từ Nghĩa cũng dám nghi vấn hắn, muốn nhảy lên đầu hắn làm loạn sao?
Trong lòng tức giận, nhưng ở trong Từ gia hắn vẫn là phải làm ra vẻ mặt ôn hòa nói:
“ không phải gia chủ cho ngươi ngoan ngoãn ở trong phòng sao? Sao ngươi lại chạy ra khỏi nhà tận ba ngày? Thế còn không biết lỗi? Trưởng bối lời nói ngươi còn dám cãi ngang, không biết tôn ti trật tự lớn nhỏ gì cả! Hừ!”
Từ Tiến một tiếng hừ cuối cùng chính là đại biểu cho tâm trạng bực tức của hắn, Từ Tiểu Bạch lại phong khinh vân đạm nói:
“ cha ta chỉ là nói ta trở về phòng mà thôi đâu có bảo ta phải suốt ngày ở trong phòng, ta là Từ gia thiếu chủ muốn ra ngoài chơi còn phải báo cáo cho ai sao? Tam trưởng lão đây là đang tự suy diễn a! cái này tội danh của ngươi không thể thành lập,
ngươi chính là đang làm giảm đi uy tín của ta ở trong Từ gia sao? Còn cái gì không xem gia tộc hưng suy quan trọng là tội lỗi lúc nào thế? Tam trưởng lão có thể trả lời ta không?”
Từ Tiểu Bạch đột nhiên phản kích khiến mọi người có chút lạ lẫm, hắn trước giờ đều rất hiền lành a, sao tự nhiên trở nên hiếu chiến miệng lưỡi ba hoa như thế rồi? Còn muốn lôi cả vấn đề chính trị của Từ gia vào câu chuyện, đây là muốn làm to chuyện tiết tấu sao?
Từ Tiến lúc này mặt đen lại, hắn chính là nói một câu thúc ép Từ Nghĩa phạt Thiên Từ Tiểu Bạch mà thôi, không ngờ đối phương lại dựa vào lời nói của hắn mà cắn trả lại. Đã như thế không biết điều, vậy thì đừng trách hắn vạch tội!
Từ Tiến tức giận gằn giọng nói:
“ ba ngày hôm nay ngươi đi cùng Triệu Vô Cực cái kia tai tinh, chẳng lẽ ngươi muốn Từ gia cũng bị cuốn vào cái này tai họa hay sao? Ngươi chính là không xem Từ gia an nguy để trong lòng, còn dám chối cãi?”
Từ Tiểu Bạch lập tức ha ha cười to nói:
“ ngươi nói ta đi cùng Triệu Vô Cực? chứng cứ đâu?”
Từ Tiểu Bạch ở cùng Triệu Vô Cực chính là miếu hoang, hắn không hề lộ qua hành tung cũng không để lại cái gì dấu vết, muốn nói hắn đi cùng Triệu Vô Cực hoàn toàn là suy đoán, mà suy đoán thì không thể kết tội.
Quả nhiên Từ Tiến không thể đưa ra cái gì chứng cớ, Từ Tiểu Bạch đi tìm Triệu Vô Cực là bọn hắn cộng đồng suy đoán, nhưng thật sự không có cái gì dấu vết để lại cũng không bắt gian tại giường dc a!
Hắn muốn nói, nhưng lại không biết nói gì, lập tức mặt nghẹn đỏ lên, một ngụm nghịch khí nuốt không trôi!
Từ Tiểu Bạch cười gằn nói:
“ không có chứng cứ đúng không? Vậy đó là của ngươi chủ quan suy đoán! Suy đoán là không thể kết tội người khác!”
Từ Tiến căm giận nói:
“ ngươi không đi cùng Triệu Vô Cực vậy ba ngày nay ngươi ở đâu làm gì?”
Từ Tiểu Bạch dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn nói:
“ ta ở đâu làm gì không cần phải báo cáo với ngươi! Ngươi còn chưa đủ tư cách hỏi ta câu đó. Đừng quên ta là thiếu chủ của Từ gia, người có thể hỏi ta ở đâu làm gì chỉ có gia chủ phụ thân của ta mà thôi! Nếu suy đoán có thể kết tội, vậy ta cũng có thể suy đoán ngươi cấu kết ngoại nhân mưu toan làm hại Từ gia! thế nào?”
Từ Tiểu Bạch lời nói ra mọi người đều kinh ngạc, hôm nay hắn giống như đổi một người a, miệng lưỡi ba hoa vô cùng sắc bén, nói cho tam trưởng lão tức đến tím cả mặt nhưng không thể phản bác được cái gì!
Nhưng Từ Tiểu Bạch một câu nói này có chút quá phận, Từ Nghĩa cùng Từ Trọng đồng thanh hô lên:
“ Tiểu Bạch, không được quá phận!”
Từ Tiểu Bạch gật đầu, ý hiểu. Hắn lại nói:
“ vậy ta vốn không có tội gì! tam trưởng lão lại muốn vu khống, gia chủ đại nhân, xin mời chủ trì công đạo!”
Từ Tiến sắc mặt đã phát tím vì nghẹn tức giận, hắn run rẩy giơ tay lên chỉ vào Từ Tiểu Bạch:
“ Từ Tiểu Bạch, ngươi lại dám vu khống trưởng bối như vậy, đúng là không có cái gì tôn ti trật tự lễ nghĩa, loại người như ngươi cho dù võ công có giỏi nữa cũng sẽ sớm nhập ma đạo mà thôi!”
Từ Tiến nói ra câu này chính là muốn ra một hơi, trong đám trưởng lão chỉ có Quý Bằng là đồng ý với hắn, còn lại tất cả mọi người đều là im lặng, không hề nhận đồng.
Từ Nghĩa thì ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn không nói gì, nhưng Từ Nghĩa cũng rất nhanh thu liễm tâm tình.
Từ Tiểu Bạch hôm nay đột nhiên phản ứng mãnh liệt như vậy, hẳn là bị cái gì kích thích. Bây giờ hắn cũng không hề có lỗi gì không cần phạt nặng, chỉ cần hắn ở nhà là được rồi.
Còn cái gì lỗi lầm Từ Tiến nói, Từ Nghĩa đều xem như là đánh rắm.
Con trai lão tử lúc nào cần người khác đến quản rồi? Muốn chết?
Từ Tiểu Bạch lúc này mới nói ra một câu nói khiến tất cả mọi người ở đây sợ ngây người:
“ gia chủ, tam trưởng lão ở trong gia tộc không có công lao cũng có khổ lao, cũng không cần phạt nặng hắn cái gì. Không bằng để hắn chỉ điểm võ học của ta một chút đi!”