Triệu Vô Cực như là quỷ ảnh từ sau lưng hắn lao tới, Tàng Vân Quang kinh hãi nhìn về phía sau, chuẩn bị quay thương về phía sau phản công đối phương.
Nhưng lúc này hắn ánh mắt dư quang lại nhìn về phía trước, phía trước cùng bên phải của hắn cũng đồng thời xuất hiện lên hai cái Triệu Vô Cực, bọn hắn hình thành hình tam giác vây công lấy bản thân.
Mỗi cái Triệu Vô Cực trên người khí tức đều vô cùng đồng đều, trên tay cương khí ngưng tự như thực chất, không hề phân biệt được ở đâu là hư ảnh.
Tàng Vân Quang bởi vì Triệu Vô Cực chiêu thức mà chỉ thất thần chưa tới một giây, nhưng một giây này cũng đủ để cho Triệu Vô Cực đối với hắn triển khai tấn công rồi.
Chỉ thấy Triệu Vô Cực một cái ưng trảo đã hướng trước ngực hắn trảo tới.
Xoẹt! phốc!
Tàng Vân Quang ánh mắt kinh hãi trợn to lên, trước ngực của hắn cương khí hộ thân giống như là một cái vải mỏng, dễ dàng bị Triệu Vô Cực trảo xoẹt qua một cái, sau đó là xé tan nát ra.
Trên người của hắn đồng thời bị Triệu Vô Cực để lại năm cái thủ trảo dấu ấn, vết thương vô cùng sâu, chỉ một chút nữa liền có thể nhìn thấy xương cốt của hắn rồi.
Máu tươi cũng theo trên vết thương như là suốt phun phun ra, ở giữa không trung tạo thành một đạo huyết vụ đẹp đẽ mà lại máu tanh.
Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, phía sau lưng hắn lúc này đau đơn cũng đồng thời hiên lên.
Tàng Vân Quang khóe mắt trợn to, tràn đầy tơ máu.
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét:
không thể nào! Không thể nào!
Rõ ràng Triệu Vô Cực còn ở khóe mắt của hắn đang chầm chậm vượt qua, nhưng lúc này sau lưng của hắn lại cảm giác được, năm cái sắc bén lại cứng rắn như là sắt thép thủ trảo đang hướng hắn móc tới.
Tàng Vân Quang kinh hãi, là Tiếu Mị Mị ra tay sao?
Hắn ánh mắt cực nhanh liếc một cái, nhưng Tiếu Mị Mị vẫn là đứng ở chỗ kia, không hề động đậy.
Như vậy kết quả chỉ có một, hắn chính là đang bị Triệu Vô Cực tấn công.
Nhưng rõ ràng Triệu Vô Cực đang ở đây a, hắn bản thể tấn công ta, tại sao còn có thể ở sau lưng ta tấn công?
Tàng Vân Quang vô cùng khó hiểu, càng nghĩ hắn càng không thể tin được.
Rõ ràng chỉ là hư ảnh, tại sao có thể giống như bản thể cùng tấn công hắn được?
Nhưng rất nhanh, cho dù khó tin, hắn cũng phải tin tưởng.
Phốc!
Năm đạo đau nhức lại thêm nóng rát vết thương ở sau lưng bị xé mở ra, máu tươi cũng hướng mặt đất phun ra.
Lúc này cho dù hắn không muốn tin tưởng cũng phải tin, Triệu Vô Cực chính là đang ở trên người hắn trảo ra năm đạo huyết trảo vô cùng sâu sắc, vết thương rất nặng.
Nhưng hắn ác mộng cũng chưa có kết thúc ở đó, cuối cùng một cái mà hắn cho rằng ảo ảnh cũng đang hướng về hắn duỗi ra móng vuốt ma quỷ, “Xoẹt” một tiếng, trên đùi của hắn lập tức cũng bị kéo ra năm đường sâu sắc huyết trảo.
Tàng Vân Quang trong nháy mắt bị nhuộm thành huyết nhân, hắn đau đến muốn ngất đi.
Nhưng hắn biết, lúc này không thể ngất đi được, bởi vì ngất, đồng nghĩa với cái chết.
Hắn vội vàng hoành thương trước người bảo vệ bản thân, quay đầu lại tìm kiếm Triệu Vô Cực thân ảnh.
Nhưng sau lưng hắn, một cái bóng ma cũng không có.
Bỗng nhiên hắn nghe được từ phía bên kia Tiếu Mị Mị truyền tới một cái cực kì ngọt ngào nhưng lại mang theo đáng thương chi ý:
“ ở bên trên!”
Tàng Vân Quang vội vàng nhìn lên, phía trên cao, Triệu Vô Cực đang mãnh liệt tụ lực, xung áo quần của hắn không gió tự bay.
Trên tay phải của hắn nội lực điên cuồng hội tụ, xung quanh không khí bị nội lực của hắn ảnh hưởng cũng trở nên vặn vẹo khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo.
hắn ở giữa không trung lơ lửng khí thế mạnh mẽ vô song như là chiến thần giáng lâm.
Tàng Vân Quang biết, Triệu Vô Cực đây chính là chuân bị tung ra đòn kết thúc.
Hắn cũng không quản được thương thế nặng nhẹ, đòn này nếu không đỡ được, vậy thì chết là cái chắc.
Trên người liên tục điểm mấy cái huyệt, khí huyết của hắn trong nháy mắt sôi trào lên.
Tàng Vân Quang đưa thương của mình hướng lên trên đầu, bắt đầu hai tay nhanh chóng xoay tròn.
Nội công của hắn điên cuồng dâng cao, hội tụ.
Thương của hắn xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Chỉ trong chốc lát, nội công của hắn đã bị điên cuồng xoay tròn hội tụ thành một cái vòng xoáy to lớn mạnh mẽ.
Đây mới là chân chính tất sát kĩ của hắn.
Phá lãng thương pháp - vòi rồng!
Tàng Vân Quang rống to một tiếng, hai tay bỗng nhiên phồng to một vòng, đang điên cuồng xoay tròn thương bỗng nhiên bị hắn ngạnh sinh sinh dừng lại, xung kích lực vô cùng cường đại bị hắn mạnh mẽ chịu đựng.
Trên tay hắn ngưng tụ đã lâu vòi rồng như là mất đi kiểm soát, lập tức phun trào điên cuồng hướng Triệu Vô Cực lao tới.
Triệu Vô Cực ở phía trên lập tức cảm nhận được cái này được ngưng tụ từ nội lực lại giống như là vòi rồng hướng hắn điên cuồng gào thét lao tới, bên ngoài là sự bành trướng cùng điên cuồng, ẩn bên trong lại là sự hủy diệt cùng thôn phệ, tất cả mọi thứ cản ở trước mặt nó, đều sẽ bị nó vô tình hủy diệt cùng xoắn nát.
Đối với cái này điên cuồng gào thét xông tới vòi rồng, Triệu Vô Cực khóe miệng kéo ra một cái nụ cười lạnh lùng.
“ thấp kém ý cảnh!”
trong lòng hắn cười lạnh, muốn xoắn nát,
muốn thôn phệ cũng phải xem đối thủ của nó là ai.
Vòi rồng tuy mạnh đấy, nhưng nếu như gặp đại sơn, nó có thể nhổ lên được đại sơn sao?
Đương nhiên là không.
Bởi vậy cái này ý cảnh rất dễ dàng gặp phải khắc chế.
Chỉ cần người có nội lực hoặc ý cảnh mạnh mẽ hơn hoặc là ý cảnh trực tiếp khắc chế cũng có thể vượt cấp khiêu chiến.
Hơn nữa đối phương ý chí tuy mạnh, nhưng so với Triệu Vô Cực còn kém xa lắm. cho nên đánh ra ý cảnh sức mạnh cũng so với hắn kém rất nhiều.
Tàng Vân Quang hắn một thân hùng tâm tráng chí đã sớm theo tuổi tác ma diệt đi gần hết, hắn bây giờ vô cùng hiểu rõ mình ở trên giang hồ có bao nhiêu cân lượng.
Đối mặt với Triệu Vô Cực loại này đỉnh tiêm thiên kiêu, hắn càng là lo lắng sợ hãi.
Bởi vậy ý chí của hắn đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, không thể hoàn toàn phát huy ra của hắn sức mạnh.
Mà Triệu Vô Cực thì ở trạng thái vô cùng tốt, một đường tu luyện trưởng thành đánh đâu thắng đó không gì đỡ nổi, là trên giang hồ đệ nhất thiên kiêu, nhân sinh lại là vô cùng đắc ý.
Bởi vậy ý chỉ của hai người đánh ra sức mạnh ảnh hưởng đến ý cảnh cũng vô cùng khác biệt, Tàng Vân Quang là không thể nào cùng Triệu Vô Cực so sánh đấy.
Tàng Vân Quang võ công không tệ, nhưng so với Triệu Vô Cực kém quá xa.
Triệu Vô Cực trên tay ngưng tụ chưởng kình, nội lực hắn như là núi lửa dũng mãnh phun trào, cổ tay của hắn hiện lên năm vòng âm dương hoàn.
Lần này xuất chưởng, Triệu Vô Cực đều dùng đến chưởng ý.
Khóe môi khẽ nhúc nhích, Triệu Vô Cực nhẹ nhàng nói ra:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
Ầm!
giống như là thiên lôi nhất nộ, ầm ầm sóng khí nổ tung, nội lực như là từ thác nước cao vạn trượng đổ xuống.
Nếu Tàng Vân Quang là sóng, là vòi rồng, thì bây giờ Triệu Vô Cực chính là ở trên cửu thiên kinh lôi, khiến cho khung cảnh bây giờ giống như là trên biễn bão lớn, khắp nơi đều có thể thấy được đao phong cuốn ngược.
Nhưng đao phong, chính là từ vòi rồng của Tàng Vân Quang mà thôi.
Triệu Vô Cực kinh lôi, lại vô cùng ngưng đọng thuần phác.
Triệu Vô Cực viên mãn cảnh giới “ khống lực” không hề giống như Tàng Vân Quang như vậy tàn phá bốn phía vòi rồng.
Sức mạnh của hắn tất cả đều đã bị ngưng tụ vào cái này một chưởng, không hề có sức mạnh tràn tán ra ngoài, nếu có, cũng là cực ít.
Một người tràn tán một người ngưng tụ, ở “ khống lực” cảnh giới bên trên có rất lớn cách biệt, lại ở nội công cũng có cách biệt, chưởng ý cũng có cách biệt.
Vậy kết quả, chỉ có thể là đơn phương nghiền ép.
Nhưng Tàng Vân Quang cũng không bị nghiền ép trực tiếp, hắn vẫn là có chút chống cự, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Chưởng kình của Triệu Vô Cực cùng vòi rồng của Tàng Vân Quang va chạm vào nhau, chưởng kình của Triệu Vô Cực hơi bị dừng lại một chút, sau đó là một tiếng nổ to lớn.
Ầm!
Vòi rồng của Tàng Vân Quang hoàn toàn bị đánh tan, hắn sắc mặt tái nhợt đến cực hạn, phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt tuyệt vọng nhìn lấy cái kia đang không ngừng hướng mình phóng to chưởng kình.
Tàng Vân Quang cảm giác sợ hãi, tức giận, không cam tâm, nhưng hắn không thể dời bước đi nổi, đơn giản chính là hắn đã bị đánh trọng thương không có sức lực đó, hơn nữa cũng đã bị khí cơ khóa chặt lại.
Một đời gia chủ có bao nhiêu oai phong, một đời cường giả có bao nhiêu mạnh mẽ, đến Hoa sơn tham gia luận võ có bao nhiêu phong quang, tất cả đều sẽ ở dưới một chưởng này kết thúc!
Ầm!
Hoa sơn nhẹ nhàng run lên, dưới đất, Tàng Vân Quang bị vùi sâu vào mặt đất, máu thịt be bét.
Sinh mệnh chi hỏa của hắn, đã tắt ngấm, một đời đỉnh phong cao thủ, cứ như vậy vẫn lạc.