Giang hồ phe phái phân làm hai, một chính một tà.
Chính phái tự cho mình là người bảo vệ lẽ phải, hành động luôn tuân theo chuẩn mực đạo đức trên giang hồ, không lạm sát người vô tội.
Tà phái thì bị bị chính phái xem là đám người ngoại đạo, không từ thủ đoạn ra tay lại vô cùng độc ác, chỉ vì tu luyện chuyện gì xấu xa đều có thể làm ra
Chính phái còn tích cực tuyên truyền bọn hắn hiếu sát, đối với người vô tội cũng không buông tha, bởi vậy người trong chính phái đồng đạo cần tích cực bảo vệ chính nghĩa, không để cho người tà phái ở trên giang hồ tàn sát người vô tội.
Nhưng thực chất, giang hồ ngày nào cũng có giao đấu. Sáu phần trong đó là của chính phái, bốn phần là của tà phái.
Chỉ cần có lợi ích thì sẽ có phân tranh, nhân loại chính là một giống loài trí tuệ vô cùng cao, chỉ cần có lợi ích bọn hắn sẽ không ngừng tranh đấu.
Mà chính phái lại là thế lực chiếm số đông trên giang hồ, rất nhiều môn phái đều vỗ ngực tự xưng chính phái, nhưng tranh đấu vẫn cứ là diễn ra không ngừng.
Bởi vậy bọn hắn là biểu tượng của chính nghĩa nhưng lại minh tranh ám đấu vô số, đối mặt với tà phái người lại luôn thích hét to một tiếng trừ ma vệ đạo.
Mà đám người ta phái thủ đoạn ngược lại thẳng thắn, thấy không hợp mắt liền giết, bởi vậy bọn hắn bị chính phái người tẩy chay, đồng thời người của tà phái so với chính phái cũng ít.
Nhưng bởi vì trường kì ở trong hoàn cảnh ác liệt sinh tồn trưởng thành, người của tà phái đa số đều tinh thông các loại kì môn thủ đoạn, thực lực có thể yếu hơn, nhưng cũng có thể âm chết không ít người cảnh giới còn so với bọn hắn cao trên giang hồ.
Những thủ đoạn như hạ độc, ám khí, thải bổ, tu luyện tà ác công pháp gây nên sát nghiệp,... đều là những hành động mà chính phái đối với tà phái chỉ trích cùng xem thường.
Bọn hắn nêu cao tinh thần chính là tu luyện võ đạo chân chính mà không phải dựa vào bàng môn thủ đoạn như tà phái.
Nhưng chính nhờ có tà phái nghiên cứu những thủ đoạn này, mà không ít chính phái nhân sĩ mới có thứ để sử dụng.
Thực ra, chính tà trên giang hồ trước nay đều luôn đồng hành, bọn hắn đánh cũng đã lâu, nhưng không phân ra được ai mạnh ai yếu.
Cuối cùng, tà phái vẫn là tồn tại, bọn hắn tồn tại cũng là cái đích cho toàn bộ chính phái lấy ra để chỉ trích cùng làm tài liệu phản diện giảng dạy cho môn nhân đệ tử của mình, chớ học theo đám người này.
Mà Vấn Kiếm tông cùng Hắc Nhật Tông là hai cái đỉnh tiêm môn phái của chính phái cùng tà phái.
Hai môn phái này sở dĩ có thể trở thành ngọn cờ đầu của tà phái cùng chính phái không phải chỉ dựa vào bọn hắn võ học truyền thừa mạnh mẽ, mà giao giới của bọn hắn sát nhau, nơi này thường xuyên có người của chính phái cùng tà phái nổ ra giao chiến, khiến cho vùng đất này chiến đấu liên miên không ngừng.
Không ít môn phái trên giang hồ muốn cho đệ tử lịch luyện đều có sư phụ dẫn đội đến chỗ này tham quan một phen, nhưng đệ tử của hai môn phái này lại sớm quen thuộc chỗ này, cũng trường kì cùng nhau giao chiến.
Bởi vậy bọn hắn sức chiến đấu cùng võ công cảnh giới thường rất tương đồng, không giống một số môn phái trên giang hồ chỉ có cảnh giới mà thực lực lại không ra gì.
Đây cũng là lí do mà mỗi một đệ tử của bọn hắn đều mạnh mẽ, khiến cho tông môn của bọn hắn cũng trở nên mạnh mẽ.
Đương nhiên, hai môn phái này đều có thế lực kinh doanh riêng của mình, tài chính phương diện không hề bị ngoại giới ảnh hưởng quá nhiều.
Bởi vậy, bọn hắn chính là chính phái cùng tà phái hai lá cờ đầu, địa vị không thể bàn cãi.
Mà Thánh tử của Hắc Nhật Tông vừa đến vòng thứ năm liền gặp phải Vấn Kiếm tông đại sư huynh Nhất kiếm Khinh Nhược Hàn quả thật là một cái chấn động tin tức.
Lúc trước bốc thăm số thứ tự bọn hắn cũng không làm cái gì thủ đoạn, bởi vậy bốc ra số bao nhiêu đều xem nhân phẩm, cao thủ sớm gặp nhau cũng là chuyện bình thường.
Mà hai người này vốn cũng là đối thủ cũ, đã từng giao thủ không ít lần cũng chưa phân thắng bại, nay lại ở trước mặt anh hùng thiên hạ gặp lại nhau muốn phải đánh một trận, ai cũng sẽ dốc hết sức.
Cho dù là vì tông môn danh vọng hay vì bản thân bọn hắn kiêu ngạo, Khinh Nhược Hàn cùng Thánh tử đều nhất quyết không thể thua đối phương.
Hai người một trận chiến này, cũng được tất cả mọi người cao độ quan tâm.
Đại diện cho chính phái lá cờ đầu Vấn Kiếm tông cùng đại diện cho tà phái lá cờ đầu Hắc Nhật Tông hai vị đại đệ tử giao đấu cũng giống như là hai môn phái này tương lai người cầm quyền giao đấu, một trận chiến này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới thế lực của cả hai trong tương lai.
Nhưng cũng không ít người vì thế mà thở dài.
Hai người ở đây liền gặp nhau, vậy tức là về sau liền có một người phải bị loại, không thể tiếp tục đi vào vòng chung kết.
Vốn tưởng kết quá đẹp nhất chính là Triệu Vô Cực cùng Thánh tử cùng Khinh Nhược Hàn chung kết gặp nhau, đánh một trận đỉnh phong cao thủ chiến đấu hỗn chiến, không
ngờ bọn hắn lại sớm gặp nhau như vậy.
Như vậy cho dù một trong hai người ai thắng cũng sẽ phải trọng thương, cuối cùng vào vòng trong người được lợi hẳn là Triệu Vô Cực.
Mọi người cũng vì Triệu Vô Cực vận khí may mắn mà bóp tay thở dài không ngớt.
Chưa kể Triệu Vô Cực bên này Từ Tiểu Bạch cùng Tiếu Mị Mị đều chưa hề bị loại, rất có khả năng vào trận chung kết chính là Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hơặc Từ Tiểu Bạch vây công một trong hai người Thánh tử hoặc Khinh Nhược Hàn.
Như vậy kết quả của lần võ đài chiến này, không cần nói cũng biết.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đứng ở dưới đài, ánh mắt nhìn về phía trên đài.
Khinh Nhược Hàn trước đây một bộ chán đến muốn chết đã không còn, ngược lại hắn ánh mắt sáng rực nhìn về phía Thánh tử, bên trong tràn đầy khiêu khích cùng chiến đấu chi ý.
Mà Thánh tử hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt hơi ngẩng lên cao, ánh mắt nhắm lại, trang một bộ thế ngoại cao nhân dáng dấp.
Một lát sau, Thánh tử ánh mắt hơi hé, giọng điệu sâu xa nói:
“ đã lâu rồi chúng ta mới lại có cơ hội giao thủ như vậy, nhìn bộ dáng ngươi thật chán nản a Khinh Nhược Hàn!”
Khinh Nhược Hàn cười lạnh nói:
“ dáng vẻ của một người không thể nói lên hắn có mạnh hay không, vẫn phải xem lúc động thủ như thế nào? Ngược lại ngươi so với trước đây càng ngày càng kiêu ngạo, trong mắt không có một ai, chắc là ở Hắc Nhật Tông bị mấy tên xu nịnh kia nịnh bợ muốn lên trời rồi phải không?”
Thánh tử không vui giọng điệu trở nên âm trầm:
“ bọn hắn đúng thật là có chút nịnh bợ, nhưng ta không mạnh bọn hắn có thể nịnh bợ sao? Ta thật không hiểu nổi ngươi, năm xưa ngươi đúng là một cái phong độ phiêu phiêu đại sư huynh của Vấn Kiếm tông, không hiểu ngươi nổi điên cái gì tự nhiên lại chạy ra lang bạt giang hồ, một thời gian dài như vậy đều không trở lại môn phái?”
Khinh Nhược Hàn giống như nhớ tới cái gì khó chịu kí ức, hắn lạnh giọng nói:
“ cái này ngươi không cần biết, hôm nay trong hai chúng ta nhất định phải có một người bại, đã chuẩn bị xong chưa? Ta sẽ không giống như trước đây nương tay đâu!”
Thánh tử ha ha cười to:
“ ngươi nói giống như ngươi trước đây đều đang nương tay với ta vậy! Hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi, nói cho mọi người trên giang hồ biết, ta so với ngươi còn mạnh hơn nhiều!”
Nói xong Thánh tử hai tay giơ lên, hai cái Đại luân ( vòng tròn có cạnh sắc bén, giống như là vũ khí của kim luân pháp vương) bị hắn dùng “ dĩ khí ngự vật” điều khiển bay lên, ở xung quanh thân thể hắn bắt đầu xoay tròn.
Khinh Nhược Hàn lại không ngự kiếm, hắn tay phải nhẹ nhàng rút ra kiếm của mình, thân kiếm một màu xanh biếc như là phỉ thúy, đuôi kiếm có khảm một viên ngọc được quấn quanh bởi một đám lá cây họa tiết, chuôi kiếm màu nâu, phần cổ kiếm được mạ vàng, tạo hình vô cùng bắt mắt.
Bách Hiểu Sinh lúc này bỗng nhiên lên tiếng:
“ trên tay của Khinh Nhược Hàn là thập đại danh kiếm đứng thứ tư, Bích Ngọc kiếm. Kiếm này tuy không sắc bén như Viên Nguyệt Kiếm, cũng không thể gia tăng kiếm ảnh như Huyễn Ảnh kiếm, cũng không thể tạo ra kiếm khí như Phệ huyết đại kiếm nhưng nó một khi cầm vào liền có cảm giác thoải mái thông thuận vô cùng, thi triển ra kiếm chiêu tốc độ cũng càng nhanh hơn, nội lực phát ra càng mạnh hơn, à không, phải nói là sử dụng nội lực càng triệt để tránh hao phí mới đúng.
nó tuy không có mặt nào quá nổi trội nhưng mặt nào cũng tốt, sở dĩ nó được xếp thứ cũng là danh xứng với thực, không nên xem thường.
Chỉ có người sử dụng nó lâu dài mới có thể nhận ra được thanh kiếm này chỗ thần kì, dùng càng lâu càng có lợi, đối với kiếm đạo chỗ tốt càng lớn.
Bách Hiểu Sinh vừa giới thiệu xong, ở trên đài Khinh Nhược Hàn cùng Thánh Tử đã bắt đầu giao đấu với nhau, hai người đánh cho túi bụi, dùng sức rất lớn, kim thiết âm thanh va chạm liên tiếp nổ ra, kiếm khí bay loạn tứ phía