Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chép trộm một bài hát mà thôi, ngày tháng thật không tốt qua


trước sau

Bạch Vô Thường cùng La thiên ngự kiếm phi hành mà đi cũng gây nên tông môn cao tầng chú ý, bọn họ ở địa vị này chỉ cần mỗi một cử động nhỏ đều khiến người khác không thể bỏ qua. 

Hạ Chu cùng Mộc Thanh Hà cũng bắt đầu suy đoán lên hai người kia vì sao tự nhiên lại trong đêm rời đi tông môn. Bọn họ muốn làm gì? không thể chờ trời sáng rồi mới rời đi được sao?

Trải qua một chút điều tra liền biết rõ Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương trong đêm tới mời hai người kia họp mắt nói một chút gì đó, Bạch Vô Thường cùng La Thiên sau đó liền rời đi rồi.

Tuy biết vậy nhưng Hạ Chu cũng không dám cho người đi theo dõi. Đối phương cảnh giới quá cao, theo dõi sợ rằng rất nhanh sẽ bị phát hiện mà thôi, còn mang tiếng xấu điều tra nội môn trưởng lão hành tung cái này nồi hắn không muốn gánh.

Vì vậy Thanh Vân Tông vẫn trước sau như một bình tĩnh sóng êm biển rộng.

Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền trở về thì thấy Triệu Vô Cực đã ăn uống xong, bàn cơm cũng đã được người hầu dọn dẹp đi, hai người cũng trở về phòng của mình.

Triệu Phi Dương suy nghĩ về hành động tối nay, mơ tưởng một chút tương lai nếu có thể không ngừng nghỉ luyện chế thành công Mã bảo hộ thần đan tông môn thực lực không ngừng tăng cường bản thân cũng có thể đột phá tới hóa thần kì.

Đúng là một mảnh viễn cảnh xinh đẹp, khiến người ước ao.

Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương vui vẻ thảo luận lấy tông môn hướng đi sau này lại tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.

Chuyện lần này tuy rằng mang tính thử nghiệm là chính, nhưng đã cung cấp ra cho Bạch Vô Thường một cái mạch suy nghĩ cùng cơ sở lí luận.

Nếu hắn chú tâm, không ngừng suy tính, tương lai có thể thành công cũng không có chuyện gì lạ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Những người được hưởng lợi ích từ việc này đầu tiên đương nhiên là đan-khí nhị mạch cùng nòng cốt thành viên chính là bọn họ rồi.

Về phần Triệu Vô Cực,bây giờ còn ở nội công bơi lội nhảy nhót, nói cái này quá xa.

Tâm tình tốt vô cùng, Triệu Phi Dương từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây đàn đàn lên.

Triệu Vô Cực vốn đang tu luyện, bỗng nhiên nghe được tiếng đàn từ trong phòng phụ mẫu truyền ra,hắn hiếu kì, lão mẫu còn biết đánh đàn?

Nhìn nàng không giống có cái này tư chất a!

Triệu Vô Cực phòng ngủ vốn có cách âm trận pháp,Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền vốn biết hắn có thể chủ động mở lên trận pháp rồi mới tu luyện nên mới không kiêng dè gì đánh đàn, không ngờ Triệu Vô Cực ở nhà tâm lí chuẩn bị không có chút nào, cách âm trận pháp cũng không thèm mở.

Người trong tu luyện bị quấy rầy dễ dàng tẩu hỏa nhập ma là chuyện bình thường, nhưng Triệu Vô Cực cũng thấy bản thân bị quấy rầy không có bao lớn nguy hại, trừ khi là có người cố tình tấn công hắn.

Thu công đứng lên, Triệu Vô Cực đi tới phòng Triệu Phi Dương, cửa mở không đóng tức là có thể vào.

Triệu Vô Cực ló một cái đầu ra, nhìn một chút hoàn cảnh.

Triệu Phi Dương đang ngồi trên một cái thảm,trước mặt là một cái bàn thấp, trên bàn là một cái cổ cầm.

Cầm hoa văn tinh xảo, sợi cầm trắng tinh, tỏa ra từng đường mịt mờ linh khí, phía hai bên cầm còn điêu khắc những hình thù khá đặc biệt trông rất cổ kính bắt mắt.

Triệu Phi Dương ngồi trước cầm đang không ngừng gảy, âm điệu lúc nhanh lúc chậm, nhưng đối với Triệu Vô Cực cảm thấy không thế nào hay. Hắn biết nhiều ca khúc còn hay hơn.

Chỉ có thể trách thế giới này âm nhạc cùng giải trí phương tiện quá lạc hậu rồi.

So với thời đại thông tin nổ tung của Triệu Vô Cực mà nói, ở thế giới này đỉnh cấp ca khúc có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói những ca khúc trường tồn cùng với thời gian.

Sở Phi Huyền đang ở gần đó hai mắt lim dim lắng nghe có vẻ rất hưởng thụ.

Triệu Vô Cực trong lòng âm thầm nhổ nước bọt: 

“Mẫu thân a mẫu thân, người ta mĩ nhân đánh đàn nam nhân thưởng thức. Đến chỗ ngươi thì hoàn toàn ngược lại, làm ta lão cha đánh đàn ngươi lại lim dim mắt hưởng thụ như thế có được hay không? Còn muốn mặt hay không a? cũng may ngươi còn biết nấu ăn nếu không ta sớm đã cho rằng ngươi là tiểu thư nhà quyền quý bốn mùa tay không chạm nước đây!”

Lại nói hắn lão cha, thân hình cao ráo khỏe mạnh tướng mạo đường đường rất có nam nhân vị, tại sao lại là một cái văn nghệ thanh niên a. Triệu Vô Cực tới tận bây giờ mới có chút hiểu rõ lão cha. Người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài a.

Triệu Phi Dương tiếp tục chuyên tâm đánh đàn, Triệu Vô Cực cũng kiên nhẫn đứng nghe, nhưng hắn cũng không thấy ca khúc này hay ở chỗ nào.

Tiếng đàn dừng lại, Sở Phi Huyền nhẹ nhàng vỗ tay nói:

“một khúc này của chàng càng ngày càng điêu luyện, ta nghe hoài mà không chán càng nghe càng cảm thấy sâu lắng!”

Triệu Phi Dương không nói gì chỉ mỉm cười nhìn nàng. Lúc trước hắn cùng Sở Phi Huyền đến với nhau không chỉ vì hắn cứu mạng Sở Phi Huyền một lần, mà còn nhờ vào một tay cầm nghệ tuyệt luân, khiến Sở Phi Huyền say mê không dứt.

Lúc này chợt truyền tới một âm thanh có chút phá hư bầu không khí:

“Thật sao?”

Âm thanh quá quen thuộc, không cần nhìn hai người cũng biết là ai nói. Triệu Vô Cực nhàn nhã từ ngoài cửa đi vào, đến trước mặt hai người cũng ngồi xuống.

Nếu là người khác, Triệu Phi Dương đã sớm rút kiếm tương bác. Cầm kĩ của hắn tốt hay xấu hắn tự mình hiểu rõ, lại có người dám chê hắn cầm kĩ chính là khiêu khích hắn. Nhưng Triệu Vô Cực là con trai hắn, hắn cũng không cần cùng đối phương tức giận làm gì.

Sở Phi Huyền che miệng quyến rũ cười nói:

“Cực nhi, phụ thân ngươi ngày xưa cũng suýt nữa được vinh danh cầm thánh đấy, ngươi nói thế không sợ phụ thân ngươi không cao hứng sao?”

“Mẫu thân trước hết thu hồi ngươi cái kia xuân quang đầy mặt vẻ mặt, ngươi ở trước mặt ta như thế tốt sao? ta còn là hài tử a!”

Sở Phi Huyền thẹn thùng đánh cái ho khan, nàng mỗi lần nghe Triệu Phi Dương đánh đàn đều không tự chủ được ửng đỏ, như một trái đào chín vô cùng mê người. Triệu Phi Dương cũng vì thế vô cùng thỏa mãn, cầm kĩ của hắn có thể khiến hăn đạo lữ vui vẻ như vậy hắn còn cần gì hơn.

Sở Phi Huyền để giảm bớt xấu hổ lập tức nói:

“Cực nhi ngươi càng ngày nói chuyện càng thẳng thắn a, như thế sau này sẽ khó kết giao nữ bằng hữu!”

“Mẫu thân,ta còn nhỏ. Lại nói nếu không tìm được một cái xinh đẹp như ngươi ta nhìn cũng không muốn nhìn lâu một lúc!”

Sở Phi Huyền được Triệu Vô Cực thổi phồng lập tức vui vẻ, Cực nhi lớn rồi a, đã biết giao nữ bằng hữu còn biết khen mẫu thân xinh đẹp đây.

Triệu Phi Dương thấy Triệu Vô Cực mồm mép linh hoạt như vậy hừ nói:

“miệng lưỡi ba hoa!”

Phụ thân, ngươi cũng đừng hừ ta. Nếu ở trong phàm nhân thế giới hai tuổi hài tử còn cần mẫu thân chăm sóc đây. Ta chẳng qua là lớn nhanh một chút, liền bị ngươi tranh mất mẫu thân, ta cũng cần mẫu thân chăm sóc a.

Triệu Phi Dương nhếch mắt nói:

“nói giống như mẫu thân người là của riêng ngươi vậy!”

Triệu Vô Cực không nói lí lập tức hì hì nói:

“không phải sao, ta thật hối hận sao lại cai sữa sớm như vậy đây!”

Sở Phi Huyền đang vui vẻ ngồi xem hai cha con bọn họ tranh cãi nghe đến đây lập tức ho khan không ngớt, ở thế giới này vẫn là rất đóng lại không có như Triệu Vô Cực như vậy ấn ý ám chỉ lại dùng hình thức trực tiếp nói ra như thế khiến nàng có chút xấu hổ.

“Cực nhi hôm nay động dây thần kinh nào đây” trong lòng nàng thầm nghĩ, hôm nay đúng là bị Triệu Vô Cực chạy vào phá đám bắt hai người đúng lúc đang kỉ kỉ tra tra lại thêm đâm chọc khiến nàng vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Triệu Phi Dương bất mãn, không phải là lão tử bỏ bao nhiêu công sức mới kết thành đạo lữ cùng nàng sao? sao đến bây giờ lại nhảy ra cái này cùng ta tranh đoạt quyền sở hũu rồi. tức giận hơn là hắn nói cũng khôn sai cái gì không thể dùng gia pháp hầu hạ a.

Nhìn Triệu Phi Dương sắc mặt biến đổi, cùng Triệu Vô Cực cười hì hì như một chích tiểu hồ li, Sở Phi Huyền trong lòng ấm áp. Đây chính là gia đình a, nàng cùng Triệu Phi Dương kết thành đạo lữ đã nhiều năm mới có Triệu Vô Cực, tuy rằng tình cảm đã đi qua thời kì đỉnh cao nhưng lại lắng đọng giống như phù sa màu mỡ. Phù sa, không ngừng cung cấp dinh dưỡng cho tình chủng của bọn họ thỏa sức lớn lên, thời gian càng lâu tình cảm càng sâu đậm, giống như là đang ấp ủ một bình rượu quý vậy.

Đến lúc mở bình rượu chính là nhất túy vạn niên say.tư vị trong đó chỉ có nàng cùng Triệu Phi Dương mới hiểu rõ.

Triệu Phi Dương nói:

“nếu không phải ta tốn hết sức chín trâu hai hổ, hao tâm tổn trí mới có thể cùng mẫu thân ngươi kết thành đạo lữ bây giờ ngươi mới có thể ngồi đây sao. Tiểu tử, tuổi còn nhỏ không lo tu luyện suốt ngày chỉ lo chuyện vớ vẩn,nam nhân cần độc lập tự cường, không cần cả ngày bám lấy mẫu thân ngươi”

Triệu Vô Cực cười hì hì nói:

“Phụ thân ngươi cũng bám lấy mẫu thân đấy thôi, ta là học ngươi a!”

Sở Phi Huyền ở bên không nhịn được liền bật cười,Triệu Phi Dương càng là đỏ mặt. Triệu Vô Cực nói chữ “bám” nhấn mạnh vô cùng, làm người ta dễ dàng hiểu lầm. Hắn không thể giống như Triệu Vô Cực như vậy đồng ngôn vộ kị nói năng không kiêng dè. Văn hóa khác biệt chính là như vậy.

Triệu Phi Dương mặt lạnh nói:

“muốn gia pháp hầu hạ sao?”

“phụ thân ngươi đừng nói thế mất vui a. Ta tới đương nhiên là hiến khúc cho ngươi cùng mẫu thân”

Triệu Phi Dương ngạc nhiên:

“ngươi còn biết từ khúc, học của ai? Học lúc
nào? Không phải cái gì từ khúc đều có thể lên được mặt bàn! Ta đối với khúc phổ rất có chọn lọc tỉ mỉ!”

Hắn năm xưa suýt có được danh hiệu cầm thánh cũng không phải đùa, đối với cầm kĩ vô cùng thông thạo, đối với từ khúc thì càng thêm soi mói.

Triệu Vô Cực không cần giải thích gì nhiều, ca khúc hắn ở kiếp trước nhiều chính là,lấy ra vài cái cũng để cho Triệu Phi Dương nghiên cứu mấy năm. Hắn lập tức lấy ra giấy bút, viết lên lời bài hát, sau đó đưa cho Sở Phi Huyền, nói:

“Mẫu thân, ta hát trước một lượt, ngươi nghe giai điệu bài hát sau đó ngươi hát lại, ta không giỏi ca hát nhưng ta biết chính xác âm điệu của nó, ngươi hát ta sẽ chỉnh lại, sau đó là phối với cầm âm tạo thành hòa tấu.”

Sở Phi Huyền xem một lượt lời bài hát nói:

“Lời bài hát này thật thẳng thắn a, tốt nói trắng ra, không giống chúng ta phải thường xuyên ám chỉ. Ngươi cứ hát đi,ta nghe thử xem sao.

Triệu Vô Cực chép chính là bài Tương tư dẫn của Đổng Trinh cực kì nổi tiếng, chỉ có thể nói là siêu phẩm.

Triệu Vô Cực cất giọng hát, âm thanh của hắn có chút đồng âm vừa thanh mảnh vừa cao, nhưng hắn cố gắng khống chế nhịp điệu của mình hát đúng giai điệu bài hát:

Nhập mộng theo gió đi ngàn dặm

Trần gian đi lại bấy nhiêu lần

Phong thái, cốt cách hào hoa

Than thở cùng trăng sáng, ngậm cười ta đa tình

Hoài niệm lại tình xưa

Mắt chàng tự như tinh quang

Trông vè phía cơn mưa lất phất

ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất

Làm sao biết được nơi chàng quay lại

Mấy kiếp tình duyên ngang trái,tương tư dẫn lối

Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái

Chỉ nguyện cùng chàng suốt đời không phai

Không thay lòng nụ cười chất chứa nỗi lòng

Nhập mộng theo gió đi ngàn dặm

Trần gian đi lại bấy nhiêu lần

Phong thái, cốt cách hào hoa

Thêm một năm chờ đợi xuân hóa thành thu bích

Than thở cùng trăng sáng, ngậm cười ta đa tình

Hoài niệm lại tình xưa

Mắt chàng tự như tinh quang

Trông vè phía cơn mưa lất phất

ở tận cùng của chân trời, nơi ánh sáng vụt mất

Làm sao biết được nơi chàng quay lại

Mấy kiếp tình duyên ngang trái,tương tư dẫn lối

Chờ đợi tình yêu đâm hoa kết trái

Chỉ nguyện cùng chàng suốt đời không phai

Không thay lòng nụ cười chất chứa nỗi lòng

Triệu Vô Cực hát xong lập tức để cho Sở Phi Huyền hát theo, Sở Phi Huyền giọng cực kì mềm mại dễ nghe, lời hát hết sức rõ ràng trong sáng, nàng hát cùng Triệu Vô Cực hát quả là một trời một vực.

Triệu Vô Cực cũng không ngừng giúp nàng điều chỉnh lại giai điệu sao cho đúng với bản gốc, bản gốc là siêu phẩm khôn cần chỉnh sửa gì, chỉnh sẽ mất đi chất riêng của nó.

Bài hát này vốn là nói về sự tương tư của một cô gái với người mình yêu thương, tuy không phù hợp lắm với Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương nhưng cũng không ngăn trở bọn họ tập luyện bài hát này, lời bài hát cũng được Sở Phi Huyền tấm tắc khen hay mặc dù nàng nghĩ nó quá mở ra, nữ nhân nên thận trọng một chút.

Triệu Phi Dương thì ở bên nghe từ đầu đến cuối, tự suy nghĩ mình nên phối hợp như thế nào cùng đàn như thế nào mới tốt.

Nửa canh giờ sau Triệu Vô Cực mới kết thúc cho Sở Phi Huyền chỉnh sửa, Sở Phi Huyền hát cực tốt đã không thể chê vào đâu được nữa rồi.

Hắn nhìn sang Triệu Phi Dương, Triệu Phi Dương cũng từ nhập định mở mắt ra, hắn có thói quen suy nghĩ nhạc phổ liền nhắm mắt lại để tập trung tối đa

Lúc này Triệu Phi Dương liền nói:

“ta đã suy nghĩ xong đàn tấu, có thể lập tức tiến hành”

“Phụ thân, ngươi chưa đàn thử muốn lập tức tiến vào luôn sao?”

Sở Phi Huyền cười nói:

“phụ thân ngươi đã dựa vào thời gian ta cùng ngươi tập lời, thôi diễn hàng trăm ngàn lần rồi, ngươi không cần lo. Một chút như vậy hắn còn không làm được thì nói gì tiểu cầm thánh danh xưng.”

Triệu Vô Cực gật gật đầu.

Sở Phi Huyền lúc này liền lập tức cất tiếng hát, âm điệu mở đầu bài hát hết sức cô đơn tịch mịch, chỉ có một mình nữ chính đang lưu lạc, một lòng thương nhớ người yêu, tình cảm không nơi nói rõ.

Triệu Phi Dương tiếng đàn cũng tùy theo vang lên, vô cùng nhanh chóng hai người hòa nhập vào trong đó. Giống như diễn trước một ngàn lần như vậy không hề có một tia sai lầm.

Hai người cũng không sử dụng linh lực, nhưng Triệu Vô Cực ở một bên nghe cũng âm thầm rơi nước mắt, bài hát quá cảm động rồi.

Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương hợp tấu xong, hai người ăn ý nhìn về phía nhau, trong mắt tình ý dạt dào không thể kìm nén Triệu Vô Cực lập tức hiểu rõ không muốn làm bóng đèn liền im lặng thối lui trở về phòng mình luyện công.

Vừa ngồi xuống, Triệu Vô Cực còn định vận chuyển nội công lập tức lại nghe lên tiếng đàn.

Nhưng lần này khác biệt Triệu Phi Dương sử dụng linh lực quán chú vào tiếng đàn, Sở Phi Huyền cũng dùng linh lực cất cao giọng hát.

Lúc này cũng không tính là trời quá tối, hai người vừa đàn vừa hát lập tức cả luyện khí phong đều có thể nghe thấy.

Tiếng đàn da diết nhớ thương, lời hát thì chứa chan tình ái vô hạn trông mong người kia, lại chỉ có thể cô đơn một mình mong muốn đến được với nhau không thực hiện được.

Bất giác, cả luyện khí phong đang khóc, bọn họ bị Triệu Phi Dương tiếng đàn khuấy đảo tâm thần, không thể tự chủ được đều khóc lên.

Xong một khúc này, Sở Phi Huyền thì cảm thấy minh tâm hồn như được thăng hoa, mắt ẩn chứa thu ba, giống như vô chứa vô hạn ái tình nhìn về phía Triệu Phi Dương. 

Triệu Phi Dương thì lại cảm thấy cầm kĩ của mình như được tăng lên rất nhiều, cả người cũng có một chút không nói ra được khô nóng, lại chạm phải ánh mắt của Sở Phi Huyền hai người lập tức như thiên lôi đụng hỏa sơn bốc lên.

Triệu Vô Cực lau đi khóe mắt nước mắt, hắn biết bài hát này vốn rất cảm động không ngờ bị lão chả sử dụng linh lực đàn lên lại ghê gớm như vậy, tâm cảnh của hắn cũng bị tiếng đàn dẫn dắt quả nhiên không thể xem thường.

Bình ổn lại tâm lí một chút, tiếng đã đã im hẳn xem ra phụ mẫu hắn đã thỏa mãn.

Bỗng nhiên hắn lại nghe được tiếng tất tất tác tác, lại một hồi là tiếng thở dốc cùng rên rỉ. Triệu Vô Cực trong lòng mắng thầm: Các ngươi có cho ta tu luyện nữa hay không a? ta là một cái hài tử được không các ngươi cứ như thế không cẩn thận liền làm rồi không sợ ta ngộ nhỡ đi tới trông thấy cảnh hài tử không nên thấy thì sao? quả thật không thể để cho người sống mà.

Triệu Vô Cực từ lúc đột phá Tử Hà Bất Diệt thần công, ngũ giác trở nên càng ngày càng tốt, Triệu Phi Dương cùng Sở Phi Huyền một số hành động hắn ở bên này đều có thể loáng thoáng nghe thấy dù sao hai phòng cách nhau không quá xa. 

Hắn tuy là hài tử nhưng kiếp trước cũng đã tới một cái thiếu niên huyết khí phương cương đương nhiên hiểu chuyện nam nữ.

Muốn tu luyện cũng không yên thân a!

Triệu Vô Cực vô lực thở dài,đưa tay tới cách âm trận pháp kích hoạt lên, chỉ có như vậy hắn mới có thể tập trung tu luyện được.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện