Một vòng sóng xung kích của “long chiến vu dã” đánh ra, nhưng Triệu Vô Cực thân hình đúng vào lúc làn sóng này chạm vào cơ thể hắn thần kì mờ ảo đi một cái, lực xung kích đánh vào người hắn như là đánh vào một cái bị nhiễu sóng hình ảnh, Triệu Vô Cực trong chưa tới một phần mười dây lập tức lui lại một đoạn, một lần nữa hắn xuất hiện chưởng kình đã vung lên, như là một con thuyền rẽ sóng mãnh mẽ xông tới, một chưởng vỗ thẳng vào Hồng Thiên Tửu đánh ra sóng xung kích.
Xoẹt!
quả nhiên Triệu Vô Cực một chưởng này cũng không phải cố gắng vô ích, hắn thật sự phá tan được đối phương một làn sóng, từ đó mở ra một cái lỗ hổng xông tới.
Nhìn trước mặt chưởng ảnh càng lúc càng lớn, Hồng Thiên Tửu không những không lo lắng sợ hãi, ngược lại càng phát ra bình tĩnh.
Trong miệng hắn lập tức lẩm bẩm:
“ Hàng long thập bát chưởng - long chiến vu dã!”
Thức này long chiến vu dã thực ra vẫn còn chưa xong, sóng xung kích chỉ là bước đầu mà thôi, tiếp theo chính là một đòn trực diện tấn công.
Tay phải của hắn nội lực phun trào, nội lực màu vàng bao bọc lấy tay phải khiến cho không khí xung quanh đó giống như cũng bị vặn vẹo lại vậy.
Một cái long đầu xuất hiện, sau đó là long thân, long vĩ.
Ngang ~ rống rống rống!
lần này long ngâm âm thanh to lớn ở trước mặt Triệu Vô Cực nổ tung, Triệu Vô Cực cảm giác đầu óc một hoa lên có chút choáng váng, nhưng cực nhanh hán liền lấy lại bình tính nhìn kĩ vào đầu này Kim Long.
Kim long được nội lực của Hồng Thiên Tửu tạo hình, mang đầy đủ vẻ bề ngoài của một con Kim long, bao gồm đầu, râu thân, duôi trảo, các bộ phận này.
Nhưng trên thân nó hoa văn vô cùng mờ nhạt, đặc biệt nhất chính là Kim Long không hề có mắt.
Có thể thấy được, dùng phàm cấp võ học muốn tái hiện ra Kim Long loại này thần thú là cỡ nào khó khăn sự tình.
Triệu Vô Cực chỉ là bị cái này Kim Long lúc xuất hiện hù dọa một cái, nhưng rất nhanh thứ này liền không thể dọa được đến hắn.
Đơn giản vì vẽ rồng mà không điểm mắt, rồng không còn là rồng.
Cái đầu này Kim Long tuy có vẻ ngoài của rồng nhưng nó giống như là cái xác không hồn, tốt mã bề ngoài mà thôi, bên trong là trống rỗng không có gì.
Nhưng như thế cũng không có nghĩa là Triệu Vô Cực dám xem thường đầu này long.
Nó chính là được Hồng Thiên Tửu cái này đỉnh phong viên mãn ngũ tuyệt cấp bậc cường giả đánh ra chưởng kình, sức mạnh vô cùng to lớn.
Lần này Hồng Thiên Tửu cũng không hề là cưỡng ép vận công mà là chân chân chính chính đánh ra một chưởng, Triệu Vô Cực nếu không chuyên tâm đối đãi có thể bị hắn một chưởng này đánh chết cũng không có gì lạ.
Triệu Vô Cực đối mặt với đầu này Kim long không còn cách nào khác chính là điên cuồng thúc dục nội công truyền vào Thiên địa biến để cho hắn có thể có thực lực cùng đối phương đối kháng một phen.
Long thủ hướng Triệu Vô Cực chưởng kình đâm tới, cả hai điên cuồng giảo sát vào nhau, ý đồ đem đối phươn mạt sát tiêu diệt.
Khí thế giữa hai người giằng co mạnh mẽ, không khí cũng theo đó bị vặn vẹo đi, khiến cho giao tranh vị trí tất cả mọi thứ đều nhìn không rõ vô cùng mờ ảo.
A a a a rống rống rống!
Triệu Vô Cực điên cuồng thúc dục nội lực của mình, trên người hắn cũng bắt đầu nứt toác ra máu tươi.
Thiên địa biến không phải chỉ là đơn thuần nội lực thi triển, nó còn là dựa vào Triệu Vô Cực nhục thân gánh chịu, cả hai cùng nhau kết hợp lại mới có thể khiến cho uy lực của Thiên địa biến tăng tới mức cực hạn, Triệu Vô Cực càng mạnh mẽ vận công, cơ thể hắn gánh nặng tựu càng lớn, đổ máu cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Triệu Vô Cực tiếng rống giận không ngừng vang lên, hắn không cam lòng cứ như vậy tựu bị thua, bởi vậy càng điên cuồng thúc dục Thiên địa biến phát ra mãnh liệt hơn sức mạnh.
Nhưng!
Ầm!
Hai bên toàn lực tiến công đương nhiên sẽ có lúc phân ra thắng bại, một cái đỉnh phong viên mãn lâu năm cường giả, một cái vừa mới đột phá tới đỉnh phong trung kì, hai bên cách biết vô cùng lớn, Triệu Vô Cực cho dù cố gắng, hắn cũng không thể thắng được một cái nghiêm túc chiến đấu toàn lực vận công Hồng Thiên Tửu.
Một tiếng nổ tung, Triệu Vô Cực Thiên địa biến bị phá nát ra thành từng mảnh tinh quang, kim sắc long thủ hướng hắn mạnh mẽ đâm tới, đưa cả người hắn nhấc lên khỏi mặt đẩy mạnh mẽ đẩy lùi về phía sau.
Triệu Vô Cực ánh mắt trợn to, khóe mắt tràn đầy tơ máu.
Hắn biết đón chờ mình tiếp theo hạ tràng chính là cái gì, không có gì ngoài trọng thương đổ huyết.
Nhưng bị trọng thương đến mức nào còn phải xem hắn sức phòng ngự.
Triệu Vô Cực lâm nguy không loạn, ánh mắt chợt lóe lên.
Hắn hai tay vốn đang ôm lấy long thủ bị long thủ đẩy lùi bay về phía sau, ngón tay lập tức cong thành trảo, dùng một cái có thể tính bằng tấn lực trảo kích bắt đầu điên cuồng đánh vào long thủ, mong muốn giảm bớt đi sức mạnh của nó hoặc là phá hoại nó.
Hắn dùng chính là cơ sở trảo pháp, sức mạnh đã phát huy toàn bộ.
Hồng Thiên Tửu sắc mặt âm trầm nhìn Triệu Vô Cực làm việc, một chiêu này hắn đánh ra cùng Triệu Vô Cực đấu chưởng đã hao gần hết nội lực tích chứa bên trong còn bị Triệu Vô Cực liên tục công kích như vậy,
chỉ sợ không chịu được bao lâu.
Quả nhiên hắn đoán không sai Long thủ mang Triệu Vô Cực bay ra một quãng xa liền nổ tung, Triệu Vô Cực cũng như là mới từ một trung tâm vụ nổ C4 đi ra, cả người như diều đứt dây bay ngược mà ra, máu tươi giống như là không cần tiền phun ra.
Cương khí hộ thân của hắn đã sớm ở trong vụ nổ tan sát, nhưng trên người hắn mặc dù được cương khí hộ thân bảo vệ giảm bớt xung lực nhưng trước ngực vẫn là một mảnh máu thịt be bét, máu tươi như là không cần tiền tung tóe vung ra vậy.
Bịch!
Triệu Vô Cực nặng nề đập xuống mặt đất, hắn ở trên mặt đất kéo ra một đoạn dài gần ba mét cái rãnh mới có thể dừng lại được.
Dọc theo cái rãnh có thể nhìn thấy vết máu bắn tung tóe, chứng tỏ hắn bị thương không hề nhẹ.
Hồng Thiên Tửu thu lại tư thế. Vừa rồi Triệu Vô Cực lãnh trọn một chưởng của hắn, không chết cũng trọng thương, sợ rằng đã mất đi sức chiến đấu rồi.
Cuộc chiến này, đã không còn ý nghĩa nữa.
Hơn nữa, Triệu Vô Cực nằm im trên mặt đất, không hề động một chút, không hề giống như là có sức tái chiến.
Tuy hắn lúc đầu xuất hiện nói chuyện có chút ngông cuồng tự đại, nhưng bản thân hắn cũng không phải đến mức đáng chết mức độ, phía sau hắn còn có người chống lưng cho, không cần cứ như vậy giết chết hắn.
Bọn hắn cũng không phải là đại thù sinh tử, coi như là kết một cái thiện duyên đi.
Hắn quay người lại, chuẩn bị xuống núi.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ở đây, cùng của hắn cái kia chưởng pháp, hắn dùng cái mông để nghĩ cũng biết được đối phương chính là người gây chuyện ở dưới núi, khiến cho năm nay đường lên núi một mảnh vắng lặng lại nhiều xác chết như vậy.
Hồng Thiên Tửu vừa định bước đi, sau lưng hắn bỗng nhiên vang lên tất tất tác tác tiếng động.
Triệu Vô Cực cả người run run, hắn lung la lung lay như là sắp đổ cố gắng bò dậy.
Hồng Thiên Tửu nhíu mày, hắn đang phân vân không biết có nên trực tiếp tấn công đánh bại đối phương hay không, hay là cứ để hắn tiếp tục cố gắng đứng lên như vậy.
Nếu hắn đánh người lúc sa cơ, có vẻ không được đại khí, không phù hợp với thân phận ngũ tuyệt của hắn a.
Ngược lại hắn cũng không còn cái gì sức chiến đấu, không cần vội vàng nhất thời, để xem hắn còn có thể làm được cái gì.
Triệu Vô Cực nhìn rất thê thảm.
Áo quần hắn rách tung tóe, cả người toàn là máu, trước ngực một bãi huyết nhục mơ hồ vết thương, đây cũng là chỗ hắn bị thương nặng nhất.
Máu tươi không ngừng từ trên đó nhỏ xuống.
Đổi lại là người khác đã sớm chết, nhưng Triệu Vô Cực nhục thân vô cùng cường đại, sức phòng ngự không kém, sức sống cũng rất mạnh mẽ.
Quan trọng là, hắn ý chí vô cùng kiên cường.
Vừa rồi một vụ nổ, Triệu Vô Cực cảm giác được ở ngực của mình như là ăn phải một cái trọng chùy cả người đầu nặng chân nhẹ hướng phương xa phiêu đi, sau đó chính là một trận va đập, đầu óc hắn trở nên u ám.
Triệu Vô Cực đau đến muốn ngất đi, nhưng hắn biết, hắn lúc này không thể ngất được, nếu ngất, cũng đồng nghĩa với nhận thua, hắn không còn tư cách đi lên đỉnh Hoa sơn, than gia ngũ tuyệt chi chiến.
Triệu Vô Cực trong lòng nén một ngụm uất khí, ý chí của hắn cố gắng gượng chống để hắn không bị cảm giác đau xông choáng đầu não, một mực cố gắng kiên trì
Đồng thời trong người hắn cũng tồn tại một cỗ ngoại lực đang điên cuồng du tẩu tàn phá trong cơ thể của hắn khiến cho hắn mỗi lần muốn vạn công đều trở nên khó khăn đau đớn vô cùng.
Bởi vậy Triệu Vô Cực mới nằm im trên đất một lúc lâu, hắn đang cố gắng loại bỏ đi cỗ ngoại lực này cùng điều khiển khống chế lại trong cơ thể mình nội lực.
Triệu Vô Cực chống hai tay lên đầu gối, thở phì phò như là ống bễ, hắn phun ra một ngụm máu tươi màu đen, ánh mắt chiến ý chi hỏa cháy lên, khó thở nói:
“ còn chưa xong đâu!”