Triệu Vô Cực hàm răng trắng cắn đến ken két rung động, ánh măt trợn to, một tay hắn ôm lấy Tiếu Mị Mị, một tay hướng phía trước giơ lên điên cuồng vận chuyển Tử Hà Bất Diệt thần công.
Cuồng phong biến tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, nó điên cuồng xoắn nát kiếm khí thập tự trảm của Kiếm ma chém vào khiến nó không thể tiến thêm một bước nào.
Nhưng không dừng lại ở đó, nó càng xoay càng nhanh, tốc độ theo Triệu Vô Cực điên cuồng bạo phát nội lực mà tăng lên, tốc độ này hoàn toàn đã có thể trở thành một cái tâm bão.
Xung quanh Triệu Vô Cực đất đá cũng bị cuốn lên, đủ các loại lá cây cùng cỏ bị cuốn vào, sau đó lại bị Cuồng phong biến xoắn nát biến thành muôn vàn mảnh vụn nhỏ như là bụi trần bay toán loạn.
Ken két! Răng rắc!
Kiếm khí cùng Cuồng phong biến va chạm vô cùng kịch liệt, không ai chịu thua ai, nhưng nó cũng là có cực hạn, Triệu Vô Cực tuy cảnh giới thua xa đối phương nhưng hắn điên cuồng nghiền ép bản thân cực hạn truyền vào nội lực cũng phát huy ra tác dụng, lúc này kiếm khí của Kiếm cùng Cuồng phong biến đều đã có chút không chịu nổi, cả hai đều đang vô cùng không ổn định.
Ầm!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, Cuồng phong biến của Triệu Vô Cực bị đánh tan, nhưng đồng thời bị đánh tan cũng có thập tự trảm kiếm khí của Kiếm ma.
Triệu Vô Cực dưới sự nỗ lực điên cuồng nghiền ép vận chuyển nội công cuối cùng cũng xem như là miễn cưỡng chống đối được một chiêu này, tạm thời giữ lại được một mạng.
Nhưng hắn cũng bị dư âm chiến đấu nổ tung, phun ra một ngụm máu tươi bay ngược về phía sau.
Tiếu Mị Mị vốn đã rất suy yếu bị sức mạnh của hai người giao chiến chấn động đến, nàng ánh mắt trợn lên một chút, lập tức ngất đi.
Triệu Vô Cực vội vàng giữ chặt lấy nàng, đưa nàng ôm vào trong ngực mình bảo vệ tránh để cho nàng bị dư âm chiến đấu tổn thương tới.
Tuy vậy tình hình của hắn cũng không tốt đẹp đi nơi nào. Trong cơ thể một ngụm nghịch huyết đang chờ chực phun ngược mà lên, khí tức trong cơ thể hỗn loạn vô cùng, cả người như là cây bị nhổ bật gốc bay lùi lại.
Triệu Vô Cực lúc này đúng là đã đến sơn cùng thủy tận, không hề đề lên được cái gì sức chiến đấu, lúc này kiếm ma chỉ cần nhẹ nhàng công tới hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Triệu Vô Cực cố nén đau đớn, ánh mắt mở ra một khe hở nhỏ, cố gắng nhìn về phía Kiếm ma.
Nhưng kiếm ma sớm đã không còn ở chỗ kia, trong lòng Triệu Vô Cực liền thầm hô to một tiếng không ổn.
“ ngươi là mạnh mẽ nhất nhất lưu sơ kì ta từng gặp qua, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải chết, đồ vật kia ta sẽ tự tay từ xác chết của ngươi tìm ra!”
Kiếm ma cho rằng, Triệu Vô Cực chính là người sở hữu Nguyệt dạ tam tinh tàn bội, nếu không hắn tại sao biết bản thân tới lại cố tình theo dõi đây.
Chỉ cần giết chết hắn, đồ vật chắc chắn ở trên người hắn.
Đồ vật giá trị như vậy, nếu là hắn hắn cũng không yên tâm giao cho người khác giữ, phải luôn để ở trên người mới an tâm, đương nhiên hắn cũng là đoán đúng.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to, khóe mắt như muốn nứt ra nhìn về phía đối phương.
Kiếm ma như là quỷ mị xuất hiện bên cạnh hắn cùng Tiếu Mị Mị, thuận tay phải cầm lên Huyết ma kiếm hướng tim hắn đâm thẳng xuống.
Triệu Vô Cực muốn phản kháng, muốn dãy dụa, nhưng hắn không thể làm được. Hắn muốn vận công, nhưng trong cơ thể nội lực toán loạn không chịu nghe hắn sai sử, cho dù có thể vận lên nội lực thì sao? Triệu Vô Cực cũng không cho rằng hắn cương khí có thể chống đối Kiếm ma đỉnh phong cảnh giới lại cầm trong tay một trong thập đại danh kiếm.
Triệu Vô Cực chỉ có thể trơ mắt nhìn lấy đối phương một kiếm hướng tim mình đâm xuống, tử vong bóng ma như ở sau lưng Kiếm ma đổ ập xuống hắn, khiến hắn không có một chút sức phản kháng nào.
Thời gian lúc này như là dừng lại, Triệu Vô Cực không cam lòng chết đi, nhưng mọi việc như ván đóng thuyền đã không thể thay đổi được.
Hắn nhớ phụ mẫu, nhớ sư tỉ, nhớ Tiểu Bạch.
Hắn trùng sinh đến nay, còn chưa làm tròn chữ hiếu phụng dưỡng Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương, tuy hai người đều là tu tiên giả không dễ dàng gì có thể già yếu, nhưng thời gian của hắn ở bên hai người còn quá ít, chết đi như vậy thật quá bất hiếu, có lỗi với hai người đã ban cho hắn sinh mệnh thứ hai này.
Hắn nhớ tới sư tỉ ngốc bạch ngọt của hắn, hắn còn muốn cùng nàng cười cười nói nói, vui chơi thật nhiều.
Hắn nhớ tới bằng hữu tốt nhất của hắn Từ Tiểu Bạch, đối phương lúc này không biết đang làm gì? Biết hắn chết đi sau có thể nào tìm kiếm ma liều mạng báo thù cho hắn hay không?
Triệu Vô Cực trong đầu suy nghĩ cực nhanh chuyển qua, nhưng hắn vừa nghĩ tới đây, Huyết ma kiếm đã lạnh lùng hướng tim hắn đâm tới, Triệu Vô Cực lẳng lặng nhắm lại mắt của mình, cảm nhận trên thân kiếm cương kình đâm xuyên da thịt của mình, chuẩn bị ở trái tim mình đục ra một
cái lỗ hổng, kết thúc sinh mệnh của hắn.
Sinh mệnh, có lúc thật cường đại, cũng có lúc thật yếu đuối.
Kiếm ma trên khuôn mặt hiện lên một nụ cười ác độc, cả khuôn mặt hắn như là vặn vẹo vào cùng một chỗ vô cùng khó coi.
Tự tay kết thúc một cái thiên tài, quả thật cảm giác sảng khoái đến bạo.
Đây chính là hắn lúc tỉnh táo giết người mà không phải ở trạng thái điên cuồng như một cỗ máy giết người, thật là sảng khoái.
Hắn có thể cảm giác được mũi kiếm của mình cương khí hướng Triệu Vô Cực làn da xuyên thấu, sau đó hướng xương sườn kẽ hở đâm tới, rồi tiếp theo chính là tim của đối phương.
Nhưng lúc này, nụ cười trên mặt hắn bỗng nhiên đọng lại, kiếm của hắn chỉ còn cách trái tim Triệu Vô Cực nửa thốn khoảng cách nhưng hắn không thể nào tiếp tục đâm tới.
Trước mũi kiếm như là gặp phải một cái lực cản cực kì to lớn, khiến cho kiếm của hắn không thể tiến thêm dù là một chút nào nữa.
Cho dù kiếm ma điên cuồng vận chuyển nội lực thúc dục lên cương khí, kiếm của hắn cứ như là bị kẹt vào kẽ đá, không thể nào đâm xuyên qua được.
Kiếm ma trong lòng trầm xuống, trên khuôn mặt nụ cười cũng là đọng lại, đây rốt cuộc là thứ gì? Tại sao hắn không thể giết chết đối phương? Tại sao hắn không thể đâm xuyên tim của đối phương?
Đúng lúc này dị biến phát sinh, chỉ thấy trong nháy mắt này trước ngực Triệu Vô Cực lập tức quang hoa đại phát, một cái như là Hộ tâm kính đồ vật hư ảnh hiện lên, chính nó là thứ đang chặn lại kiếm ma Huyết ma kiếm đâm xuyên tim Triệu Vô Cực.
Nhưng sự việc cũng không chỉ dừng lại ở đây, chỉ thấy trên thân Hộ tâm kính lập tức quang hoa đại phát, trên thân nó lập tức xuất hiện một làn sóng xung kích mạnh mẽ bắn ngược lại, hoàn trả lại sức mạnh so với Kiếm ma đâm tới một kiếm lúc sử dụng sức mạnh còn phải lớn gấp đôi, Kiếm ma khuôn mặt lập tức không còn một chút ý cười mà thay vào đó là kinh hãi vô cùng.
Lúc nãy hắn đã vận công hết sức, cái này Hộ tâm kính lại phản lại gấp đôi sức mạnh, đây không phải là muốn mạng của hắn hay sao?
Nhưng kiếm của hắn bị bắn ngược lại, hắn cũng không kịp múa kiếm đi ngăn cản cái này xung kích, hơn nữa xung kích cũng rất toàn diện, không phải là một cái mũi tên hay mũi kiếm muốn cản liền có thể cản được, Kiếm ma chỉ có thể cắn răng điên cuồng vận chuyển Kiếm ma kinh sáng lên cương khí hộ thân chống đối xung kích.
Hắn có chết cũng không thể ngờ, đuổi giết một cái nhất lưu sơ kì liền gặp phải cỡ này sự việc.
Cái kia Hộ tâm kính là cái gì bảo vật? Tại sao nó có thể hoàn toàn chắn được một kiếm của bản thân, hơn nữa lại còn phản lại sức mạnh to lớn như vậy?
Kiếm ma trong lòng một vạn cái không dám tin, nhưng sự thật cứ như vậy bày ra ở trước mặt hắn.
Hắn lúc này chỉ có thể dốc toàn lực chống lên cương khí hộ thể mong giảm bớt sức xung kích của Hộ tâm kính bắn ngược lại, đã hoàn toàn không có lực truy sát Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị.
Ầm! Răng rắc!
Một tiếng nổ to lớn vang lên, kiếm ma như diều dứt dây bay ngược mà ra, trên khóe miệng không ngừng phun máu tươi, cho thấy hắn đã bị trọng thương, hơn nữa thương không hề nhẹ.
Kiếm ma lục phủ ngũ tạng cũng bị mạnh mẽ rung động một cái, Hộ tâm kính phản hồi lại sức mạnh quá ghê gớm, cho dù hắn đã toàn lực vận chuyển cương khí hộ thân nhưng vẫn là không chịu nổi sức mạnh kia.
Kiếm ma mạnh mẽ đập xuống mặt đất, ở trên mặt đất kéo ra một cái dài năm mét rãnh sâu, lại nôn ra một ngụm máu tươi mới dừng lại được.
Hắn cô gắng mở mắt ra dùng ánh mắt cực kì độc ác nhìn về phía Triệu Vô Cực, ánh mắt tràn đầy tơ máu như là muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Vô Cực vậy.