Triệu Vô Cực bị Tiếu Mị Mị thẳng tắp một mạch kéo tới Vọng Nguyệt lâu, tiểu nhị vừa định ra tiếp đón hai người bọn hắn thấy Tiếu Mị Mị khuôn mặt âm trầm tràn đầy sát khí chân vừa bước ra liền co quắp một cái, ngã lăn ra đất.
Lão bản ở bên trong đang ngồi gõ bàn tính thấy vậy liếc mắt nhìn sang, tuy không nói gì nhưng trong lòng đã âm thầm cảnh giác.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, cả hai tên này bất kể là cái nào trong đó một cái đều khôn tốt chọc.
Lúc trước bọn hắn còn là nhất lưu viên mãn, hắn còn có thể áp đảo bọn hắn một chút, nhưng hai người đột phá đến đỉnh phong liền khó nói rồi.
Chưa kể hắn vốn tinh tức linh thông, nghe nói hai người này còn tu luyện song tu công pháp, tuy hai mà một, một khi hợp lực sức chiến đấu nhanh chóng phi thăng vô cùng lợi hại.
Tốt nhất không nên chọc vào Tiếu Mị Mị một mặt đằng đằng sát khí. Nữ nhân vốn khó trêu chọc, lại còn là đang mang sắc mặt âm trầm như là ai cũng thiếu nợ nàng một ngàn vạng lượng như vậy, quả thật chỉ cần nàng không yêu cầu quá đáng liền phải thỏa mãn nàng không thể đắc tội nàng.
Tiếu Mị Mị nhìn lão bản không chút chần chờ nói ra:
“ chúng ta muốn tầng hai một phòng riêng, còn phòng không?”
Lão bản khóe mắt co giật mấy cái, bỗng nhiên nở nụ cười tươi như hoa nói:
“ còn, đương nhiên còn!”
Một bên hắn phó quầy vội nhẹ giọng nhắc nhở:
“ lão bản, đúng thật là còn một phòng, nhưng đã bị người đặt rồi à!”
Lão bản lông mày nhướng lên, quay người liền mắng:
“ đặt cái rắm, ta nói còn chính là còn, mau đi giúp hai vị tiểu thư công tử đây thu xếp phòng!”
Phó quầy bị mắng một mặt mộng bức, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại vâng vâng dạ dạ nói:
“ vâng, lão bản! Hai vị mời theo ta!”
Cứ thế, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị liền thuân lợi có được một phòng ăn.
Phải biết Thiên Vân Thành lúc này người đông như mắc củi, Vọng Nguyệt lâu lại là Thiên Vân Thành đệ nhất tửu lâu, lượng người qua lại ở chỗ này vô cùng to lớn, người đặt phòng cũng là vô cùng sít sao không hề có kẽ hở.
Lão bản Vọng Nguyệt lâu vừa rồi cũng là mạnh mẽ gạt mở người khác sinh ý để tiếp đón cái này cặp tai tinh, tránh để bọn hắn ở đây gây chuyện.
Tiếu Mị Mị vừa đi vào phòng liền nói:
“ có món gì ngon đều mang hết lên đây, thêm hai vò rượu!”
Nói xong trên tay nàng nhẹ hất một cái, cửa phòng liền “ rầm” một tiếng đóng lại.
Triệu Vô Cực lại bị nàng kéo lên tới trước bàn, Tiếu Mị Mị tức giận lên tiếng:
“ ngồi xuống!”
Triệu Vô Cực nãy giờ đầu óc đều đang nhanh chóng suy nghĩ nên làm gì để cho nàng bớt giận, thấy Tiếu Mị Mị thái độ ác liệt như vậy, mấy cái phương án dùng ba hoa miệng lưỡi của hắn không cần nghĩ liền phá sản.
Triệu Vô Cực lúc này chỉ có thể dùng mạnh mẽ thủ đoạn phá chiêu.
Chỉ thấy hắn nhanh như chớp bỗng nhiên xuất ra tay trái cầm vào vai Tiếu Mị Mị, tay phải vòng qua eo nàng, trong nháy mắt đè cả người nàng hơi uốn lượn ngửa ra sau, nằm lên bàn.
Tiếu Mị Mị bị Triệu Vô Cực hành động dọa sợ, trong nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Nàng vốn không bao giờ đề phòng Triệu Vô Cực tập kích bản thân, bởi vì hai người vốn không thể nào xảy ra chuyện đó.
Nhưng lúc này Triệu Vô Cực đúng thật là tập kích nàng, nhưng hắn không hề mang một chút ác ý nào.
Tiếu Mị Mị còn định vùng vẫy, Triệu Vô Cực môi liền đã áp lên nàng miệng nhỏ, tham lam bắt đầu tận hưởng của nàng môi thơm như cánh hoa anh đào, sau đó là loại bỏ phòng ngự của nàng, tấn công vào bên trong miệng.
Tiếu Mị Mị lúc đầu còn phản kháng muốn đẩy ra Triệu Vô Cực, nhưng một lúc sau nàng liền biết không thể nào.
Triệu Vô Cực cơ thể tràn đầy nam tính hoocmon mùi vị làm cho nàng mê say, tay nàng đấm đá lên cơ thể hắn gõ lên từng khối cơ bắp rắn chắc của hắn không khiến hắn đau đớn ngược lại càng đánh vào càng đàn hồi khiến cho nàng cảm giác lâng lâng quái lạ.
Làm cho nàng ý thức dần dần bị luân hãm nhất chính là Triệu Vô Cực lưỡi kĩ càng lúc càng điêu luyện, khiến cho nàng gần như đầu óc trống rỗng, không còn suy nghĩ được điều gì nữa.
Một lúc lâu sau, Triệu Vô Cực mới buông nàng ra, Tiếu Mị Mị từ mặt đến cổ đều đỏ bừng lên, như là một cái chín hồng trái đào, tràn đầy một vẻ ẩm ướt xinh đẹp.
Nhưng nàng vẫn là chưa hề giận, muốn mở miệng mắng to Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực bỗng nhiên một ngón tay đặt lên miệng nàng, giọng nói “ xuỵt” môt tiếng, ra hiệu đừng nói.
Hắn nhẹ giọng nói:
“ hôm nay là ngày kỉ niệm tình yêu của chúng ta, không thứ gì có thể khiến nó mất vui, mọi việc đều để sang một bên đi!”
Tiếu Mị Mị ánh mắt hơi nhướng lên, lúc nãy nàng chỉ là mượn cớ bỏ qua Thượng Quan Tư Uyển mà thôi, không ngờ lúc này lại bị Triệu Vô Cực mượn cớ.
Từ lúc nàng quen Triệu Vô Cực, cũng đã hơn hai năm. Nhưng hai người chính thức thể hiện yêu thương nhau cũng là một năm mà thôi, lúc nàng cùng hắn rơi xuống Thôi tình cốc.
Triệu Vô Cực lời nói này liền khiến cho nàng trong lòng mềm xuống, muốn mắng chửi hắn xúc động cũng tan rã đi không ít, một lát sau, Triệu Vô Cực cất tay ra, nàng cũng không mắng hắn mà chỉ là yên tĩnh ngồi xuống một chỗ.
Tiểu nhị gõ cửa bước vào, mang theo một bàn đồ ăn, hai người cũng không ăn nhiều, chỉ là vừa trò chuyện lần này võ đài đại chiến sự tình, thỉnh thoảng cười nói mà thôi.
Cứ thế một buổi trưa liền qua đi, Tiếu Mị Mị cũng không nhắc gì về chuyện của Thượng Quan Tư Uyển, giống như là bỏ qua cho Triệu Vô Cực vậy.
Triệu Vô Cực cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lần này xem như trốn qua một kiếp.
May mắn hắn ở trên giang hồ cũng không trêu chọc quá nhiều nữ nhân, nếu không Tiếu Mị Mị ghen tuông cũng phải hết nửa đời người a.
Buổi chiều vừa đến, mọi người phân biệt lên đài.
Người có tư cách lên đài đều là nhất lưu võ giả, bởi vậy bọn hắn đều có
thể sáng lên cương khí hộ thân cùng truyền vào trong vũ khí cương khí, chiến đấu cũng thập phần nóng nảy.
Đáng chú ý nhất đương nhiên là bốn đại môn phái bốn người đại diện.
Vấn Kiếm tông Nhất kiếm Khinh Nhược Hàn đối phố đối thủ chỉ dùng một chiêu duy nhất, đối thủ của hắn chỉ là nhất lưu cảnh cao thủ, không thể nào qua khỏi của hắn chiêu đầu tiên liền bại, vô cùng nhẹ nhõm.
Khinh Nhược Hàn vẫn là như thế một bộ bất cần đời tư thái, giống như ở đây võ đài thi đấu quá nhàm chán vậy.
Thứ hai chính là Thánh Tử, hắn cũng là một quyền giây bại đối thủ, không hề dài dòng.
Thứ ba chính là Lăng Tiêu Phái Mãnh Sư Đại ba hắn một thanh cự kiếm vừa vung ra, đối thủ của hắn không khác gì một cái búp bê bị hắn đánh cho tan nát bay ra khỏi võ đài.
Thứ tư chính là Huyền Không Tự Bất động thiên cương Tự Địch, hắn sáng lên cương khí tựu đứng yên cho đối thủ của hắn chém, chém một lúc đối phương mệt thành cẩu, hắn một côn nhẹ nhõm đánh bay đối thủ khỏi võ đài chiến thắng.
Từ Tiểu Bạch lên đài cũng là một kiếm giây bại đối thủ.
Tiếu Mị Mị cũng không hề khác biệt.
Chỉ có điều, vòng đầu tiên đánh đến cuối cũng chưa có ai tử thương. Đa số bọn hắn ở sắp thua thời điểm liền khôn ngoan nhận thua, trọng tài lập tức can thiệp thành công.
Vòng đầu tiên hiển nhiên chiến đấu không có quá nhiều đặc sắc đáng nói, hải tuyển luôn là loại đi kẻ yếu giữ lại kẻ mạnh, bởi vậy người mạnh liền là nghiền ép chiến thắng, người yếu cùng người yếu mới có thể đánh lên một hồi lâu.
Cuối cùng cũng đến Triệu Vô Cực, đứng trước mặt hắn là một cái một tay mang theo khiên sắt một tay mang theo trường kiếm đại hán.
Đại hán hướng về Triệu Vô Cực cười lạnh:
“ người khác sợ ngươi chứ ta khôn sợ ngươi. Ngươi nếu như không dùng bảo kiếm chỉ dựa vào trảo công chưởng pháp làm sao có thể công phá được phòng ngự của ta?cuối cùng ta chính là sẽ một kiếm chém chết ngươi, Triệu Vô Cực ngươi xin tha còn kịp!”
Triệu Vô Cực cười nhạt:
“ trò khiêu khích cũ rích, chỉ muốn ta không dùng kiếm phải không. Được rồi, trọng tài bắt đầu đi!”
Trọng tài cũng không nói nhiều, thấy hai người đã chuẩn bị xong, hắn liền hô to:
“ trận chiến bắt đầu!”
Tên đại hán giơ lên lá chắn sắt cực kì nặng nề nói:
“ tới đây, để cho ta xem ngươi có gì mà khiến cho người trên giang hồ sợ hãi ngươi như vậy!”
Triệu Vô Cực ánh mắt lành lạnh, dưới chân bước ra một bước, sát khí tung hoành phóng thích ra, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến cực hạn.
Đến cả vây xem đám người cũng khuôn mặt trắng xanh, trong lòng thầm than một tiếng, Triệu Vô Cực sát khí quá nặng, hắn rốt cuộc là giết bao nhiêu người rồi a!
Triệu Vô Cực một bước vừa bước ra, tên kia đại hán tinh thần liền cao độ tập trung, một kích đầu tiên xung kích, luôn là một thức cường công mãnh liệt, chỉ cần có thể trụ qua được, hắn không tin dựa vào kĩ thuật dùng khiên, nội công thâm hậu cùng một thân cơ bắp của mình còn không mài được chết Triệu Vô Cực.
Nhưng lúc này, hắn liền cảm giác được một cỗ sinh tử nguy cơ cực kì to lớn hiện lên, khiến cho cả người hắn trở nên lạnh sưu sưu, mồ hôi lạnh ở sau lưng ứa ra, tử vong âm ảnh liền bao phủ lên hắn.
Triệu Vô Cực phía trước mặt hắn bước ra một bước bỗng nhiên mờ nhạt đi, như là một cái mị ảnh tan biến, mà phía sau hắn cuồng phong kéo động một trảo đang từ trên trời nhanh chóng vỗ xuống, đồng thời chính là một âm thanh lạnh lùng tới cực điểm, cũng là âm thanh cuối cùng trong cuộc đời hắn nghe thấy:
“ một chút tài năng này, cũng dám ở trước mặt ta sủa loạn?”
Phốc!
Tiếng xương sọ vỡ nát cùng máu tươi bắn tung tóe vang lên, Triệu Vô Cực một chưởng đánh xuyên sọ não của tên đại hán, tên đại hán ánh mắt trợn trừng, bên trong tràn đầy sợ hãi kinh hoảng, hối hận cùng không dám tin hiện lên.
Hắn tại sao phải đi khiêu khích Triệu Vô Cực a?
Đây là tự tìm đường chết sao?
Tại sao chỉ vì muốn nhất thời danh tiếng liền chọc cái này sát tinh a?
Bản thân hắn thật là ngu ngốc hết thuốc chữa mà. đáng lẽ vừa thấy Triệu Vô Cực lên đài, hắn liền phải nhận thua mới phải!
Đây là những suy nghĩ cuối cùng của tên đại hán, đáng tiếc hắn đã không còn cơ hội sửa sai.
Triệu Vô Cực một trảo, đã lấy đi tính mạng của hắn.
Hắn đồng thời trở thành người đầu tiên tử trận trong trận võ đài chiến này!