Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chấp nhận thất bại


trước sau

Trịnh Hạo Nhiên trên tay kiếm hơi múa lên một cái, thanh xà lập tức há ra của mình to lớn đại khẩu hướng về đám kia đông đúc trùng thú táp tới, mỗi lần táp nó đều có thể nuốt vào đại lượng hắc trùng.

Trong nháy mắt có thể thấy được ở bên trong cơ thể của thanh xà có không ít hắc trùng đang sống động hướng cương khí của nó cắn xé.

Nhưng tất cả những thứ này cũng không quan trọng, chỉ thấy thanh xà bỗng nhiên điên cuồng lăn lộn cuộn thành hình tròn, sau đó trên người nó cương khí điên cuồng phá tán ra mạnh mẽ màu xanh quang mang.

Màu xanh quang mang cực kì chói mắt, giống như đạt đến một cái cực hạn sau đó lập tức phát nổ.

Ầm!

Một tiếng nổ to lớn lại vang lên, thanh xà lúc này đã bị nổ tan thành từng điểm tinh quang, theo nó nổ tan còn có vô số hắc trùng của vị kia Ngũ Độc phái trưởng lão.

Vị kia Ngũ Độc phái trưởng lão nhìn thấy cảnh này lập tức ánh mắt trợn to khóe mắt như sắp nứt ra.

Hắn tân tân khổ khổ bồi dưỡng ra được một đám hắc trùng, nuôi rất mất công tốn sức, vậy mà bị đối phương cho tự bạo cương khí nổ chết rồi.

Cái này quả thật là thiệt thòi lớn a!

cương khí tự bạo tuy có thể khiến đối bị phản phệ gặp chút nội thương vận chuyển nội lực khó khăn, nhưng đối phương chỉ cần tĩnh dưỡng một hai ngày liền có thể hoàn toàn bình thường trở lại tiếp tục ngưng tụ ra cái kia cương khí.

Nhưng hắn hắc trùng nuôi phải trải qua ngày dài tháng rộng, cực kì tốn công sức tinh lực, lại là tuyệt chiêu mạnh mẽ nhất của hắn.

Bây giờ cứ như vậy bị đối phương cho nổ chết sạch một đám, bảo hắn có thể không đau lòng sao?

Ánh mắt của hắn sát cơ đại thịnh, muốn nhân lúc đối phương bị phản phệ suy yếu mà giết chết đối phương trả thù cho đàn trùng của mình, hướng phía trước xông tới, tức giận rống to:

“ lão tử liều mạng với ngươi!”

Nói xong, hắn phi thân một cái nhảy lên thật cao, trên tay một cái màu đen cương khí hình thành thủ chưởng, bên ngoài thủ chưởng còn quấn lấy không ít hắc khí, mạnh mẽ hướng Trịnh Hạo Nhiên đánh ra.

Thủ chưởng vừa ra, Triệu Vô Cực liền cảm giác được một cỗ không khỏe chi ý, giống như là bị một cái rắn rết âm hiểm ở trong bóng tối nhìn chằm chằm vào bất cứ lúc nào cũng có thể thừa cơ xông ra cắn chết hắn vậy.

Một chưởng này thanh thế cũng không hề nhỏ, kéo lên hắc phong thẳng tắp hướng Trịnh Hạo Nhiên mặt đánh tới.

Trịnh Hạo Nhiên đối với một chưởng thanh thế to lớn này khinh thường không hề bỏ vào trong mắt.

Hắn đúng là bị phản phệ, nhưng cũng không giống bọn hắn tưởng tượng như vậy to lớn phản phệ, khiến cho hắn không thể chiến đấu.

Chỉ thấy hắn trên tay phải kiếm bỗng nhiên vung lên một cái, cương khí lóe lên, sau đó một đạo xà hình từ nội lực ngưng tụ mà thành thẳng tắp xông ra, hướng cái kia màu đen chưởng kình xông tới.

Thanh Xà khiếu nguyệt kiếm pháp - thanh xà thổ tín!

Đầu kia hình dáng mờ ảo thanh xà nội lực hướng hắc thủ lao tới, ở giữa không trung phát ra một vụ nổ to lớn.

ầm!

vị kia Ngũ Độc phái trưởng lão sắc mặt tái nhợt, hắn vừa rồi tung ra toàn lực một đòn, vậy mà không ngờ đối phương chỉ cần hời hợt một kiếm liền có thể đỡ được, đối thủ của hắn quả thật mạnh mẽ tới cực điểm, hai bên hoàn toàn không phải là cùng một cái cấp bậc đối thủ.

Nhưng hắn còn chưa kịp khiếp sợ xong, từ trong vụ nổ, một đầu khác xà hình kiếm khí lập tức lao ra thẳng tắp hướng hắn xông tới.

Vị này Ngũ Độc phái trưởng lão vừa dốc một đòn toàn lực, lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh, nay lại gặp phải Trịnh Hạo Nhiên đột nhiên một kích, hắn có lòng chống đỡ, nhưng lại không thể nào chống đỡ.

ầm!

huyết vụ tung tóe, tên này trưởng lão nhảy lên bao nhiêu cao thỉ rơi xuống có bấy nhiêu đau. Hắn cả người huyết nhục mơ hồ, sống chết không rõ vô cùng thê thảm.

Ngũ Độc phái năm vị trưởng lão, lại thiếu đi một người.

Lúc này Ngũ Độc phái các trưởng lão đã toàn thân rét lạnh, cảm nhận được đối phương khủng bố nghiền ép thực lực, quả thật không thể nào chống lại, quá đáng sợ

Đầu kia hắc xà của Ân Tố Tố lúc này mới lúc lắc đầu tỉnh lại, nó mới vừa từ một trận choáng váng tinh lại.

Vừa rồi bị rút một đuôi, nó cũng là bị đánh cho trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm trong nhất thời mất đi sức chiến đấu.

Bởi vậy đám trưởng lão của Ngũ Độc phái mới phải lao lên, tạo thành đại lượng thương vong.

Ân Tố Tố lúc này nhìn toàn trường, trong lòng nàng đau đớn không thôi.

Năm vị trưởng lão ba vị trọng thương sống chết không rõ.

Hai vị còn lại một mặt vô cùng sợ hãi, chiến ý tiêu tan đến không còn một mảnh.

Toàn trường đệ tử thì run như cầy sấy không dám hé răng một tiếng.

Thỉnh thoảng phía xa còn có thể trông thấy không ít người đang len lén trốn đi.

Nàng lúc này liền cảm giác được sâu sắc vô lực.

Nếu cho nàng một hoàn cảnh tốt hơn, nàng hoàn toàn có thể chơi chết Trịnh Hạo Nhiên.

Nhưng nếu là ngạnh kháng, vậy thì không thể nào chiến thắng được đối phương.

Tuy không cam lòng, nhưng nàng cũng phải thừa nhận, Ngũ Độc phái của nàng đã bại, hoàn toàn bại trước tên kiếm các các chủ Trịnh Hạo Nhiên này.

Bọn hắn, hoàn toàn không có sức cùng Thần Điện hò hét.

Hoặc là nghe lời hoặc là chết, nàng chỉ có thể lựa chọn một trong hai cái.

Nhìn Trịnh Hạo Nhiên giơ lên kiếm, hắn còn định đối
với các nàng tiếp tục đánh giết, lúc này trong lòng nàng cái gì kiêu ngạo cái gì không cam lòng đều phải nuốt xuống.

Cho dù khuất nhục, cùng một tên tâm thần có vấn đề tên điên muốn kết hôn nàng cũng phải làm như vậy, không hề có lựa chọn nào khác.

Bởi vì nàng là Ngũ Độc phái chưởng môn, nắm trong tay sinh mệnh của cả toàn bộ môn phái, nàng bắt buộc phải có trách nhiệm với nó.

Nàng không thể để đối phương hôm nay ở đây mở ra một trận đại đồ sát được.

Ân Tố Tố vội vàng la to:

“ dừng tay, chúng ta chịu thua. Không cần tiếp tục giết ngươi vô tội!”

Trịnh Hạo Nhiên trên tay kiếm hơi dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.

Nhưng sau đó hắn lập tức lại lóe lên sát cơ.

Ân Tố Tố thấy vậy trong lòng lập tức mắng to tên điên, nàng biết sự việc cực kì không ổn, vội nói:

“ ta cùng ngươi thành thân là được chứ gì? Ta đã làm theo lệnh của Điện Chủ, không cần tiếp tục đồ sát người của Ngũ Độc phái chúng ta, nếu không đến lúc đó ta xem ngươi làm sao ăn nói với Điện Chủ!”

nàng nói đến vậy, Trịnh Hạo Nhiên cho dù muốn giết người cũng không thể tiếp tục xuông tay được nữa, nếu không hắn thật sự là muốn cùng ý chí của Điện Chủ đối nghịch.

Lúc này là đối phương không chịu thua cùng hắn ngạnh kháng.

Nếu hắn giết đám người này, lỗi chính vẫn là năm ở Ngũ Độc phái đám người mà không phải hắn.

Nhưng lúc này đối phương dã quy hàng nghe theo mệnh lệnh của Thần Điện, bởi vậy hắn không thể tiếp tục trắng trợn ra tay với đối phương, nếu không lỗi chính là nằm ở chỗ hắn bên này.

Bởi vậy, Trịnh Hạo Nhiên cuối cùng buông kiếm xuống sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía bên này.

Triệu Vô Cực ở một bên cũng thở phào một hơi.

Hắn còn đang nghĩ, lát nữa phải chăng có nên xông lên cùng đối phương giao thủ một chút hay không.

Dù sao đối phương là kiếm các các chủ, so với điện chủ còn thấp một cấp bậc.

Nếu hắn đánh không lại, vậy cũng không cần tới Thần Điện làm gì, chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Nhưng nếu có thể đánh cái ngang tay, vậy thì hắn hoàn toàn có cơ hội cùng Điện Chủ so tài một phen.

Ít nhất chờ hắn đột phá thêm một cái tiểu cảnh giới nữa, hắn liền có thể cùng đối phương đánh một trận.

Nhưng nhìn Trịnh Hạo Nhiên vừa rồi thể hiện ra thực lực, Triệu Vô Cực trong lòng vẫn là cảm thấy có chút không đủ sức.

Dù sao đối phương dăm ba chiêu liền đánh cho đám trưởng lão Ngũ Độc phái gà bay chó chạy như vậy, chỉ sợ thực lực che giấu còn rất nhiều, bởi vậy hắn cũng không muốn mạo hiểm lên thử.

Dù sao nếu như xông lên, có thể cùng đối phương đánh một trận lại cứu được Ân Tố Tố một mạng, vậy thì hắn kiếm lợi.

Cho dù không giúp được đối phương cũng có thể ở trong lòng đối phương để lại cái ấn tượng tốt, cũng không lỗ vốn.

Sau này cho dù hắn muốn từ miệng nàng hỏi một chút Thần Điện bí mật, đối phương cũng sẽ không quá tiện từ chối mà nói cho hắn một hai, ví dụ như lối vào Thần Điện ở đâu?

Nhưng nếu đối phương đã đầu hàng, vậy thì mọi chuyện êm đẹp, Triệu Vô Cực cũng không muốn lên gây sự thêm vì hắn cũng không chắc chắn.

Ngược lại hắn đã bố trí qua Tiểu Hoàng, cũng không phải là không thể kiếm lợi được gì trong chuyện này.

Chỉ cần đối phương rời đi nơi này trở về Thần Điện, Tiểu Hoàng sẽ một mực bám theo theo dõi, tìm ra lối vào Thần Điện.

Đến lúc đó Triệu Vô Cực chỉ cần có đủ thực lực liền có thể trực tiếp tìm tới Thần Điện đánh vào bên trong mà không cần phải mất công ở trên giang hồ thu thập tin tức nữa, một công đôi việc.

Trịnh Hạo Nhiên thấy Ân Tố Tố đầu hàng, lúc này hắn đành phải buông kiếm xuống, sau đó lạnh nhạt mở miệng nói ra:

“ được rồi, vậy thì theo ta trở về Thần Điện đi thôi!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện