Triệu Vô Cực Thiên địa biến toàn lực vận công ép xuống một chưởng, chưởng ý từ bên trong ẩn mà phát ra.
Mười người hộ vệ này vốn ánh mắt vô cùng quyết liệt, bên trong tràn đầy đối với bảo vệ Hoài Tử Vận chấp nhất nhưng vừa bị Triệu Vô Cực chưởng ý xông tới, ánh mắt cả mười người bỗng nhiên đều dại ra.
Chưởng ý mạnh hay yếu đầu tiên chính là phụ thuộc vào ý chí của người sử dụng ra chưởng ý đó mạnh đến bao nhiêu.
Triệu Vô Cực ý chí, có thể nói là rất mạnh mẽ. hắn liên tục ở trên giang hồ cùng các lộ cao thủ chiến đấu, nhiều lần ở bên bờ sinh tử kinh lịch, khiến cho bản thân hắn ý chí liên tục được mài giũa.
Cảnh giới hắn càng mạnh, ý chí cũng theo đó lớn mạnh mà không hề xuất hiện hiện tượng ý chí so với cảnh giới yếu nhược.
Không những thế hắn bản thân là thiên kiêu, từ khi xuất đạo cũng chưa nếm qua thất bại, tu luyện tuy vất vả nhưng thành tựu đạt được đều rất xứng đáng với công sức hắn bỏ ra, hơn nữa bên người hắn còn có cái này Tiếu Mị Mị vưu vật ngàn dặm chọn một.
Quả thật là xuân phong đắc ý, trên tâm cảnh một mảnh sảng khoái không có kẽ hở, bởi vậy ý chí cũng càng trở nên kiên cường sắc bén.
Trước đây bốn thế lực lớn cùng vây công hắn, trong đó có một vị đỉnh phong sơ kì cường giả bị Triệu Vô Cực đánh ra chưởng ý, đến chết hắn vẫn còn chưa từ chưởng ý bên trong thoát ra được đủ thấy Triệu Vô Cực chưởng ý mạnh mẽ như thế nào.
Thứ hai chính là phải xem ý cảnh có bao nhiêu huyền diệu thâm ảo cao siêu. Triệu Vô Cực ý cảnh chính là sơn băng địa liệt, không quá cao cấp nhưng cũng không quá cấp thấp, đối phó đám này nhất lưu viên mãn đã dư sức rồi.
Tuy bọn hắn là đòn hợp công, tất cả mười người cùng công kích một lúc gây ra lực sát thương có thể tăng thêm, nhưng Triệu Vô Cực cũng không phải cái gì căn cơ hời hợt hạng người.
Hắn căn cơ vô cùng vững chắc thực lực cực kì mạnh mẽ, nếu là hai mươi người cùng lên hợp công, Triệu Vô Cực ắt bại. Nhưng mười người, còn chưa đủ!
Triệu Vô Cực trong miệng khẽ quát một tiếng:
“ chết!”
Thiên địa biến chưởng kình bỗng nhiên mãnh liệt sáng lên tỏa ra mạnh mẽ màu tím quang hoa, đang cùng Thiên địa biến đối chọi mười mũi tên cương khí bỗng nhiên bị hắn mạnh mẽ đè lại một cái, thế công của bọn hắn cũng lập tức bị ngưng lại.
Triệu Vô Cực lông mày cau lại, gia tăng nội công phát ra, tăng cường sức mạnh cho Thiên địa biến.
Mười mũi tên bám vào bên trên cương khí bắt đầu bị mài mòn, yếu thế.
Bọn hắn mười người này Huyễn cung kiếm pháp cũng không giống như Hoài Tử Vận như vậy có Hải Ngọc kiếm bổ trợ cương khí sức mạnh khiến cho mũi tên uy lực càng trở nên mạnh mẽ mà chỉ là bọn hắn đơn thuần phát ra mà thôi.
Bởi vậy vừa bị Triệu Vô Cực dồn sức đánh lên một cái, cương khí bên trên mũi tên bắt đầu yếu đi, mờ nhạt sau đó băng diệt.
ầm!
một tiếng to lớn nổ vang, mười cái mũi tên bị Triệu Vô Cực Thiên địa biến đánh cho tan nát không còn một chút mảnh vụn, Thiên địa biến một bàn tay to thẳng tắp hướng mười người vỗ xuống, đem cả Hoài Tử Vận cũng bao trùm vào bên trong.
Ầm!
Lại một tiếng trầm đục nổ vang, lần này đám người Chính khí Minh ở bên kia cũng cảm nhận được, đại địa đang run rẩy.
Chỉ cần cảm giác mặt đất run rẩy, bọn hắn cũng có thể nhận ra được Triệu Vô Cực chưởng kình có bao nhiêu mạnh mẽ ghê gớm.
Ngoài Hiền Tụ Nghĩa cùng một vị đỉnh phong hậu kì trưởng lão của Vấn Kiếm tông ở đây, chỉ sợ cũng không có ai có thể cùng hắn đối một chưởng này.
Mọi người sắc mặt đều vui mừng xen lẫn một chút sợ hãi.
Vui mừng chính là Triệu Vô Cực có thể đánh bại Hoài Tử Vận, như vậy bọn hắn Chính khí Minh cũng có thể thoát được nô bộc kiếp nạn.
Sợ hãi chính là Triệu Vô Cực một cái yêu nghiệt như vậy ở trên giang hồ, cho hắn thêm một thời gian phát triển nữa, vậy thì còn có ai có thể cùng hắn làm đối thủ.
Bọn hắn một đám này lão gia hỏa, đứng trước mặt Triệu Vô Cực cái này thiên kiêu, quả thật xấu hổ muốn chết.
Lớn tuổi như vậy mới chỉ tu luyện đến nhất lưu viên mãn, vậy mà đối phương mới năm tuổi đã trở thành đỉnh phong cao thủ, có thể cùng đỉnh phong hậu kì cường giả so chiêu, cái này khoảng cách, cũng quá lớn a!
Triệu Vô Cực chiến trường vị trí, bây giờ bụi mù đang bốc lên, Triệu Vô Cực cũng từ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Một lát sau bụi mù tán đi, mặt đất bị lõm muống một cái hố sâu gần một mét, rộng có ba bốn mét, đây chính là Triệu Vô Cực Thiên địa biến sau khi đánh xuất ra Thiên địa biến chưởng kình hóa lớn, tạo nên dấu ấn lưu lại trên mặt đất.
Bên trong hố sâu, mười bộ thi thể bị đánh nát nhừ, máu thịt be bét, tử trạng vô cùng thê thảm khiến người khác không nỡ nhìn.
Gần hố sâu do Triệu Vô Cực đánh ra, một tên hộ vệ sắc mặt trắng xám đang run rẩy nhìn vào bên trong hố sâu, hắn cũng thấy rõ kết cục của trận chiến ngày hôm nay.
Triệu Vô Cực một chưởng đánh chết chín tên hộ vệ cùng Hoài Tử Vận vị này Kiếm các đệ nhị nhân vật, cũng là công tử của bọn hắn.
Xong xong xong! Lần này thật sự xong!
Bọn hắn đám này hộ vệ nhiệm vụ chính là bảo vệ công tử, nay công tử cũng chết, nhiệm vụ xem như thất bại.
Thần Điện đối xử với người thất bại nhiệm vụ trở về, phải nói trước giờ đều vô cùng tàn nhẫn.
Cho dù hắn có tránh thoát một mạng trở lại báo tin, nhưng trừng phạt là không thể tránh khỏi.
Nhẹ thì bị các loại cực hình lột một lớp da, nặng thì trực tiếp mất mạng.
Nhưng trực tiếp mất mạng cũng tốt, đằng này Thần Điện còn có đủ loại tra tấn thủ đoạn hành hạ người ta sống không bằng chết.
Tuy mấy cái này cực hình là để xử lí tội đồ cùng bức cung, nhưng hắn cái này thất trách hộ vệ nếu xui xẻo cũng phải nếm thử cái kia cực hình tư vị a!
càng nghĩ hắn càng sợ, ánh mắt vô ý thức nhìn về phía Triệu
Vô Cực, hắn nhìn thấy Triệu Vô Cực đang dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn hắn.
Triệu Vô Cực híp mắt lại cười lạnh nói:
“ ngươi muốn trả thù cho chủ nhân của ngươi sao? Hay là đang chờ ta đến kết thúc tính mạng của ngươi?”
Tên hộ vệ này lập tức run lên bần bật, run giọng nói:
“ ác ma, ngươi là ác ma!”
Nói xong hắn ba chân bốn cẳng bò lên, hướng về phương xa chạy đi, bởi vì chân quá run, một đoạn lại ngã một cái, trông chật vật vô cùng.
Không hề có cái gì nhất lưu viên mãn cảnh cao thủ phong phạm.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương đi xa, đối với Tiếu Mị Mị phương hướng sử xuất một cái ánh mắt.
Tiếu Mị Mị lập tức tâm lĩnh thần hội, hướng đối phương bám theo.
Triệu Vô Cực lúc này mới thở dài ra một hơi, lần này xem như thắng hiểm.
Cuối cùng một kích, nếu không phải Hiền Tụ Nghĩa vừa vặn có một chút sức lực đứng ra giúp hắn đỡ thì Triệu Vô Cực lúc này cùng đối phương thắng bại vẫn còn khó nói đây.
Một kích cuối cùng kia Hoài Tử Vận đã bắn ra hết sức, hắn chính là muốn dồn Triệu Vô Cực đến chỗ chết, bởi vậy không hề lưu lực.
Triệu Vô Cực cũng cảm giác, mình Huyền Vũ biến hay Cuồng phong biến đều khó lòng mà đỡ nổi, nếu gắng gượng đỡ qua được, cũng là trọng thương sắp chết trạng thái
Đến lúc đó, người thắng chắc chắn là Hoài Tử Vận.
Đỉnh phong sơ kì đối phó đỉnh phong hậu kì cảnh cường giả của Thần Điện, quả thật rất miễn cưỡng.
Ánh mắt đưa về phía sau, Hiền Tụ Nghĩa lúc này đã được một đám người của Vấn Kiếm tông đỡ lấy, vô cùng quan tâm vay quanh hắn.
Một vị đỉnh phong hậu kì trưởng lão còn đang vận công giúp hắn điều chỉnh thương thế, sắc mặt của hắn cũng dần lấy lại huyết sắc.
Vừa rồi Hiền Tụ Nghĩa đỡ một kích cuối cùng Hoài Tử Vận, hắn cũng là dốc hết chút sức lực cuối cùng.
Từ lúc Triệu Vô Cực đến, hắn cũng chỉ nghỉ ngơi được một lát, nội lực cũng theo đó hồi phục được một chút, hắn đứng ra đỡ một đòn này, đã là vượt qua cực hạn phát huy.
Bởi vậy Hiền Tụ Nghĩa bây giờ trọng thương không chỉ có ngoại thương mà còn có cả nội thương, hai bên cùng kết hợp, không có một tháng chữa thương là đừng nghĩ khỏi được.
Vị kia đỉnh phong hậu kì trưởng lão thu tay lại, Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt cũng mở ra, thở dài một hơi.
Triệu Vô Cực nhìn đối phương trên người nát bét quần áo chật vật vô cùng, hắn cũng không nhịn được nói:
“ đa tạ Hiền chưởng môn trợ giúp!”
Hiền Tụ Nghĩa yếu ớt nói:
“ không có gì, nếu công tử bại, chúng ta cũng không có kết cục tốt gì, chúng ta lúc nãy chính là ngồi cùng một chiếc thuyền, bản thân ta cũng là vì chính mình mà thôi!”
Triệu Vô Cực không tiếp tục nhìn về đối phương, ánh mắt đảo về hướng mấy vị chưởng môn.
Không Động Du tản đạo nhân cùng Thất Thương Môn chưởng môn Lang Dị lập tức ánh mắt sáng lên vội chắp tay nói:
“đa tạ Triệu công tử ơn cứu mạng, chúng ta sau này nhất định không bao giờ quên, dũng tuyền tương báo”
“ đúng vậy, đúng vậy!”
Hai người một người xướng một người phụ họa, nói được vô cùng êm tai.
Nhưng Triệu Vô Cực nhìn về phía Vô Tình sư thái cười hỏi:
“ sư thái có bất mãn với ta sao?”
Du tản đạo nhân vốn biết Triệu Vô Cực cùng Nga my không vui, Vô Tình sư thái chính là cùng hắn có thù cũ, bởi vậy không muốn cảm ơn hắn ân cứu mạng.
Nhưng lúc này Triệu Vô Cực thế lớn, bọn hắn đang bị thương.
Bây giờ hắn một chưởng vỗ ra muốn giết Vô Tình sư thái, ở đây ai cũng đừng nghĩ ngăn cản.
Thế là hắn đành phải nói nhỏ:
“ sư thái, quân tử không ăn thiệt thòi trước mắt, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt. Một câu cảm ơn mà thôi, chẳng lẽ so với tính mạng còn quan trọng!”
Lang Dị cũng lập tức nói ra:
“ đúng vậy, dù sao chúng ta thật sự là bị hắn cứu được, cảm ơn một tiếng cũng nên a, chẳng lẽ đơn giản như vậy hành động cũng không thể làm được sao?”
Vô tình sư thái ánh mắt liếc về Lang Dị, chính là vì đơn giản cùng đúng đạo lí, lão nương mới không muốn làm a!
không biết hắn chính là người hại chết Tuyệt Tình sư tỷ của ta sao?
Nhưng nàng nhìn về phía Triệu Vô Cực, thấy hắn ánh mắt lành lạnh, trong lòng uất ức chi khí cũng lập tức không cánh mà bay.
Dù sao mặt mũi so tính mạng, tính mạng vẫn là quan trọng hơn.
Cuối cùng, Vô tình sư thái vẫn là chắp tay cúi đầu xuống:
“ đa tạ Triệu công tử ơn cứu mạng!”