Mọi người bỗng nhiên dùng ánh mắt nhìn ngu ngốc nhìn hắn.
Tên thanh niên này đương nhiên là ngại ngùng rồi.
Nói đùa cái gì, hai quân giao chiến, chủ soái lên đài, người không ủng hộ người ta thì thôi, còn nghi ngờ người ta có thể thắng hay không?
Triệu Vô Cực chính là bọn hắn liên quân linh hồn, cũng là người dẫn đầu, lúc này không thể đối với hắn sinh ra bất kì cái gì hoài nghi tâm ý, nếu không bên này chưa đánh đã bại.
Mọi người nhìn một lúc liền thu hồi ánh mắt, mấy vị ngũ tuyệt cấp cường giả cũng đang xem trận chiến, nhưng bọn hắn mỗi người đứng ở mỗi phương vị khác nhau, bởi vậy cũng không có cơ hội thảo luận.
Lúc này, Lôi Thập Bát trên đao huyết sắc cương khí bạo phát, một đao liền đem bám dai như đỉa Triệu Vô Cực đánh lùi ra xa.
Hắn thở dốc, ánh mắt cực kì nghiêm trọng nhìn lấy Triệu Vô Cực.
Hắn bởi vì khao khát chiến đấu, muốn ra giang hồ xông xáo một phen nhìn xem có ai có thể cùng bản thân làm địch thủ hay không.
Nguyện vọng đấy không cần đi thực hiện, Triệu Vô Cực cũng tự đưa tới cửa.
Nguyện vọng là thực hiện được đấy, nhưng hắn không muốn ở trong tình trạng này a.
Trước mặt đông đảo tất cả mọi người cùng đao các người, hắn vậy mà bị một cái đỉnh phong hậu kì đánh ngang sức ngang tài
Đơn giản, mặt mũi quét rác.
Bởi vậy, hắn giận, vô cùng tức giận.
Nhưng hắn cũng không hề vội xông lên tấn công, bởi vì đối diện với hắn, Triệu Vô Cực cũng đang mệt mỏi, nhanh chóng thở dốc.
Hai người trên trán đều tràn đầy mồ hôi.
Vừa rồi chỉ giao thủ trong chốc lát, hai người đều là ở cao tốc vận động trạng thái, não bộ liên tục phải tính toán đối phương ra đòn phương thức cùng dự phán quỹ tích tấn công, ánh mắt thì lại phải trợn to lên để không bỏ qua bất kì chi tiết nào của đối thủ.
Bởi vậy không những chỉ là gánh nặng về mặt thể chất, còn là gánh nặng về mặt tinh thần.
Cũng may mắn, Lôi Thập Bát có đầu trận lợi thế, bởi vậy hắn cùng Triệu Vô Cực đánh từ đầu chí cuối cho dù Triệu Vô Cực có lúc tưởng như đã vượt lên chiếm được lại một chút ưu thế, nhưng chung cuộc lợi thế vẫn là nghiêng về Lôi Thập Bát bên này.
Cho dù chiếm lợi thế nhỏ nhoi, nhưng Lôi Thập Bát không hề xem trọng cái này kết quả.
Thứ hắn muốn bây giờ, chính là một đao chặt chết đối phương, để thỏa mối hận trong lòng hôm nay.
Đánh giá một chút tình trạng cơ thể, Lôi Thập Bát lúc này mới cảm giác được, từng đợt đau rát bỏng cháy trên cơ thể mình.
Triệu Vô Cực cương khí vậy mà ẩn chứa hỏa diễm thuộc tính thiêu đốt đang gây cho hắn từng cơ đau âm ỷ, những cơn đau này từng đợt từng đợt truyền vào não hải của hắn, khiến cho đầu óc hắn vì đó mà bị phân tâm, phản ứng trở nên chậm lụt hơn.
Đáng ghét chính là, loại này bỏng vết thương nếu bị nhiễm trùng sinh ra chảy mủ thì có thể biến chứng rất nguy hiểm.
Bọn hắn đám này võ giả, tuy có sức đề kháng cùng sức chịu đựng mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng nếu bị nhiễm trùng, vậy thì cũng phải gặp rắc rối.
Nhiễm trùng ở thế giới này triệu chứng cùng tác hại so với thế giới cũ cũng mạnh mẽ và đến nhanh hơn một bậc.
Bởi vậy, hắn cần nhanh chóng kết thúc chiến đấu, giải quyết Triệu Vô Cực, lấy lại danh dự của đao các các chủ, khẳng định sức mạnh của bản thân, sau đó nhanh chóng trở về trị thương.
Hắn nhìn Triệu Vô Cực một chút, Triệu Vô Cực trên người có tảy tám đạo vết đao, sâu cạn bất đồng.
Trên người hắn áo đã sớm rách tung tóe, máu tươi thấm ướt cả vạt áo, sắc mặt Triệu Vô Cực tái nhợt đến cực hạn.
Triệu Vô Cực vốn đã có ý định tích lũy xuất huyết trạng thái, bởi vậy hắn cũng không hề ngần ngại bị thương.
Nếu có thể lấy thương đổi thương, mà hắn không quá lỗ, Triệu Vô Cực cũng sẽ nhanh chóng quyết đoán ở trên người Lôi Thập Bát đánh ra mấy đạo huyết trảo.
Dù sao hắn da dày thịt béo, nội ngoại song tu, thể phách cường đại, hắn cũng không tin Lôi Thập Bát còn có thể kéo đổ được bản thân mình.
Triệu Vô Cực đối diện Lôi Thập Bát, hắn tuy thở dốc, sắc mặt tái nhợt, trên lông mày nhíu lại lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng thực chất, hắn tình trạn cũng không tệ đến thế.
Ít nhất, dựa vào thói quen tự lấy máu cùng mấy lần nguy cơ sinh tử chiến đấu, Triệu Vô Cực kiểm soát rất tốt tốc độ xuất huyết của mình, không hề để cho bản thân trong một thời gian ngắn mất quá nhiều máu dẫn tới ảnh hưởng hắn sức chiến đấu.
So với Lôi Thập Bát, Triệu Vô Cực tuy thảm hại hơn, nhưng hắn sức chịu đựng, thể phách cũng cường đại hơn, bởi vậy hai bên chỉ có thể xem như là hòa nhau mà thôi.
Lôi Thập Bát lạnh lùng lên tiếng:
“ ta công nhận, ngươi chính là giang hồ võ giả mạnh nhất mà ta gặp phải.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi, ngươi đã đi tới giới hạn rồi.
Giang hồ võ giả, cho dù thế nào cũng không thể sánh bằng Thần Điện võ giả chúng ta được.
Chúng ta mới là mạnh nhất, mới là xuất sắc nhất.
Giang hồ, phải do chúng ta đến thống trị, như vậy giang hồ mới xứng đáng với địa vị cùng thân phận cao quý của chúng ta.
Còn các ngươi, chỉ
cần ngoan ngoãn đến phục tùng mệnh lệnh của chúng ta là được rồi!
Hôm nay, ta sẽ cho người biết sự lợi hại của Thần Điện ngũ đại chí bảo một trong, Thị huyết ma đao, để cho ngươi hiểu rõ, ở giữa chúng ta cách biệt lớn như thế nào. Ha ha ha ha ha!”
Nói xong, Lôi Thập Bát giống như là muốn kích phát cái gì bí thuật đại chiêu, Triệu Vô Cực lập tức giơ tay lên ngăn chặn nói:
“ đợi một chút, ngươi vội vã như vậy sao?”
Lôi Thập Bát động tác hơi có ngừng lại, hắn nhìn Triệu Vô Cực lạnh nhạt hỏi:
“ có gì trăn trối cần nói sao?”
Triệu Vô Cực cũng không hàm hồ, lập tức nói ngay:
“ không biết có phải hay không ta cảm giác người của Thần Điện các ngươi đối với giang hồ nhân sĩ luôn luôn tồn tại cảm giác về sự ưu việt.
Không biết ta cảm giác này là đúng hay sai?”
Lôi Thập Bát lập tức lên hứng thú, hắn không vội tấn công mà quay sang cùng Triệu Vô Cực chuyện phiếm.
Đúng vậy, không phải ngươi cảm giác, mà đây chính là sự thật.
Chúng ta vốn dĩ thân phận cao quý, không phải là các ngươi đám này giang hồ đám tạp ngư có thể so sánh được.
Chúng ta không những võ lực vượt trội hơn các ngươi, truyền thừa cũng hơn các ngươi, nội tình tu luyện cùng tích lũy kinh nghiệm cũng hơn xa tất cả các ngươi.
Không phải trên giang hồ các ngươi vẫn thường lấy môn phái mạnh nhất đến đảm đương làm cái gì minh chủ sao?
Nếu vậy chúng ta Thần Điện không ai khác chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vị này.
Giang hồ nếu như thống nhất, người làm nên việc đó không ai khác ngoài chúng ta!”
Triệu Vô Cực híp mắt lại hỏi:
“ thân phận cao quý?”
Lôi Thập Bát cười lạnh nói:
“ đúng vậy, chúng ta sở dĩ truyền thừa sâu xa như vậy cũng bởi vì chúng ta nguồn gốc. ngươi có biết, Thần Điện của chúng ta thành lập đã được bao lâu rồi không?”
Triệu Vô Cực trong lòng cười nhạt. Đối phương một bộ rất muốn nói bộ dáng, còn hỏi ngược hắn để hắn phải phối hợp giúp đối phương diễn, giống như hắn không hỏi, đối phương sẽ không nói vậy.
Được rồi, vẫn là phối hợp diễn đi.
Triệu Vô Cực mở miệng hỏi:
“ bao lâu?”
Lôi Thập Bát đầu hơi ngẩng lên cao, giống như là rất tự hào nói:
“ ba trăm năm!”
lời này vừa ra, Triệu Vô Cực lập tức nhíu mày.
Nếu là bốn hay năm trăm năm, hắn cũng chỉ cho rằng cái này tổ chức chỉ là có một chút nội tình sâu xa mà thôi.
Dù sao ba trăm năm đối với giang hồ mà nói, đã là một khoảng thời gian rất dài, phàm nhân không có dài dòng thọ nguyên như tu tiên giả, bởi vậy khoảng thời gian này đã đủ cho vô số thiên tài quật khởi cùng mấy vị lão tổ cấp nhân vật chết đi, dẫn tới sự hưng suy của một môn phái, tổ chức.
Nhưng ba trăm năm lại là một con số rất nhạy cảm.
Bởi vì ba trăm năm trước, Thiên tài hòa thượng tam hoa tụ đỉnh thành công, trở thành tu tiên giả.
Kể từ lúc đó, đã ba trăm năm giang hồ không có người nào tam hoa tụ đỉnh thành công.
Lại ba trăm năm, cũng chưa hề có người nào nội lực hóa hình.
Lại cũng ba trăm năm trước, năm vị ngũ tuyệt cao thủ sau khi Hoa Sơn luận võ kết thúc, li kì mất tích.
Lôi Thập Bát nhìn Triệu Vô Cực nhíu mày, ánh mắt hơi lơ đãng, hắn lập tức biết được, Triệu Vô Cực đang suy nghĩ vấn đề của hắn, cũng giống như là sắp có kết quả.
Hắn cười sảng khoái nói:
“ ha ha ha, ngươi không cần suy đoán nữa, lát nữa ngươi cũng sẽ thành người chết mà thôi, để ta đại phát từ bi nói một lần cho ngươi rõ, làm một cái người chết minh bạch.
Chúng ta Thần Điện, chính là ba trăm năm trước năm vị ngũ tuyệt cao thủ thành lập nên!”