Ân Sùng như là một cái kiếm sĩ dồn sức tấn công, mà Triệu Vô Cực lại như là một cái vác lên tấm chắn tanker lao về phía trước, hai người trong nháy mắt va chạm với nhau.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực huyền vũ biến mạnh mẽ đẩy lùi đi đám đất đá kia, tiếp theo chính là Ân Sùng đám kia ảo ảnh kiếm ảnh.
Hắn giống như là vạch lá tìm sâu, cho dù sâu có ẩn núp dưới đống lá dày, Triệu Vô Cực cũng có thể mạnh mẽ vén lên tìm tòi, sau đó mạnh mẽ giết chết cái cái kia sâu, không cho nó cơ hội cắn bản thân mình.
Keng!
Ân Sùng kiếm cương đâm thẳng vào Triệu Vô Cực huyền vũ biến cương khí, hắn sắc mặt âm trầm lúc đầu ngay lập tức biến đổi.
Cương khí của Triệu Vô Cực, quá cứng rồi.
Hắn đâm vào giống như không phải là cương khí mà là một cái dày tới ba mét tường đồng vách sắt, không thể nào xuyên thủng, tệ hơn nữa chính là một cái dấu vết cũng không thể để lại.
Đây rốt cuộc là cái gì chiêu thức, sao lực phòng ngự có thể mạnh mẽ đến như vậy?
Ân Sùng trong lòng kinh hoảng, hắn kiếm chiêu tuy không phải là cường công loại kiếm chiêu nhưng cương khí ở trên thân kiếm phun ra nuốt vào cũng không phải là giả a, tại sao một cái dấu vết cũng không thể ở trên cương khí hộ thể của đối phương để lại.
Không phải cương khí hộ thể luôn yếu hơn cương khí ngưng tụ trên vũ khí để tấn công sao? Tại sao hắn lại không đánh ra được dù chỉ một vết nứt a? đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Không đợi Ân Sùng suy nghĩ rõ ràng, Triệu Vô Cực đẩy huyền vũ biến như đẩy một tấm khiên lao tới, một khiên liền va chạm vào kiếm của hắn, mạnh mẽ đưa kiếm của hắn đánh văng ra, sau đó liền như là một cái cao tốc di động xe con đâm vào người đi đường đâm thẳng vào Ân Sùng.
Răng rắc!
Một tiếng xương nát vang lên, Ân Sùng như là diều đứt dây văng ra ngoài, hắn miệng không ngừng nôn máu tươi trước ngực cũng lõm xuống, trông thương thế có vẻ rất nặng.
Triệu Vô Cực thân pháp lực bộc phát rất mạnh mẽ, hắn lại có thể vận dụng thêm cả cơ bắp trên tay để gia cường lực xung kích đánh vào người của Ân Sùng, Ân Sùng là Thanh Thành kiếm phái lão tổ, tuy nội lực thâm hậu nhưng tuổi đã cao, hắn cũng không phải như là lúc còn trẻ như vậy xung sức, bị va chạm một cái liền sắc mặt trắng xám khó mà gượng dậy nổi.
Nhưng Triệu Vô Cực trước giờ có một cái thói quen chính là đánh chó xuống nước. Hắn nếu đã có được lợi thế, vậy thì không thể buông tha cho đối phương đơn giản như vậy, cho dù là đối phương đã mất sức chiến đấu.
Chỉ cần đối thủ của hắn còn sống, Triệu Vô Cực luôn cảm giác hắn sẽ ở thời khắc quan trọng chơi ra cái gì yêu thiêu thân, như là liều mình ôm lấy hắn hoặc là ném ám khí gì đó, bởi vậy chỉ cần có cơ hội giải quyết đối phương,Triệu Vô Cực chắc chắn không nương tay.
Chỉ thấy hắn hai tay hơi lùi lại xoay tròn một cái rống to:
“ Vô Cực bảo điển - huyền vũ phản đạn khí!”
Từ trên huyền vũ biến như là mai rùa phòng thủ của hắn một luồng năng lượng mạnh mẽ triển khai, đây chính là Triệu Vô Cực tích lũy năng lượng dư thừa từ một chiêu của Ân Sùng cùng hắn bổ sung thêm năng lượng tấn công.
Chỉ thấy một luồng sóng năng lượng mạnh mẽ hướng Ân Sùng lao tới, Ân Sùng không có bất kì cái gì phản kháng tựu bị bao phủ đi vào.
Oành!
Một tiếng nổ to lớn vang ra, Ân Sùng đập vào một cái cột đá gần đó, mạnh mẽ đem cột đá đập gãy đôi, đồng thời gãy đôi cũng là cơ thể hắn.
Ân Sùng cả người con vẹo quái dị, vừa nhìn vào liền có thể thấy hắn đã không có hơi thở, chết đến không thể chết lại.
Hạ Vi ánh mắt co rụt lại, rống to:
“ Ân Sùng!”
Không phải là hắn thật sự lo lắng cho Ân Sùng, mà là hắn cùng Ân Sùng hợp nhau mà đến làm khó Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực, bây giờ Ân Sùng chết, hắn có thể đánh lại được Triệu Vô Cực sao?
Đáp án dĩ nhiên là không!
Hắn thực lực cùng Ân Sùng tương đương, nhưng Ân Sùng cùng Triệu Vô Cực giao thủ hai chiêu, không đúng, một chiêu liền bại. Chiêu sau cùng là Triệu Vô Cực đánh ra, Ân Sùng chịu đòn mà không phải giao thủ.
Chỉ một chiêu, Ân Sùng liền bị Triệu Vô Cực đánh thành một cái xác chết lạnh tanh, hắn tuy là đỉnh phong cao thủ nhưng ở trước mặt Triệu Vô Cực lại yếu ớt như một cái tiểu hài dễ dàng bị người lớn trêu đùa đánh đập vậy.
Hạ Vi ánh mắt đảo một vòng, sau đó tựu đỏ lên, tơ máu tràn đầy rống to:
“ Triệu Vô Cực, tên ác ma này. Dám tàn sát chính phái nhân sĩ. Ngươi thật to gan, ngươi đã triệt để sa đọa tà đạo. Ngươi sẽ là toàn bộ chính phái công địch. Đền mạng của Ân Sùng lại đây!”
Hạ Vi phi thân lên cao, trên đao của hắn cương khí điên cuồng sáng lên, Hạ Vi giống như là bị Ân Sùng cái chết kích thích, muốn trả thù cho đồng bạn của mình đồng dạng.
Chỉ thấy hắn hét lớn một tiếng lập tức bổ ra một đạo kinh thiên đao khí:
“ ngũ hổ đoạn môn đao- đoạn trường giang!”
Hạ Vi dốc hết sức một đòn liều mạng, Triệu Vô Cực cũng không thể không tập trung tinh thần ứng đối.
Đối phương cho dù ở nhất lưu cảnh cũng không quá mạnh, nhưng hắn dồn toàn lực một đòn bổ ra đao khí cũng
không phải là cái gì dễ dàng đối phó đồ vật, Triệu Vô Cực không dám khinh thường.
Đao khí vừa ra, không khí cũng như bị nó chẻ ra làm đôi, Hạ Vi tuy chỉ là giang hồ võ giả nhưng hắn lúc này không khác gì một cái tu tiên giả cưỡi gió đạp mây, một đao kinh thiên bổ xuống trường giang, muốn đem trường giang trảm đoạn, để có thủy lưu cũng vì đó mà bị cuốn xuống đao vực sâu vạn trượng không đáy.
Triệu Vô Cực cảm giác được áp lực từ bên trên đao thế chém xuống, hắn tinh tế tỉ mỉ nhấm nháp bên trong đao ý của đối phương.
Là sắc bén đao ý sao? Quả nhiên là cấp thấp ý cảnh, dựa vào cái này đao ý cũng muốn bổ ra trường giang tạo thành đao vực, không biết là nên cười ngươi ngây thơ vẫn là vô tri.
Sắc bén đến tận cùng đao ý đương nhiên có thể làm được, nhưng ngươi một cái võ giả mà cứ tưởng mình là tu tiên giả thật sự hay sao? Buồn cười vô cùng!
Triệu Vô Cực không tiếp tục đi suy nghĩ về đao ý của đối phương nữa, trên tay hắn đã ngưng tụ ra năm vòng âm dương hoàn, âm dương hoàn điên cuồng xoay tròn Triệu Vô Cực ánh mắt cũng híp lại trở nên đặc biệt nguy hiểm.
Hắn sát khí triển khải, cả khu vực võ đài như lâm vào vũng bùn, cho dù là đứng xa vây xem đám người cũng không nhịn được khó thở, có mấy cái phàm nhân thì sùi bọt mép ngã xuống đất ngất xỉu.
“ sát khí thật kinh khủng!”
“tên Triệu Vô Cực rốt cuộc giết chết bao nhiêu người mới có thể có được sát khí như vậy a!”
“ quá đáng sợ, lần đầu tiên ta thấy có người sát khí có thể ảnh hưởng phạm vi rộng lớn như vậy!”
“ nhìn, có người không nhịn được sát khí của hắn ngất đi này!”
“ mau nhìn, Triệu Vô Cực chuẩn bị đối kháng Hạ Vi. Hạ Vi sẽ đánh tan Triệu Vô Cực hay Triệu Vô Cực sẽ mạnh mẽ đánh chết hắn đưa Hạ Vi đi xuống hoàng tuyền đoàn tụ với Ân Sùng.!”
“ đỉnh phong cao thủ ý cảnh quyết đấu, thật là đặc sắc không thể bỏ qua a!”
....
Triệu Vô Cực trên tay ngưng tụ Thiên địa biến, trên người khí thế kéo căng tới cực hạn, trong cơ thể hắn đan điền vòng xoáy càng lúc xoay càng nhanh, càng điên cuồng.
Triệu Vô Cực bỗn nhiên một chưởng mạnh mẽ đánh ra, một cái to lớn đại thủ phá không xông lên trời hướng Hạ Vi đao khí đánh tới.
Hạ Vi chỉ cảm thấy hắn thân ở trên cao nhưng thiên địa như là tối sầm lại, một cái đại thủ từ hư vô hiện lên phá tan thanh vân một chưởng phá nát đỉnh núi, mang theo bài sơn đảo hải tư thế hướng hắn đánh tới.
Nơi nó đi qua, vạn vật tịch diệt, không ngừng có vong hồn hiện lên.
Trời đất cũng như bị cái này đại thủ che lại ánh sáng, trở nên âm u đầy tử khí.
Hạ Vi sắc mặt tái nhợt, hắn vô cùng kinh sợ phát hiện, bản thân hắn vậy mà đối mặt với loại này cự thủ như là thiên tai giáng xuống không hề có chút kháng cự nào đáng nói.
Hắn đứng ở đây, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn biết, chỉ cần bản thân mình chạy, chạy thật nhanh, liền có thể thoát khỏi cái này cự thủ.
Hạ Vi chạy, chạy mãi, không ngừng ở trong ảo cảnh của Triệu Vô Cực tạo ra sợ hãi chạy trối chết.
Cho đến khi Triệu Vô Cực một chưởng phá tan của hắn đao khí sau đó mạnh mẽ vỗ vào người của hắn, hắn mới có thể tỉnh lại.
Ầm!
Nhưng lúc này, Hạ Vi tỉnh lại đã quá muộn, cơ thể của hắn vì gặp phải Triệu Vô Cực một chưởng cực mạnh mang theo sát khí cùng chưởng ý đánh trúng nổ tan ra to lớn lực lượng đánh cho tứ chi vặn vẹo, trước người cũng là một mảng máu tươi đầm đìa.
Hắn nhảy lên cao nhanh bao nhiêu thì bây giờ dùng nhanh gấp đôi tốc độ như vậy mạnh mẽ rơi xuống.
Hạ Vi ở trên mặt đất đập ra một cái lỗ hổng sâu hoắm, hắn trên người tứ chi vặn vẹo, huyết nhục mơ hồ, một bộ thảm không thể tả giáng vẻ.
Đám người ở xung quanh không ít người nhìn không nổi, tiếng nôn khan liên tiếp vang lên.
Nó như là bệnh lây truyền, không ít người cũng lập tức cảm giác dạ dày cuộn trào như có thứ gì muốn chui ngược mà lên nhưng cuối cùng may mắn không nhìn thấy vẫn là nhịn được.
Hai cái đỉnh phong cao thủ, hai cái lão tổ, cứ như vậy giao thủ với Triệu Vô Cực hai chiêu liền chết, đám người xem lúc này đã sớm kinh ngạc không ngậm nổi miệng lại!