Triệu Vô Cực ngồi trên một mỏm đá bằng phẳng ở bên cạnh hồ nước, tỉ mỉ nghĩ lại thất bại lần này.
Đầu tiên hắn thời gian qua làm việc quá thuận lợi nên có chút đắc ý vong hình, xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Bởi vậy hắn chọc tới Kiếm ma bậc này cao thủ liền không kịp ứng đối, liên lụy tới cả Tiếu Mị Mị.
Thứ hai chính là suy tính chưa đủ cẩn thận, kinh nghiệm giang hồ còn quá ít.
Như lúc gặp Kiếm ma ở trong Thiên Vân Thành hắn vốn cho rằng khoảng cách xa như vậy lại chỉ mở hé ra cửa sổ, đối phương không thể nào cảm giác được của hắn cùng Tiếu Mị Mị ánh mắt nên không chút kiêng dè nhìn lấy Kiếm ma.
Kết quả đối phương trong nháy mắt liền phát hiện hai người, sau đó liền bị truy sát.
Dạng này thần trí không ổn định Kiếm ma tu luyện công pháp còn có thể hỗ trợ tăng cường cảm giác, những cao thủ trên giang hồ khác thì sao? Bọn hắn cảm giác có phải là càng nhạy cảm, đối với người theo dõi mình càng nhanh chóng phát hiện hay không?
Điều này Triệu Vô Cực không rõ, nhưng hắn học được bài học to lớn.
Lần sau nếu có theo dõi người khác, nhất định phải chuẩn bị tốt tâm lí bị phát hiện sau đó bày sẵn hậu chiêu, lúc theo dõi không thể hướng đối phương nhìn chằm chằm vào được.
Triệu Vô Cực tự hành tổng kết, hắn không ngại thất bại, mỗi lần thất bại chỉ cần có thể đứng lên hắn đều sẽ trưởng thành hơn.
Kinh nghiệm đều từ thất bại hoặc học hỏi mà đúc kết ra, đến lúc hắn là giang hồ lão điểu, sẽ không bao giờ phạm những thứ này cấp thấp sai lầm nữa. Lúc đó e rằng hắn cũng đã là cao thủ danh tiếng lừng lẫy một phương.
Chỉ cần hắn không phải gặp được nghiền ép tính sức mạnh như là hắn cùng Kiếm ma lần này, chỉ cần có một chút cơ hội Triệu Vô Cực nhất định sẽ bày kế thật cẩn thận, tìm cách lật bàn đối phương.
Thở dài một hơi, Triệu Vô Cực vẫn ở trong lòng nhả rãnh một câu:
“ vẫn là quá trẻ, thiếu kinh nghiệm a!”
cộng cả hai thế giới số tuổi lại, Triệu Vô Cực lúc này cũng chỉ khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, thiếu kinh nghiệm là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa hắn ở địa cầu vô cùng an toàn, không bao giờ gặp phải nguy cơ sinh tử, cũng không có cái gì giang hồ chém giết nhau, bởi vậy hắn xuyên qua đến đây cũng là lần dầu tiên tiếp xúc giang hồ.
Giang hồ hiểm ác, Triệu Vô Cực lần này đã khắc sâu giáo huấn.
Đối phương sẽ không vì ngươi nhỏ yếu mà tha cho ngươi, bởi vậy ngươi luôn cần chuẩn bị tâm lí đối phó với mọi hoàn cảnh.
Ở thế giới này, nhỏ yếu chính là nguyên tội.
Chỉ có không ngừng mạnh lên, từ một cái sâu kiến biến thành một cái cự thú, ngự trị ở đỉnh thực vật vòng mới có thể đảm bảo được an toàn cho bản thân cùng người quan trọng của mình.
Mải mê suy nghĩ, Triệu Vô Cực trong lúc bất giác liền có thể vận chuyển lên nội công, hắn trong lòng vui vẻ vô cùng.
Lập tức từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống trị thương đan cùng tụ khí đan, sinh nhục tán, Triệu Vô Cực nhanh chóng ăn vào đồng thời cũng cho Tiếu Mị Mị ăn vào.
Đan dược vào miệng liền tan, hắn cũng không sợ Tiếu Mị Mị bị nghẹn.
Hắn nhanh chóng khoanh chân lên, bắt đầu vận chuyển lên Tử Hà Bất Diệt thần công.
Cơ thể đói khát năng lượng được tụ khí đan lấp đầy, hắn nhanh chóng dựa theo chu thiên tuần hoàn vận công, nội công cũng không ngừng lớn mạnh lên.
Triệu Vô Cực bắt đầu kiểm tra xem Kiếm ma để lại trong kinh mạch mình Kiếm ma chi khí đang ở đâu.
Đối phương truyền vào trong kinh mạch hắn Kiếm ma chi khí không nhiều chỉ có mấy tia như vậy, nhưng nếu không khu trục nó sẽ làm ô uế nội lực của Triệu Vô Cực khiến cho nội công của hắn chất lượng bị giảm xuống cực lớn, không những thế còn có thể để lại tai họa ngầm vô cùng nguy hiểm cho con đường tu luyện của hắn sau này.
Kiếm ma chi khí tràn ngập sự ô uế, bạo ngược, sát lực, cùng điên cuồng.
Nó ở trong kinh mạch Triệu Vô Cực không lâu nhưng cũng phá hoại kinh mạch hắn không nhỏ, khiến Triệu Vô Cực cau mày khó chịu vô cùng.
Nội công nhanh chóng tăng cường, Tử Hà Bất Diệt thần công khôi phục nhanh liên miên bất tuyệt đặc tính lúc này thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, Triệu Vô Cực bắt đầu nến thử khu trục kiếm ma để lại trong người hắn nội lực.
Kiếm ma khí vốn không nhiều, Triệu Vô Cực nội lực lại vô cùng thuần hậu, hắn chẳng mất bao nhiêu thời gian liền thành công khu trục đối phương.
Sau đó Triệu Vô Cực lập tức tiến vào chữa thương hình thức, nhanh chóng nội thị ở trong cơ thể mình tìm những vết thương ngầm ở trong lần giao đấu này gây ra bắt đầu chữa trị.
Triệu Vô Cực một mạch ngồi vận công hai tiếng liên tục, sau đó hắn bị Tiếu Mị Mị tỉnh giấc đánh thức.
Tiếu Mị Mị ánh mắt mơ màng, nàng lấy tay che đầu mình, cảm giác chóng mặt mới nhẹ nhàng giảm đi.
Mở mắt ra chính là Triệu Vô Cực đang âu yếm nhìn nàng, Tiếu Mị Mị có chút mộng.
Nàng nhẹ giọng nói:
“ không ngờ ở địa ngục còn có thể trông thấy ngươi, chúng ta thật có duyên!”
Triệu Vô Cực chậc chậc lưỡi nói:
“Không ngờ ngươi ưa thích ta tới nỗi ở địa ngục cũng muốn cùng ta
ở một chỗ sao?”
Tiếu Mị Mị cảm giác có chút không đúng, nàng vội vàng mở mắt ra nhìn xung quanh.
Phía trên bầu trời mây có chút hồng, thời gian là buổi chiều.
Xung quanh cây cỏ thơm mát, còn nghe được tiếng suối nước.
Đây không hề giống như nàng tưởng tượng địa ngục a.
Chẳng lẽ nàng cùng Triệu Vô Cực bị Kiếm ma truy sát còn có thể sống?
Chuyện này không thể nào!
Tiếu Mị Mị đầy mặt nghi ngờ nhìn về phía Triệu Vô Cực hỏi:
“ chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?”
Triệu Vô Cực cũng không tiếp tục trêu đùa nàng, hắn nhẹ giọng kể lại cho nàng tình hình lúc nãy.
Tiếu Mị Mị lắc lư đầu một chút nói:
“ vậy là chúng ta rơi xuống vực, nhưng may mắn không chết?”
Triệu Vô Cực gật đầu, nói tiếp:
“ không may là ta cũng không biết ở chỗ này là chỗ nào, nãy giờ cũng chỉ kịp hồi phục nội lực một chút, chưa hề đi ra ngoài dò xét qua!”
Triệu Vô Cực hành động cũng không có gì sai.
Võ giả nếu không có nội lực không khác gì phàm nhân, Triệu Vô Cực không có nội lực thì chỉ là một cái cơ bắp phàm nhân mà thôi.
Bởi vậy hắn ưu tiên hồi phục nội lực là chính xác hành động.
Nãy giờ hắn cũng đã dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công chữa thương bảy tám phần, chỉ cần tĩnh dưỡng một chút thời gian nữa sẽ khỏi hẳn.
Lúc này hắn mới chú ý, bởi vì Tiếu Mị Mị rơi xuống nước mà quần áo bó sát vào người, bên dưới lớp quần áo kia là như ẩn như hiện núi non, cảnh sắc vô cùng quyến rũ động lòng người.
Hắn trước đây đã gặp Tiếu Mị Mị ăn mặc táo bạo hình ảnh, nhưng như thế đối với hắn không có chút nào kích thích.
Nhưng nhìn nàng như thế này, giống như nửa ẩn nửa hiện, Triệu Vô Cực không tự chủ được trong lòng ý dâm đại phát một phen, trên mũi không tự chủ được chảy ra một dòng máu cam.
Tiếu Mị Mị thấy Triệu Vô Cực như thế lập tức giật nảy mình nói:
“ Vô Cực, ngươi làm sao thế?”
Nói xong nàng vội vàng ôm lấy mặt Triệu Vô Cực giúp hắn xoa xoa máu tươi, đang yên đang lành sao lại chảy máu a? chả lẽ hắn vì cứu bản thân mới bị thương?
Triệu Vô Cực lúc này mới tỉnh hồn, hắn đưa tay phải lên cầm lấy tay nàng nói:
“ không sao không sao. Một chút nội thương mà thôi!”
Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm nhả rãnh, nếu Tiếu Mị Mị còn như thế, hắn đúng thật sự là nhịn đến bị nội thương.
Tiếu Mị Mị lúc này mới chú ý đến tay phải của Triệu Vô Cực băng bó, nàng vội vàng cầm lấy tay hắn nói:
“ tay ngươi bị thương rồi, là lúc nãy vì cứu ta mà bị thương sao?”
nàng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực trong lòng lập tức run lên.
Đôi mắt như ngậm xuân thủy, ẩn chứa yêu thương chi ý không thể nói rõ, bên trong quan tâm cùng lo lắng không hề có chút nào che giấu.
Tuy còn kém một chút, nhưng Triệu Vô Cực ẩn ẩn cảm thấy, đôi mắt này rất đẹp, cố gắng bồi dưỡng thêm năm mười năm, có hi vọng đạt tới của mẫu thân hắn cảnh giới.
Trong lòng Triệu Vô Cực đối với Tiếu Mị Mị xinh đẹp có một cái mới đánh giá cùng đổi mới.
Quả nhiên là yêu nữ trăm dặm, không đúng, ngàn dặm chọn một a!
Tiếu Mị Mị nhẹ nhàng cởi ra trên tay hắn băng bó, nhìn trên tay hắn vì ma sát với dây thừng mà huyết nhục mơ hồ tay, nàng không nhịn được khóe mắt ướt át.
Nếu sớm biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như vậy, nàng đã không kéo Triệu Vô Cực vào chuyện này,
Cùng là bởi vì bản thân nàng tin tưởng hắn, đối với hắn sinh ra tính ỷ lại, sau đó đưa chuyện này kể cho hắn mới khiến hắn bị họa như vậy.
Nhìn trên cánh tay còn có không ít vết nứt da cùng chảy máu trong, Tiếu Mị Mị không nhịn được nữa, nước mắt từ khóe mắt liên tục chảy ra.
Nàng nhẹ giọng lên tiếng:
“ Vô Cực, xin lỗi ngươi!”