Triệu Vô Cực đột phá, hắn cũng rất vui vẻ, chỉ cần mỗi ngày không ngừng mạnh lên hắn liền cảm thấy vui vẻ.
Trước đây hắn ở đại cầu, suốt ngày chỉ chơi game xem manga, sống như một cái cá ướp muối không có chút định hướng cho tương lai.
Nhưng bây giờ hắn có, hắn muốn làm một cái cường đại tu tiên giả, có thể bảo vệ phụ mẫu hắn kiếp này, mạnh đến có thể thoải mái tiếu ngạo thương khung.
Lại nghĩ một chút, Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương giống như không cần hắn bảo vệ a, bọn họ đều rất mạnh có được hay không. Hiện tại lúc này, bọn họ đang bảo vệ hắn có được hay không.
Càng nghĩ càng cảm thán, Triệu Vô Cực liền không nghĩ, hắn cần thời gian để có thể cường đại, lúc này tranh thủ tu luyện đi thôi.
Triệu Vô Cực bắt đầu đánh một bộ cơ sở luyện thể trảo pháp. trảo pháp hắn đánh không biết mấy ngàn mấy vạn lần, lúc đầu chỉ là đơn giản bắt chước sáo lộ, bây giờ mỗi một chiêu thức đều có nhịp điệu riêng, thể hiện một loại vận luật thần bí.
Đánh xong thu công, cảm nhân một chút khí huyết đang sôi trào, Triệu Vô Cực cảm giác hiệu quả không tệ.
Cơ sở luyện thể trảo pháp viên mãn cảnh giới hắn đã đạt tới, điều kiện tu luyện long trào thủ công đã đủ, kế tiếp hắn liền có thể bắt đầu tu luyện long trảo thủ được rồi.
Triệu Vô Cực lúc này bỗng nhiên tâm linh chợt lóe, hắn nghĩ bản thân trảo công viên mãn vốn chính là nhờ vào tốc độ xuất thủ cùng tinh xảo thao tác đạt tới. Nếu như hắn bây giờ đeo vào thủ sáo, không thể đánh ra ba cái hơi thở tiếng vang thì có còn được tính là trảo pháp viên mãn không? Nếu tu luyện lên viên mãn một lần nữa có được nội lực phản hồi không?
Nghĩ tới đây Triệu Vô Cực trở nên vô cùng kích động, không biết sự việc khiến hắn tò mò, hắn lại càng muốn thử. Nếu thật sự được như vậy chẳng phải hắn có thể có trường kì luyện tập cơ sở luyện thể trảo pháp, luyện tới thiên hoang địa lão.
Lại nói luyện tới viên mãn còn có nội lực phản hồi tự thân, nếu hắn là tu tiên giả chẳng lẽ lại là linh lực phản hồi bản thân.
Tốt kích động a.
Triệu Vô Cực trong lòng như có vạn con kiến bò qua lại, hắn thật muốn thử.
Suy nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân hiện tại. Triệu Vô Cực trảo pháp cùng chưởng pháp vốn đã đủ dùng, hắn dùng cơ sở trảo pháp rất thuận tay, đánh ra như có như không vận luật cũng không phải ngày một ngày hai luyện được mà do hắn không ngừng tập luyện tích lũy.
Triệu Vô Cực hoài nghi hắn nếu luyện thêm cái mấy năm có phải hay không thật luyện ra được trảo ý.
Trảo ý chính là đồng dạng với quyền ý chủng loại, quyền có quyền ý, trảo đương nhiên có trảo ý.
Tuy khó đọc nhưng nó thật sự tồn tại, mỗi người đều có một loại ý cảnh riêng của bản thân, chỉ cần ý chí mạnh mẽ, đối với trảo pháp nắm bắt tinh tế thuần thục liền có thể kết hợp với tinh thần cùng lí giải của bản thân tạo ra trảo ý.
Long trảo thủ, hắn có thể luyện cũng không nhất định phải luyện, hắn đã cảm thấy đủ, sáo lộ cùng tinh hoa long trảo thủ hắn cũng từng nghiên cứu qua, không luyện cũng không phải vấn đề to lớn gì.
Nam nhân, muốn làm liền làm. Triệu Vô Cực quyết định một chút, tương lai hắn chính là như thế tiếp tục tu luyện cơ sở luyện thể trảo pháp.
Mang lên thủ sáo tu luyện lại từ nhập môn.không thể đánh ra tiếng gió nhưng hắn đối với sáo lộ càng là trải qua ngàn vạn lần luyện tập trở nên cực kì nhuần nhuyễn, tiến cảnh sẽ rất nhanh chóng mà thôi.
Có định hướng, Triệu Vô Cực lại không lập tức đi tu luyện trảo pháp mà đi tới sân luyện thân pháp.
Thời gian này hắn bỏ trên tu luyện thân pháp không hề ít một chút nào, một trăm mét dây thừng hai ngón tay cái thô hắn đã chỉ cần 2 lần chạm chân độ khí liền có thể vượt qua.
Bây giờ Triệu Vô Cực hoàn toàn tự tin hắn có thể dùng Thủy Thượng Phiêu thân pháp qua sông. Nếu sông nhỏ hắn liền là nhất hơi độ giang, nếu là hơn năm mươi mét thì hắn cần một lần chạm chân mượn thế.
Ngoài ra hắn biết bản thân đã tới cực hạn. trong sách giới thiệu Thủy Thượng Phiêu thân pháp ghi rõ chỉ cần có thể ở trên giây đi qua trăm mét không rơi chính là thành công, tiếp tục đổi dây nhỏ hơn mảnh hơn tu hành.
Số lần chạm chân nhiều ít không quan trọng nhưng Triệu Vô Cực lại đem luyện tới mức tận cùng giới hạn của bản thân, dùng 1 lần chạm chân vượt qua trăm mét mới đổi dây, đây đã là siêu việt mong muốn.
Hắn liền đổi thành một cái trăm mét dây thừng, thừng thô chỉ còn một ngón tay cái.
Lần này luyện tập liền vất vả rồi, Triệu Vô Cực không ngừng đạp trượt chân, rơi xuống đất.
Luyện tập như vậy không chỉ khảo cứu hắn tốc độ bước chân, thân thể phối hợp bộ pháp mà còn là tính chính xác cùng cân đối.
Không bước chính xác cứ chờ ngã xuống đi thôi, may mắn dây treo không cao,Triệu Vô Cực cũng sẽ không bị ngã một cái choáng váng.
Ngã cứ việc ngã, Triệu Vô Cực không ngừng nghỉ luyện tập đến hết buổi sáng.
Buổi chiều luyện thể, buổi tối lại tu luyện Tử Hà Bất Diệt thần công. Triệu Vô Cực cuộc sống chính là như thế trải qua, có thể đối với người khác là vô vị nhưng hắn lại cảm thấy hứng thú vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Vô Cực liền mang vào hai cái thủ sáo mỗi cái hai mươi lăm cân.
Lúc trước hắn có thể mang thủ sáo năm mươi cân luyện mã bộ,nhưng đó chỉ là nghiền ép thức tu luyện, chủ yếu nơi gánh chịu là chân.
Lần này hắn luyện chính là cơ sở luyện thể trảo pháp, chỉ cần mang mỗi tay hai mươi lăm cân tổng hai tay năm mươi cân là đủ rồi. Sau này viên mãn lại tiếp tục tăng trọng lượng thủ sáo lên lặp lại là được.
Tu luyện thời gian từng ngày từng ngày trải qua, Triệu Vô Cực cũng đang không ngừng tiến bộ.
Một tuần sau,Triệu Vô Cực đang đứng trước trăm mét dài dây, dây mảnh bằng ngón tay út.
Theo trong bí tịch miêu tả đây chính là cảnh giới viên mãn của Thủy Thượng Phiêu chỉ cần đi qua được liền đạt thành.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, một tuần qua hắn không ngừng luyện tập, ngã xuống đất cũng không biết bao nhiêu lần, trải qua kinh nghiệm tích lũy cùng điều chỉnh cuối cùng cũng thành công tu luyện đến bước cuối cùng.
Hắn có thể một hơi độ khí phi thân năm mươi mét rồi tiếp tục phi thân lần hai là vượt qua.
Xui xẻo vài lần đạp trượt cũng sẽ có lần thành công độ qua, như thế tính là viên mãn sao?
Đương nhiên hắn cảm thấy không phải là. Trước hết Triệu Vô Cực liền từng bước bước trên dây, khi nào có thể nắm chắc thân thể phối hợp với chân nhẹ nhàng linh hoạt vượt qua trăm mét này hắn mới thử luyện nhất hơi độ khí năm mươi mét.
Luyện công chính là một điểm một điểm tới như vậy, Triệu Vô Cực không hề đi ăn bớt bất cứ công đoạn luyện công nào, hắn đối với tu luyện hết sức nghiêm túc.
Triệu Vô Cực hít sâu một hơi, tinh thần tập trung cao độ. Hắn vận chuyển lên nội công, cũng lập tức bước ra, sử dụng Thủy Thượng Phiêu thân tháp bắt đầu ở trên dây lao nhanh.
Mỗi bước của hắn không phải chỉ là nửa mét mà là hai ba mét một bước, bởi có nội công hỗ trợ, thân thể nhẹ nhàng, lao tới tốc độ nhanh nên Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể một bước siêu việt chiều dài của đôi chân mình.
Một bước, hai bước, ba bước...
Triệu Vô Cực tinh thần hết sức chăm chú, hắn sợ chỉ cần bước lệch một chút thôi nhịp điệu của hắn sẽ bị đánh loạn. Triệu Vô Cực không ngừng lao tới, hắn đã trải qua một nửa chiều dài của dây thừng.
“Chỉ
một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là viên mãn cảnh giới Thủy Thượng Phiêu thân pháp, cố lên nào” Triệu Vô Cực trong lòng không ngừng tự cổ vũ bản thân.
“Vèo” như một cơn gió lốc cuốn qua, Triệu Vô Cực bước ra bước cuối cùng, hắn vượt qua trăm mét dây thừng không hề nghiêng ngã một lần nào.
“Thành công, cuối cùng cũng thành công,ha ha ha”
Triệu Vô Cực mừng như điên, Thủy Thượng Phiêu thân phân pháp ở trên giang hồ cũng được tính là đỉnh tiêm, tu luyện cũng rất khó, hắn tốn hao thật nhiều thời gian mới có thể luyện thành công, không vui sao được.
Nếu để người khác biết ý nghĩ này của hắn chắc chắn sẽ nhổ nước bọt nói rằng: “Ngươi mất nhiều thời gian? ta phi. Người khác luyện thân pháp cả mười năm không ngừng đây, ngươi mới luyện bao lâu? Năm tháng không đến chứ, vậy mà đã viên mãn còn không biết đủ?”
Rơi xuống đất Triệu Vô Cực vô cùng mừng rỡ, đột phá viên mãn cảnh thân pháp hắn lập tức ngồi xuống chuẩn bị đón nhận nội lực được một lần tiểu tăng cường.
Quả nhiên không ngoài dự đoán một cỗ nội lực từ hai chân của hắn bỗng nhiên sinh ra, hắn khống chế cỗ nội lưc này đi theo chu thiên tuần hoàn rồi trở về đan điền, sức mạnh lại tăng thêm một chút, nội tình của hắn ngày càng thâm hậu.
Triệu Vô Cực thu công đứng dậy, tuy hắn đã viên mãn cảnh Thủy Thượng Phiêu nhưng hắn vẫn còn muốn ở dây tiếp tục tu luyện cho tới khi thuần thục cùng có thể chỉ dùng một lần chạm dây liền có thể độ qua năm mươi mét hắn mới hài lòng.
Ba ngày tiếp theo Triệu Vô Cực chỉ ở ổn định cảnh giới thân pháp, hắn cũng có thể hoàn mĩ làm ra được nhất chạm độ trăm mét dây thừng.
Cơ sở luyện thể trảo pháp hắn vẫn đang tiếp tục sử dụng hai mươi lăm cân thủ sáo tu luyện, trên tay gánh nặng để bây giờ hắn muốn đánh ra trảo pháp đúng vận luật nhịp điệu cũ của bản thân cũng hết sức vất vả chứ đừng nói đến tiểu thành cảnh giới rồi.
Triệu Vô Cực suy tính một chút bản thân có phải là nên tu luyện Thảo thượng phi hay không. Thủy Thượng Phiêu thân pháp hắn đã hết sức thuần thục nhưng đấy là ở trên mặt nước mượn lực, phải biết mặt nước sức căng lớn hơn nhiều so với một ngọn cỏ.
Luyện thành Thảo thượng phi thân pháp mới chính là trong lòng hắn hoàn mĩ mong muốn, mặc dù Thủy Thượng Phiêu bây giờ của hắn có thể thoải mái ở trên mặt sông hay trên cành cây thoải mái bay nhảy nhưng nếu không tu luyện lên tới Thảo thượng phi cảnh giới hắn liền trong lòng như có miêu trảo đang cào, không cam lòng.
Thảo thượng phi tuy chỉ trên Thủy Thượng Phiêu một tiểu cảnh giới nhưng tu luyện lại lâu hơn rất nhiều lần so với Thủy Thượng Phiêu, Triệu Vô Cực bắt đầu tu luyện liền đổi lại một sợi dây chỉ mảnh bằng nửa ngón út, bắt dầu luyện. Lần này hắn cảm thấy so với mấy lần trước còn khó khăn không chỉ một hai lần.
Độ mảnh của dây chỉ giảm một nửa nhưng xác suất bước trượt chân của hắn lại diện rộng tăng lên, Triệu Vô Cực đôi lúc bởi vì bước chân quá gập lại lệch đi liền ngã u đầu mẻ trán, hết sức chật vật.
Tu luyện cứ như thế nhẹ nhàng trải qua.
------
Vô tận sơn mạch ngoại vi.
Triệu Vô Cực rời khỏi nhà, hắn đi hướng vô tận sơn mạch tiếp cận, sở dĩ như thế bởi vì Triệu Vô Cực tu luyện Thảo thượng phi thân pháp tiến bộ quá chậm hắn không thể không mang hết tất cả dụng cụ đi vào chỗ này tìm một hoàn cảnh u tĩnh tu luyện, lại tìm một cái cao ba mươi mét thác nước tiếp tục mài mã bộ công.
Đúng vậy là mã bộ. Triệu Vô Cực tuy đạt đến viên mãn mã bộ nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự không thể tu luyện thêm nữa, viên mãn mã bộ chỉ đại biểu bản thân căn cùng cơ thể hòa hợp khiến đối thủ không thể dễ dàng đoạn căn của bản thân, thân pháp thi triển càng thêm hoàn mĩ mà thôi.
Triệu Vô Cực tu luyện Thảo thượng phi thân pháp hiệu quả quá chậm nên hắn đành tới đây tìm cơ hội đột phá.
Tất nhiên trước khi đi phải mang theo đầy đủ vật dụng cá nhân cùng gia vị. hắn đinh ở đây mở dã ngoại tiệc, không luyện thành thân pháp quyết không về.
Lúc này trên tay Triệu Vô Cực đang làm thịt một con gà, chỉ là phàm kê mà thôi. Ở ngoại vi của ngoại vi này thì muốn gặp mãnh thú cũng khó đừng nói yêu thú.
Dù sao Thanh Vân Tông đã thanh lí hoàn toàn khu vực rừng rậm xung quanh trước khi khai sơn lập phái, thỉnh thoảng các đệ tử cũng sẽ ra ngoài thanh lí, khiến cho mãnh thú không thể xuất hiện ở phạm vi gần Thanh Vân Tông được.
Triệu Vô Cực ở kiếp trước cũng có làm qua một số món ăn dân dã, hắn đối với việc nấu nướng cũng khá quen thuộc, quen tay hay làm rất nhanh thì liền làm thịt sạch sẽ con gà này. Sau đó tiến hành dùng các loại gia vị ướp, tất nhiên trong đó không thiếu dược liệu cùng bí phương của hắn.
Triệu Vô Cực liền chặt nhỏ con gà ra nhiều miếng, sau đó lại tìm một cái thô trúc, xung quanh Thanh Vân Tông vô cùng nhiều trúc, chặt bỏ 2 đốt chiều dài.
Làm sạch bên trong trúc, Triệu Vô Cực bỏ từng miếng thịt gà vào, niêm phong miệng trúc, sau đó để lên lửa bắt đầu khảo.
Lúc này hắn cần phải xoay tròn trúc, tốc độ không thể quá nhanh để cho thịt gà bên trong có thể chính, hỏa thế cũng không thể quá to sẽ làm món ăn quá nhanh biến chất dẫn tới đại lượng tinh hoa tiêu hoa, rất khảo cứu kĩ thuật.
Ở đây tu luyện đã được một tuần Triệu Vô Cực chính là như thế trải qua, đói thì săn thú, ăn no lại tiếp tục tu luyện.