Từ Tiểu Bạch nhìn bốn phía đều là mây trắng, thiên không chín vạn dặm đều là một màu trắng, hắn lập tức thu liễm tâm thần nhìn về phía trước Lăng Vân kiếm.
Lăng Vân kiếm trước giờ đều không thể hiện ra cái gì quá thần dị chỗ, nó chỉ ở lúc Từ Tiểu Bạch thi triển Lăng Vân kiếm pháp mà bổ trợ một chút sức mạnh mà thôi, chưa bao giờ đưa Từ Tiểu Bạch vào loại này ảo cảnh.
Tuy nói có công năng đặc biệt mới là bảo kiếm, nhưng Từ Tiểu Bạch chắc chắn một điều qua nhiều đời gia chủ sử dụng Lăng Vân kiếm cũng chưa hề có người nào ghi lại bọn hắn gặp được tình hình tương tự như hắn lúc này, bị Lăng Vân kiếm chủ động kéo vào trong ảo cảnh như vậy.
Lăng Vân kiếm có khả năng hỗ trợ người sử dụng thi triển Lăng Vân kiếm pháp gia tăng sức mạnh cùng một số chiêu thức đặc biệt cần phải có đỉnh phong cảnh giới mới có thể thi triển nhưng dựa vào bảo kiếm chi uy cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra, nhưng nó cũng là công năng duy nhất mà Lăng Vân kiếm có được.
Những thứ đang xảy ra trước mắt hoàn toàn vượt qua Từ Tiểu Bạch hiểu về Lăng Vân kiếm khiến hắn có chút sợ hãi.
Đột nhiên Lăng Vân kiếm lóe lên một cái rồi biên mất Từ Tiểu Bạch cảm giác được ngón tay hắn đau đớn một chút. Từ Tiểu Bạch vội nhìn lại, ngón tay của hắn không biết từ lúc nào đã bị cắt ra một đường cực tinh tế vết cắt, một giọt máu tươi đã từ bên trong thẩm thấu ra bị Lăng Vân kiếm bắt lấy.
Từ Tiểu Bạch kinh nghi bất định tập trung tinh thần nhìn về Lăng Vân kiếm, tốc độ vừa rồi hoàn toàn vượt qua tốc độ mà ánh mắt của hắn có thể đạt tới, trong nháy mắt cắt đứt ngón tay của hắn sau đó lấy máu của hắn, một loạt động tác này nhanh đến không cho Từ Tiểu Bạch một chút phản ứng cơ hội, bởi vậy Từ Tiểu Bạch càng là lo lắng.
Nếu nó muốn giết hắn thì làm sao bây giờ? Lấy tốc độ kia, Từ Tiểu Bạch chắc chắn không thể tránh né được nó giết hại.
Nhưng sau đó Từ Tiểu Bạch lập tức biết hắn nghĩ nhiều, Lăng Vân kiếm không hề có hành động gì giống như là muốn giết hắn.
Một giọt máu bám vào trên lưỡi kiếm nhanh chóng nhuộm đỏ cả Lăng Vân kiếm sau đó nháy mắt, trên thân kiếm liền hồng quang đại thịnh.
Từ Tiểu Bạch che mắt lại, luồng ánh sáng này quá mạnh mẽ, hắn không dám nhìn thẳng.
Hắn bây giờ có rất nhiều nghi vấn, nhưng ở đây không có ai giúp hắn giải thích, đều phải giữ ở trong lòng.
Hắn vốn đang luyện kiếm, tại sao lại ở chỗ này?
Có phải là Lăng Vân kiếm đưa hắn vào đây? Tại sao chỉ có hắn cùng nó?
Nếu là nó, sao trước giờ Từ Tiểu Bạch không hề phát hiện ra nó có công năng như vậy? sao bây giờ nó mới phát huy ra được khả năng này?
Bảo kiếm không phải chỉ có một đặc dị công năng sao? Tại sao Lăng Vân kiếm lại có tới hai? Vậy nó là cái gì đẳng cấp kiếm?
Vừa nãy tại sao nó phải tấn công hắn, huyết quang này rốt cuộc là thứ gì?
hắn lúc nào thì có thể trở lại hiện thực? Làm sao để trở lại?
Quang trọng nhất là, hắn không phải ở ảo cảnh sao? Tại sao lại bị lấy máu? Không phải ở trong ảo cảnh mọi thứ đều là giả sao?
Hàng trăm câu hỏi ở trong lòng Từ Tiểu Bạch điên cuồng chạy qua, nhưng hắn không hề có được một câu trả lời nào.
Huyết quang từ từ tán đi, Từ Tiểu Bạch mở mắt ra nhìn về phía Lăng Vân kiếm, hắn lúc này bỗng phát hiện ra, ở trước Lăng Vân kiếm xuất hiện mấy đoàn khí như là gió nhẹ tụ hợp thành chữ, vô cùng kì diệu.
Chữ viết:
“ Từ gia hậu nhân, tu Lăng vân kiếm
Nhất kiếm xuất ra, trời long đất lở
Chí phá vân tiêu, ý tại ngự phong
Vân tại hạ chi, phong tùy thân chi
Thiên thượng địa hạ, duy ta ngao du!”
Từ Tiểu Bạch đọc xong một lần thơ, lập tức lâm vào suy nghĩ.
Từ gia hậu nhân, tất nhiên là chỉ hắn. Nhưng Lăng Vân kiếm làm sao biết hắn là Từ gia hậu nhân?
Không phải ai sử dụng nó đều nhất định là Từ gia hậu nhân a!
Trên tay truyền tới hơi nhức nhức cảm giác, Từ Tiểu Bạch lập tức ánh mắt sáng lên.
Vừa nãy hắn bị lấy máu chính là để xác định xem có phải hắn là Từ gia hậu nhân hay không sao?
Chắc chắn là thế, nếu không tại sao hắn bị lấy máu xong mới xuất hiện mấy chữ này, cái này chính là đang nhận thân a!
Lăng Vân kiếm đặt tên theo Lăng Vân kiếm pháp đương nhiên là ý chỉ nó vì chuyên tu Lăng Vân kiếm pháp mà ra, vế sau cũng không khó hiểu.
Nhưng nếu là tu tiên giả xuất kiếm, trời long đất lở, trường hà cuốn ngược hắn cũng không có gì lạ.
Nhưng hắn chỉ là một cái nhất lưu võ giả, vẫn là giang hồ một cái võ giả mà thôi, xuất kiếm có thể trời long đất lở sao?
Đây chẳng phải là nói quá lên, khoa trương sao?
Từ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, hắn nếu có thể đột phá đỉnh phong cảnh giới, đánh ra uy lực nhất một kiếm cũng có thể đánh tan cự thạch đã là ghê gớm lắm rồi, muốn đánh ra trời long đất lở hiệu quả thì đúng là nói quá, bởi vậy Từ Tiểu Bạch mặc định xem nhẹ ý này.
Tiếp theo chính là hai câu
Chí phá vân tiêu, ý tại ngự phong.
Vân tại hạ chi, phong tùy thân chi.
Hai câu này cũng không có gì phức tạp, vân cùng phong vốn là thường đi liền với nhau, Lăng Vân kiếm pháp bên trong cũng có một thức chính là vân vụ tống táng sử dụng nội lực thông qua Lăng Vân kiếm biến thành mây mù màu trắng che đi tầm nhìn địch nhân từ đó triển khai ám sát, Từ Tiểu Bạch đối với thứ này khôn có gì lạ.
Nhưng chí phá vân tiêu, ý tại ngự phong hai câu này khí thế vô cùng mạnh mẽ, người sử dụng kiếm pháp thiên kì vạn loại, mỗi người có một loại tính cách khác nhau.
Từ Tiểu Bạch chính là thiên về mềm mỏng nhẹ nhàng loại kia, muốn hắn ý chí mạnh mẽ như vậy vẫn là có chút làm khó hắn, nhưng Từ Tiểu Bạch vẫn có thể làm được.
Hai câu sau Từ Tiểu Bạch lại cảm giác được vân cùng phong giống như là thần phục với hắn, tùy ý hắn điều khiển sai khiến vậy.
Đây không giống như là thứ mà phàm tục võ giả có thể làm được, nó bá đạo chi ý bên trong quá mãnh liệt, Từ Tiểu Bạch có chút hoài nghi bên trong thơ có phải là quá tự đề cao mình?
Hai câu cuối cùng lại lộ ra một cỗ bá đạo chi ý, trên trời dưới đất mình ta ngao du.
Giống như là hắn muốn đi đâu không thể có ai cản trở được hắn, dựa vào một bộ Lăng Vân kiếm pháp này Từ Tiểu Bạch có thể bá chiến giang hồ, đánh khắp giang hồ không địch thủ, không ai có thể cản lại hắn được vậy.
Từ Tiểu Bạch lông mày nhíu chặt, Lăng Vân kiếm kéo hắn vào đây không phải là ngẫu nhiên, có thể là hắn trong lúc luyện kiếm đã vô tình kích hoạt cái gì điều kiện của Lăng Vân kiếm khiến nó thức tỉnh cái này đặc dị công năng, khiến Từ Tiểu Bạch bị kéo vào cái này ảo cảnh.
Từ Tiểu Bạch tỉ mỉ nghĩ lại lúc đó bản thân hắn đang suy nghĩ gì, giống như là hắn rất khao khát sức mạnh a!
Trước giờ Từ Tiểu Bạch luyện kiếm đều không quá khao
khát sức mạnh, hắn chỉ là yêu thích luyện kiếm nên luyện mà thôi, không hề xem nặng thực lực vấn đề.
Hôm nay, hắn nhận rõ hiện thực tàn khốc, muốn có thực lực ở trên giang hồ đi lại không bị người khác nói ra nói vào chi phối ý nghĩ, hắn chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân.
Muốn có thể bảo vệ đồng bạn, đặc biệt là Triệu Vô Cực, không để hắn lúc nào cũng phải ở phía trước nguy hiểm đứng ra giúp đỡ bản thân, Từ Tiểu Bạch cũng cần rất nhiều sức mạnh.
Hắn chính là khao khát sức mạnh, từ nhỏ đến lớn, chưa lúc nào hắn khao khát thực lực hơn lúc này.
Sau đó hắn liền bị kéo đến đây rồi!
Nhưng trước giờ Từ gia không có gia chủ nào khao khát sức mạnh qua sao? Đương nhiên bọn hắn có, có thể so với Từ Tiểu Bạch càng mãnh liệt hơn cũng có.
Nhưng tại sao bọn hắn không hề có tiền lệ ghi lại?
Từ Tiểu Bạch cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn chỉ có thể kết luận một cái lí do duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra được mà thôi: chính là hắn tuổi cùng cảnh giới.
Đúng vậy, hắn là thiên tài của Từ gia.
Không ai ở Từ gia không biết hắn là thiên tài, nhưng Từ gia gia chủ các đời đều là thiên tài a.
Từ Tiểu Bạch tự luyến nghĩ tới, hắn có phải là so với bọn hắn càng thiên tài, càng sớm đột phá nhất lưu cảnh giới không?
Sau đó mới thỏa mãn Lăng Vân kiếm mở ra điều kiện, sau đó liền xuất hiện ở đây rồi?
Hắn nếu không phải gặp được Triệu Vô Cực chỉ sợ đột phá thời gian còn sẽ bị kéo dài không ít, không chừng còn có vẫn lạc nguy cơ.
Nhưng từ lúc gặp phải Triệu Vô Cực, hắn tiết kiệm được ít nhất tới ba năm tu luyện.
Không chỉ như thế, hắn đột phá nhanh nhưng không hề có dấu hiệu căn cơ bất ổn, ngược lại chiến lực càng phát ra mạnh mẽ đến khó tin, nếu đối thủ không quá mạnh hắn hoàn toàn có thể vượt cấp khiêu chiến.
Nghĩ vậy Từ Tiểu Bạch càng khẳng định, bản thân mình hướng suy nghĩ là đúng, nếu không không thể nói xuôi trước đây các đời gia chủ đều không có ghi chép qua về việc này.
Đang mải mê suy nghĩ, Từ Tiểu Bạch lập tức bị Lăng Vân kiếm ánh sáng hấp dẫn.
Trên thân kiếm lúc này huyết quang lại dâng lên, một bóng người bắt đầu hiện ra, người này không ai khác chính là Từ Tiểu Bạch hình ảnh thu nhỏ.
Bên trong hình ảnh còn hiện lên từng đường tuyến màu đỏ, Từ Tiểu Bạch nhận ra đây chính là lộ tuyến vận công tương ứng với kinh mạch trong cơ thể của hắn.
Từ Tiểu Bạch hình ảnh trên tay cầm chính là Lăng Vân kiếm, hắn bắt đầu múa lên Lăng Vân kiếm pháp.
Nhưng Lăng Vân kiếm pháp này không phải là trước đây Từ Tiểu Bạch học được Lăng Vân kiếm pháp mà so với nó càng tinh giản nhưng uy lực càng lớn, càng hiểm ác, biến ảo càng khôn lường.
Từ Tiểu Bạch ánh mắt cực kì chăm chú quan sát lấy hình ảnh bản thân múa kiếm, từng kiếm chiêu đều bị hắn cố gắng khắc sâu vào trong đầu,đồng thời xem kĩ lộ tuyến vận công.
Một bộ Lăng Vân kiếm pháp hai mươi tư chiêu tất cả bị đối phương gói gọn lại đánh trong mười hai chiêu liền kết thúc, so với trước đây ít một nửa.
Từ Tiểu Bạch xem như mê như say, hồn nhiên không hề nhận ra đối phương kiếm pháp đã múa xong.
Chợt hình ảnh nhấc lên Lăng Vân kiếm hướng về Từ Tiểu Bạch nhẹ nhàng vung lên một cái, Từ Tiểu Bạch cả người chợt cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra, cảm giác sợ hãi tột độ trong lòng hắn bỗng sinh ra.
Một kiếm này nhìn vô cùng nhẹ nhàng, nhưng kiếm vừa vung xong lập tức kéo ra một đường kiếm khí to lớn như là đao phong chém tới, thẳng vào mi tâm của Từ Tiểu Bạch.
Từ Tiểu Bạch như bị định vị tại chỗ, cảm giác nguy cơ sinh tử tràn ngập não hải hắn, nhưng Từ Tiểu Bạch muốn tránh cũng không thể tránh, hắn giống như là bị trúng định thân thuật vậy, trơ mắt nhìn lấy luồng kia kiếm khí hướng mình chém tới.
Xoẹt!
Kiếm khí trảm qua, Từ Tiểu Bạch như là từng hạt ánh sáng tan vỡ, hắn tinh thần cũng từ bên trong ảo cảnh thoát ra bên ngoài.
Hộc hộc hộc!
Từ Tiểu Bạch quỳ một chân trên đất, tay phải hắn siết chặt Lăng Vân kiếm, mồ hôi không ngừng từ trên trán hắn đổ xuống.
Vừa rồi cảm giác nguy cơ sinh tử không hề là giả, Từ Tiểu Bạch cảm giác rõ ràng, hắn đã bị chính mình một đạo kiếm khí chém chết.
Nhưng hắn vẫn còn sống, chỉ là bị lui ra ảo cảnh mà thôi, nhưng cảm giác sợ hãi cùng tử vong nguy cơ vẫn còn ẩn hiện trong lòng hắn, khiến tim hắn đập nhanh vô cùng như là muốn xông vỡ lồng ngực mà ra vậy.
Từ Tiểu Bạch lau đi một giọt mồ hôi trên trán, trong lòng tuy sợ nhưng vẫn là mừng như điên.
Lăng Vân kiếm pháp a Lăng Vân kiếm pháp, không ngờ Lăng Vân kiếm pháp của hắn còn có thể như thế thi triển.
Hai mươi tư chiêu Lăng Vân kiếm pháp, bây giờ chỉ cần gói gọn trong mười ba chiêu, nhưng sức mạnh lại được cô đọng lại, so với trước đây uy lực còn phải gấp mấy lần.
Đây không phải là cơ duyên thì cái gì còn gọi là cơ duyên a.
Không ngờ Từ gia Lăng Vân kiếm pháp lại như thế mạnh mẽ, trước giờ hắn luyện Lăng Vân kiếm pháp chỉ là đồ chơi trẻ con mà thôi.
Trong lòng ức chế không nổi vui sướng, Từ Tiểu Bạch lập tức đứng lên, cầm lên Lăng Vân kiếm của mình vào thủ thế.
Hắn muốn ngay lập tức thử nghiệm Lăng Vân kiếm pháp mới uy lực như thế nào!