Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị ra ngoài, hai người nhanh chóng thu dọn lều cùng cảnh báo trận pháp hướng đỉnh núi xông lên.
Ngày hôm nay ráng sáng mặt trời mọc thời điểm chính là kết thúc ngũ tuyệt vị trí tranh giành.
Bởi vậy bọn hắn phải tranh thủ trước lúc trời sáng đi lên để giành lấy một vị trí trong ngũ tuyệt hàng ngũ.
Lúc mặt trời rời núi cũng chính là lúc thời gian tranh giành ngũ tuyệt vị trí kết thúc, cho dù có ai đi lên muốn khiêu chiến lúc này ngũ tuyệt cũng không cần chấp nhận, bọn hắn ngược lại sẽ cộng đồng đánh giết người kia.
Đơn giản là vì lúc này, mọi người đều phải xuống núi, đây chính là quy tắc của Hoa Sơn luận võ.
Ngũ tuyệt đánh sống đánh chết, bọn hắn cũng không thể để người khác ở một bên nhìn chằm chằm được.
Đến lúc bọn hắn trọng thương, có người xông lên đánh lén, vậy tựu không phải ngu hiểm tính mạng sao?
Bởi vậy cho dù quyết đấu có căng thẳng đến mấy, đám người này đều sẽ chưa lại một hơi sức để đề phòng bị người khác nhân cơ hội gây khó dễ.
Triệu Vô Cực trên đường đi chú ý quan sát qua, quả nhiên ở đây đám đỉnh phong cường giả đều đã rút đi.
Xung quanh một mảnh im ắng vô cùng.
Nếu lúc này có ngũ tuyệt cấp cường giả đi qua, bọn hắn sẽ không chút thương tiếc lập tức mở ra đại chiến, dọn dẹp tất cả chướng ngại vật có thể ảnh hướng tới an toàn tính mạng của bọn hắn.
Bởi vậy mọi người đều biết thân biết phận, sớm hướng nơi này rời xa rút đi xuống núi.
Từ bây giờ chính thức trở thành sân khấu của ngũ tuyệt, bọn hắn vui chơi thời gian, đã kết thúc rồi.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị một đường thẳng xông. Vốn chỗ này là đường đi lên của Nhất Cái Hồng Thiên Tửu nhưng đối phuong đã bị Triệu Vô Cực đánh bại, bởi vậy con đường này bây giờ chính là của hắn.
Triệu Vô Cực càng chạy càng nhanh, càng lên cao không khí càng loãng khí trời càng lạnh, hắn không nhịn được đều mặc vào một cái áo khoác để giữ ấm cho cơ thể.
Hắn mạnh mẽ phi thân một cái, lập tức đặt chân lên chỗ kia lôi đài vị trí.
Trước mặt hắn hiện lên chính là ba người đang riêng phần mình đứng ở ba vị trí khác nhau.
Người đầu tiên chính là người quen cũ, Vấn Kiếm tông chưởng môn Hiền Tụ Nghĩa.
Người thứ hai, cũng xem như là biết mặt, Huyền Không Tự trụ trì Kiến Đức đại sư.
Người thứ ba chính là một cái trâu tóc có điểm xuyết trắng, trên tay cầm một thanh tiêu, áo quần màu xanh, bên hông đeo hai cái ngọc bội tùy thân, vừa nhìn qua liền biết nó chất lượng vô cùng tốt.
Đối phương là một cái lớn tuổi trung niên nam nhân, nhìn qua đã ngoài lục tuần, nhưng trên mặt hắn da mặt vẫn không quá mấy nhăn nheo, ngược lại có chút trơn bóng, so với Cái bang Hồng Thiên Tửu bảo dưỡng tốt rất nhiều.
Hắn trường ra một khuôn mặt khá góc cạnh, hai má hơi bị bóp lại khiến cho gò má nhìn khá cao, sống mũi thẳng tắp, lông mày có chút nhạt lại hếch lên, bên trong ánh mắt lộ ra một vẻ kiêu căng ngạo mạn, giống như trên đời này không có ai là đối thủ của hắn vậy.
Ồ, vẫn còn thiếu một người chưa tới sao?
Triệu Vô Cực nhìn vị trí kia, hắn ẩn ân đoán được, người tới chắc chắn là Âm hậu, bởi vì trên giang hồ này không còn ai xứng đáng đứng ở vị trí này ngoài nàng.
Triệu Vô Cực vừa xuất hiện, Tiếu Mị Mị ở phía sau cũng lập tức xông lên, đứng bên cạnh hắn.
Sự xuất hiện của hắn cũng lập tức gây nên ba người chú ý, trong mắt bọn hắn đều hiện lên vẻ bất ngờ.
Cả ba người đều hiện lên vẻ trầm tư. vị trí này vốn nên thuộc về Nhất Cái Hồng Thiên Tửu mới đúng, nhưng Nhất Cái hôm nay là đến muộn hay sao?
Nhưng hai người này đến một lúc hai người, không biết luật sao? ở đây nếu có hai người, vậy thì sẽ lập tức bị chúng ta vây công a!
Nhưng cũng không cần lo lắng lát nữa Nhất Cái đến, hắn sẽ tự dọn lấy chỗ này!
Bọn hắn trong lòng đều có suy nghĩ lúc này Triệu Vô Cực chủ động đứng ra phía trước, bước vào võ đài vị trí, đứng đối xứng với mấy người kia.
Tiếu Mị Mị không hề nhúc nhích, giống như chỉ là một cái người xem mà thôi, nàng yên tĩnh đứng tại chỗ.
Đám người lúc này ánh mắt đều đổ dồn về phía này nhìn vào bọn hắn.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ các vị, nếu các ngươi là đang chờ Nhất Cái Hồng Thiên Tửu, vậy thì ta chỉ có thể nói, hắn năm nay Hoa Sơn luận võ sẽ không tới!”
Ma Tiêu Quỷ Kiến Sầu cười lạnh nói:
“ ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy?”
Hiền Tụ Nghĩa cũng là hứng thú nhìn Triệu Vô Cực, hắn vốn tưởng lúc trước hắn mời đối phương lên Hoa Sơn luận võ tham quan một phen để mở mang kiến thức, không ngờ đối phương vậy mà chạy lên tới tận chỗ này, còn đứng ra nói ra một cái tin tức thú vị như vậy.
Huyền Không Tự trụ trì Kiến Đức cũng giương lên mí mắt, lặng lẽ nhìn sang bên này.
Triệu Vô Cực cười nói:
“ bởi vì, hắn đã bị người khác đánh bại!”
Lời Triệu Vô Cực vừa ra, toàn trường lập tức im ắng xuống, im ắng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Lập tức Quỷ Kiến
Sầu cười lạnh giọng điệu tràn đầy mỉa mai khinh thường nói:
“ ngươi đừng nói với ta chính là người đã đánh bại hắn a! hắn thế nhưng là ngũ tuyệt cấp cao thủ, đỉnh phong viên mãn cường giả, ai có thể đánh bại được hắn? Cứ cho là hắn bại đi, vậy cũng chỉ có thể bại trong tay đỉnh phong viên mãn cao thủ. Ngươi có biết vị trí ngươi đang đứng chính là vị trí lần trước hắn đi lên đây tham gia Hoa Sơn luận võ không?”
Triệu Vô Cực gật đầu cười nói:
“ đúng vậy, là ta đánh bại hắn!”
Toàn trường lại lần nữa im ắng xuống tới, bỗng nhiên Quỷ Kiến Sầu ôm bụng phá lệ cười to nói:
“ ha ha ha, buồn cười chết ta. ngươi đánh bại hắn? dựa vào nguoi? Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi là ai!
Ngươi chính là Triệu Vô Cực, đi bên cạnh ngươi chính là Tiếu Mị Mị, các ngươi là hai cái thiên tài mới nổi trên giang hồ.
Ngươi cũng vừa mới đột phá đỉnh phong cảnh không lâu, là một cái thiên tài trăm năm hiếm có.
Nhưng ngươi một chút bản lĩnh ấy cũng muốn đánh bại Hồng Thiên Tửu? còn non lắm!
ta không biết mục đích hôm nay người xuất hiện ở đây là muốn pha trò hay là làm gì nhưng ngươi thành công đem ta chọc cười!”
Triệu Vô Cực mặt không biểu tình, không hề xem đối phương chê cười để ở trong lòng.
Theo hắn thấy, bề ngoài vị này ngũ tuyệt cấp cường giả có vẻ rất ngu ngốc, thích đứng ra chê cười người khác, nhưng ai biết đây có phải tính cách thật sự của hắn hay không hay chỉ là hắn dùng chướng nhãn pháp muốn che mắt hắn.
Triệu Vô Cực hỏi ngược lại:
“ ồ, vậy thế này thì sao?”
nói xong Triệu Vô Cực trên người cương khí sáng lên, đỉnh phong trung kì kinh khủng khí tức tràn ngập tứ phương.
Kiến Đức đại sư ánh mắt tinh quang lấp lóe, nhìn về Triệu Vô Cực có chút e ngại lại có chút thưởng thức.
Không ngờ trên giang hồ lại có bậc kì tài này.
Trước đây hắn đột phá mới không lâu, vậy mà đã xông lên tới đỉnh phong trung kì.
Cứ tiếp tục đà này, không tới mấy năm sợ rằng hắn sẽ có thể đột phá đỉnh phong viên mãn, sau đó có cơ hội dò xét phía trên cảnh giới tái hiện lại thiên tài hòa thương năm đó vinh quang chuyện xưa.
Hắn bỗng nhiên híp mắt lại, sau đó cười nói:
“ Triệu công tử, quả nhiên cùng phật gia chúng ta có duyên a!”
Hắn lời nói vừa xong, Ma Tiêu Quỷ Kiến Sầu cùng Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt liền có chút nguy hiểm lên.
Bình thường Hoa Sơn luận võ cũng không phải là một đấu một mà là hỗn chiến.
Bên nào có thể kéo người về phe mình làm lâm thời đồng đội, vậy thì cực kì có hi vọng sẽ trụ được đến cuối cùng.
Quỷ Kiến Sầu cùng Hiền Tụ Nghĩa nhìn nhau, liền biết hai người bọn hắn không thể nào cùng chung một chiến trận.
Cho dù Triệu Vô Cực nói hắn đánh bại Nhất cái Hồng Thiên Tửu là thật hay không, trước hết cùng hắn lôi kéo làm quen thân thuộc, tất nhiên không có chỗ hại.
Sau đó nếu đại chiến nổ ra, Kiến Đức đại sư hoàn toàn có thể cùng Triệu Vô Cực liên thủ đem hai người bọn hắn trước tiên đánh bại.
Như thế, nói không chừng Kiến Đức đại sư sau đó trở mặt cùng Triệu Vô Cực khai chiến hắn liền có thể thuận lợi đánh bại tất cả mọi người, đăng cơ võ lâm chí tôn vị trí.
Kiến Đức đại sư năm xưa bị trước vây công đánh bại, bây giờ hắn hiển nhiên đã học được một bài học, trở nên càng thông minh a.
Không ngờ con lừa đầu trọc hung hãn này cũng có ngày khai quang, thật là khiến người ta lo lắng không ngừng a!
Quỷ Kiến Sầu cùng Hiền Tụ Nghĩa đều âm thầm trong lòng suy tính, bọn hắn đang muốn xác nhận Triệu Vô Cực lời nói có thật hay không? nếu là sai vậy thì kết quả cùng năm xưa sợ rằng không khác bao nhiêu, nhưng nếu là đúng vậy chỉ sợ trước khi khai chiến, hai bên sẽ phải đấu trí lôi kéo một phen a!