Triệu Vô Cực thả ra tên võ giả kia, tên kia như được đại xá lập tức rối rít cảm tạ sau đó bỏ chạy mất hút.
Triệu Vô Cực nhìn Tiếu Mị Mị nói:
“ nếu Âm hậu có ý định tham gia vào trận chiến này, vậy chúng ta cũng phải nhìn kĩ một chút xem hai bên thực lực như thế nào, lợi thế đang nghiêng về ai, tận lực thu thập nhiều thông tin một chút!”
Tiếu Mị Mị không nói gì, chỉ là hơi nhíu mày gật đầu.
Triệu Vô Cực ánh mắt lóe lên một chút nói:
“ Mị nhị, nếu ngươi muốn tham gia trận chiến bảo vệ an toàn cho sư phụ ngươi vậy ta cũng không cản. Nhưng ta không phải là người chính phái cũng không phải người tà phái, ta sẽ không chủ động tham gia vào bất cứ bên nào trận doanh, để mặc cho hai bên tự hành chiến đấu!”
Tiếu Mị Mị lần nữa gật đầu, nàng hiểu được Triệu Vô Cực ý tứ.
Hắn thực lực quá mạnh, nếu như chỉ cần chủ động tham gia vào bất cứ một bên nào, bên kia gần như đã nắm chắc phần thắng.
Nhưng hắn không có lí do để làm việc đó bởi vì Triệu Vô Cực không cần phải chiến đấu vì lợi ích của bất kì người nào cả.
Đây là thù hận riêng của hai môn phái, bởi vậy hắn không tham gia.
Mà Âm hậu vì lợi ích nên mới tham gia, Tiếu Mị Mị là đệ tử của nàng, nếu như tham gia cũng là hợp tình hợp lí.
Mà Triệu Vô Cực nếu như muốn nhúng tay cũng không có lí do chính đáng, hắn cũng không muốn làm thế.
Trong sự việc lần này, Triệu Vô Cực chỉ muốn đóng vai người xem mà thôi.
“ được rồi, chúng ta đi thôi!”
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hướng tên võ giả kia chỉ phương hướng đi tới, quả nhiên đi không bao lâu liền nghe được tiếng kêu đánh kêu giết la to, cùng tiếng binh khí va chạm không ngừng.
Hai người thuận thế tìm một vị trí ẩn nấp vào theo dõi tình hình.
Quả nhiên đúng như tên kia nói, Hắc Nhật Tông các trưởng lão đang cùng đám người Chính khí Minh giao đấu không ngừng.
Bên Chính khí Minh lấy Vấn Kiếm tông làm chủ đạo, bọn hắn cũng đón đỡ từ Hắc Nhật Tông áp lực lớn nhất, bên ngoài Du tản đạo nhân, Lang Dị cùng Vô tình sư thái đang cùng đám hộ pháp của Hắc Nhật Tông đánh thành một đoàn.
Đệ tử của các môn phái thì đang lẫn nhau chém, khung cảnh loạn thành một bầy.
Hắc Nhật Tông dựa vào địa lợi ở chỗ cao đánh xuống chỗ thấp, thỉnh thoảng bọn hắn sẽ còn được ở bên trên cung thủ hỗ trợ tấn công, bởi vậy cho dù bị nhiều môn phái vây công, Hắc Nhật Tông cũng không hề yếu thế.
Ở giữa chiến đoàn nổi bật nhất chính là Vấn Kiếm tông chưởng môn Hiền Tụ Nghĩa cùng Hắc Nhật Tông Thánh Chủ đang điên cuồng so chiêu.
Bọn hắn xung quanh phạm vi chiến đấu bị chừa ra một cái vòng tròn bán kính năm mét phạm vi không có ai dám tới gần.
Liên tục có kiếm khí hướng xung quanh vị trí của bọn hắn bắn ra khiến cho xung quanh bụi đất tung bay, tràng diện ác đấu vô cùng kinh khủng, thỉnh thoảng còn có kiếm khí bay lượn càng xa hơn đánh trúng người ở ngoại vi khiến cho đám người lập tức sợ hãi lùi ra càng xa.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại quan sát bên trong tình hình chiến đấu, Hắc Nhật Tông trưởng lão có bốn vị, cao nhất có đỉnh phong hậu kì tu vi một người, đỉnh phong trung kì hai người, đỉnh phong sơ kì một người.
Theo miêu tả của tên tiểu nhị trước đây, người mặc áo bào màu đen, đầu tóc gọn gàng đội đạo quan, trên tay đeo bao tay đang liên tục xuất quyền ở giữa đám người chính là Hoàng trưởng lão.
Triệu Vô Cực chú ý người này, bởi vì đối phương chính là xuất hiện trong sự kiện Thánh Tử bị Hiền Tụ Nghĩa giết hại, lại có chính xác miêu tả ngoại hình, đối phương dùng là quyền pháp thường thường giao đấu với người sử dụng kiếm pháp lộ ra bất lợi nhưng hắn vẫn có thể thoải mái cùng đối phương giao thủ không rơi xuống hạ phong bởi vậy Triệu Vô Cực không thể bỏ qua, đưa ánh mắt tới theo dõi đối phương.
Đối phương tuy đang chiến đấu với Vấn Kiếm tông một vị trưởng lão nhưng hai người đánh cũng không có bao nhiêu mạnh mẽ, chủ yếu đều là Vấn Kiếm tông trưởng lão múa kiếm công tới, Hoàng trưởng lão xuất quyền phòng thủ mà thôi.
Triệu Vô Cực vừa nhìn qua liền biết, hắn còn có dư lực, cũng đang che giấu thực lực của mình. Trong lòng hắn có chút nghi hoặc, đại chiến nổ ra, lúc này chính là lúc nên kiến công lập nghiệp, tại sao đối phương lại muốn đi che giấu thực lực của bản thân, hắn trong lòng đang có tính toán gì?
Tên Hoàng trưởng lão này không hề chủ động đi tấn công, ánh mắt thì liên tục nhìn xung quanh, giống như đang chờ cái gì cơ hội vậy.
Trong khi đó, mấy vị trưởng lão còn lại của Hắc Nhật Tông đều đánh sắp đỏ mắt, một lòng chỉ muốn giết địch, đáng tiếc đối thủ của bọn hắn đều không phải đơn giản hạng người muốn giết được bọn hắn quá khó.
Đột nhiên Thánh Chủ cùng Hiền Tụ Nghĩa đều phát lực, trên người hai người cương khí đại thịnh, Hiền Tụ Nghĩa chém ra một đạo kiếm khí, Thánh Chủ thì chém ra một đạo Luân khí.
Hai đạo khí kình va chạm vào nhau, ở giữa không trung nổ tung.
Thánh Chủ cùng Hiền Tụ Nghĩa đều bị nội lực phản phệ mà nội thương, cả hai phun ra máu tươi lùi mạnh về phía sau.
Hắc Nhật
Tông một vị trưởng lão rống to:
“ thu quân! Cung thủ yểm hộ mọi người!”
Hắc Nhật Tông đệ tử ở xung quanh đó ăn ý lùi lại, ở phía trên cao cung thủ bắt đầu mãnh liệt bắn tên cản trở đường tiến của Chính khí Minh đám người, Hắc Nhật Tông đại đa số người đều an toàn lui thân.
Nhưng cũng không phải mọi người đều có thể cùng đại quân lui về, một số người ở rìa của trận chiến muốn ép vào giữa lui quân bị cản trở rất lớn, trong đó không ít hộ pháp cùng đệ tử của Hắc Nhật Tông cũng bị tình trạng tương tự như vậy.
Lúc này bọn hắn chỉ có thể chọn lựa hướng bên ngoài rút đi, sau đó một lần nữa đi đường khác trở lại Hắc Nhật đỉnh mà thôi.
Tên kia Hoàng trưởng lão bỗng nhiên phát lực đẩy lui Vấn Kiếm tông một vị trưởng lão, hắn hướng bên kia Hắc Nhật Tông một vị hộ pháp giúp đỡ đối phương đẩy lùi địch thủ, sau đó hai người đồng thời hướng về một phương hướng khác chạy đi thoát thân.
Bên này Chính khí Minh thấy Hắc Nhật Tông ra lệnh rút lui, bọn hắn cũng không đuổi thêm.
Đây cũng không phải lần đầu hai bên giao thủ, lần trước Chính khí Minh cũng đánh lui Hắc Nhật Tông nhưng Hắc Nhật Tông lại dựa vào địa hình hiểm trở cùng lợi thế độ cao bắn tên khiến cho bọn hắn tử thương thảm trọng.
Từ lần đó Chính khí Minh thấy Hắc Nhật Tông rút quân đều không dám tiếp tục truy sát, chỉ có thể hận hận mà nhìn đối phương lùi lại mà thôi.
Triệu Vô Cực lúc này nhíu mày, hướng Tiếu Mị Mị ở bên hắn nhẹ giọng nói:
“ Mị nhi, theo ta!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong lập tức tránh đi ánh mắt của mọi người thi triển thân pháp ở một bên đi vòng qua, hướng về tên Hoàng trưởng lão kia rời đi phương hướng đuổi theo.
Tiếu Mị Mị không nói hai lời lập tức theo Triệu Vô Cực rời đi, hai người thân pháp cực kì nhanh nhẹn, võ công cảnh giới lại cao, cũng không ai thấy rõ bọn hắn ở một bên tránh đi qua.
Dù sao Triệu Vô Cực chọn vị trí chính là còn cách xa chiến trường một đoạn, nơi này cũng khá khuất tầm nhìn, không mấy người chú ý.
Chính khí Minh không ít người lập tức quan tâm Hiền Tụ Nghĩa hỏi:
“ Hiền chưởng môn, ngươi thương thế không sao chứ?”
Hiền Tụ Nghĩa ôm ngực, sắc mặt hơi khó xem, cắn răng nói:
“ không sao, cũng không phải là lần đầu bị thương. Thời gian này cùng đối phương giao thủ đã ba lần, mỗi lần kết quả đều là như thế này. Cứ kéo dài cũng không phải cách hay, chúng ta rất khó có thể công phá được Hắc Nhật Tông!”
Du tản đạo nhân cắn răng nói:
“ đối phương thật bỉ ổi, lúc nào cũng dựa vào địa thế hiểm trở làm rùa rút đầu không chịu ra ngoài. Nếu không phải chúng ta bức ép đối phương nói không chừng Thánh Chủ cũng sẽ không xuất hiện cùng ngài quyết đấu. Lần sau muốn lại ép ra bọn hắn, quả thật khó vô cùng!”
Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dị nói ngay:
“ nhưng chúng ta cùng bọn hắn lực lượng cũng chỉ tương đương, không thể một đòn kết liễu đối phương đối phương sẽ lại làm rùa rút đầu mà thôi, ai có cách gì tốt hơn a!”
Vô tình sư thái lúc này lên tiếng:
“ dù sao Hiền chưởng môn đã bị thương, không bằng chúng ta lại trở về tính toán lại một phen!”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Hiền Tụ Nghĩa cắn răng nói:
“ được rồi, thu quân!”
Mọi người Chính khí Minh lúc này cũng theo đó rút lui, một số người thì ở lại thu dọn đồng bạn mình thi thể, sau đó cũng nhanh chân rời khỏi khu vực vừa xảy ra đại chiến này.
Một lần đại chiến liền giống như hai lần trước vậy kết thúc với kết quả hòa, Chính khí Minh không làm gì được Hắc Nhật Tông, Hắc Nhật Tông cũng không làm gì được Chính khí Minh.
Đỉnh phong chiến lực của cả hai bên là Hiền Tụ Nghĩa cùng Thánh Chủ đều chỉ có thể đánh cái ngang tay, bởi vậy bọn hắn cũng khó có thể phân ra thắng bại.
Đám người cũng không biết, lúc này Triệu Vô Cực đã nhanh chân vòng qua đại chiến khu vực hướng tên Hoàng trưởng lão rời đi phương hướng đuổi theo, mà Hắc Nhật Tông cũng vì sự kiện này mà chuẩn bị xuất hiện biến cố lớn.