Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Trong lòng rỉ máu a!


trước sau

nói xong, Triệu Vô Cực trên tay kim sắc cương khí so với lúc trước càng nồng đậm hơn vài phần, hắn hướng một người ở bên trái cùng trong tổ đội ba người vung trảo đánh tới.

Người kia bị Triệu Vô Cực chọn làm đối tượng công kích trong ánh mắt lập tức lóe lên vẻ sợ hãi.

Triệu Vô Cực một trảo vung tới tốc độ vừa nhanh khí thế lại vừa hung ác, lần này không hề giống lần trước hắn không hề có chút gì hiểu biết về kiếm trận của bọn hắn mà là đã được lĩnh giáo kiếm trận của bọn hắn xong mới đánh ra tấn công.

Bởi vậy nếu Triệu Vô Cực có thể phá đi phòng thủ của bọn hắn cũng không có gì là lạ.

Nhìn hắn thái độ cương quyết như vậy, hiển nhiên chính là đã quyết tâm đánh giết bản thân.

Điều này khiến tên Thần Điện kiếm khách này lập tức sợ hãi.

Trên đời này có ai không sợ chết a.

Cho dù có, cũng là vì bọn hắn tạm thời có lí do cao cả hơn để hi sinh tính mạng mình, nên mới lựa chọn cái chết.

Nếu có thể lựa chọn không chết, ai sẽ đi lựa chọn cái chết đây?

Hắn cũng chỉ là một cái kiếm các đệ tử mà thôi, nói hắn đánh trận thì còn được, muốn hắn vì kiếm các mà bỏ ra mạng sống của mình chiến đấu, vậy thì không thể nào.

Hắn lập tức từ bỏ tấn công, lui kiếm về thế thủ, nhưng đáng tiếc, Triệu Vô Cực so với hắn tốc độ còn nhanh gấp mấy lần.

Hắn chỉ cảm thấy, kiếm của mình như là bị một cái kìm sắt nắm chặt lấy không thể nào mảy may động được một chút nào.

Trên thân kiếm, Triệu Vô Cực Ẩm huyết thủ sáo đang nắm chặt lấy, thỉnh thoảng còn tóe ra một vài cái hỏa hoa, vừa nhìn liền có thể biết được Triệu Vô Cực lực nắm chặt lớn đến mức nào.

Triệu Vô Cực cười lạnh nói:

“ ta né tránh kiếm của các ngươi, không phải là vì ta không dám đón đỡ, mà là làm như vậy sẽ mất đi tinh thần thượng võ mà thôi.

Nếu muốn, ta có thể hoàn toàn không e ngại gì cả. nếu không phải là cực phẩm phàm kiếm, muốn tổn thương đến ta, đúng là nằm si nói mộng!”

tên kia Thần Điện kiếm khách ánh mắt trợn to nhìn lấy Triệu Vô Cực một tay nắm chặt kiếm hắn, có chút không dám tin đây lại là sự thật.

Tuy là Triệu Vô Cực trên tay có bao tay bảo vệ, nhưng hắn kiếm cũng là thượng phẩm phàm khí a!

Sao đối phương có thể dễ dàng như vậy liền đem nắm chặt, lại không hề có chút trở ngại nào giữ chặt như vậy, giống như hắn nắm trong tay không phải sắc bén lưỡi kiếm mà là một cái que gỗ vậy.

Đây không thể nào là sự thật!

Hắn cố ý vận chuyển lên nội lực, hướng thân kiếm thúc dục truyền vào.

Trên kiếm được hắn truyền vào nội lực, bắt đầu lờ mờ sáng lên cương khí.

Nhưng khi cương khí vừa xuất hiện đến chỗ bàn tay của Triệu Vô Cực, lập tức như là nước gặp phải bờ đê, lập tức bị chặn lại.

Đáng sợ hơn chính là, Triệu Vô Cực trên tay hơi dung sức một cái, nỗ lực sáng lên cương khí của hắn cũng lập tức lung lay, sau đó tan vỡ thành từng điểm tinh quang.

Hắn cùng hai vị đồng bạn của hắn liền nhìn phát ngốc, thậm chí bọn hắn đều quên dựa theo trận pháp di chuyển cùng bảo hộ đồng bạn.

Mà Triệu Vô Cực lúc này, chính là dựa trên ưu thế đánh tan đối thủ tự tin cùng khiến đối phương kinh sợ, lập tức vung ra tay trái một trảo đánh tới đầu lâu đối phương.

Phốc~

Một tiếng sọ não vỡ nát vang lên, Triệu Vô Cực không chút nào bị ngăn cản liền đánh giết đối phương, máu tưới từ đầu lâu của hắn bắn ra, tóe lên khuôn mặt hai người đồng bạn của hắn ở một bên.

Hai người này sờ sờ lên mặt máu, lúc này giống như mới tỉnh hồn.

Triệu Vô Cực vậy mà có thể trực tiếp cầm lấy kiếm của bọn hắn mà không hề bị thương? Hắn có thể chấn toái cương khí của bọn hắn?

Cái này làm sao có thể? làm sao cùng hắn đánh được a!

Bọn hắn võ công đều tập trung trên một thân kiếm này, Triệu Vô Cực lại không sợ kiếm của bọn hắn đả thương, vậy bọn hắn có khác gì cùng Triệu Vô Cực đấu tay đôi không có vũ khí.

Như vậy cùng tìm chết khác nhau ở chỗ nào sao?

hai tên Thần Điện kiếm khách lập tức ánh mắt run lên, bọn hắn vậy mà trong lúc này nổi lên một cái đối với Thần Điện võ giả tràn đầy sỉ nhục suy nghĩ, chính là bỏ chạy.

Tất nhiên là muốn bỏ chạy, bởi vì bọn hắn không thể nào là Triệu Vô Cực đối thủ a.

Đứng lại chờ đối phương giết chết bản thân sao?

Tuy bỏ chạy lúc này không khác gì phá vỡ đội hình khiến đồng đội của bọn hắn gặp nguy hiểm, trở về chắc chắn bị trách phạt lại nhận hết sỉ nhục, nhưng sinh mạng so với những thứ này còn quan trọng a.

Chỉ cần còn sống, liền còn hi vọng.

Sau này tu luyện có thành tựu, ai dám nhắc lại chuyện này.

Thần Điện võ giả cũng không thiếu, chết một hai cái cũng không có gì, chỉ cần người chết, không phải bọn hắn liền được rồi.

Thế là hai người trong nháy mắt như là đồng thời có tâm ý tương thông, lập tức quay đầu liền chạy

Đáng tiếc, bọn hắn hành động, cũng triệt để đưa lưng của bọn hắn lại phía Triệu Vô Cực, giao sinh tử của bọn hắn cho Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực đương nhiên không buông tha, hai tay hai trảo, lập tức tiễn đưa hai cái đồng đội của tên kia lên đường.

Bên này ba người vừa chết, đám người của Thần Điện như là vừa mới tỉnh hồn, bọn hắn lúc này có chút ngưng trệ, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không biết nên làm như thế nào mới ổn.

Bây giờ bỏ chạy, cũng không tốt lắm, bởi vậy tiểu đội trưởng của bọn hắn còn đứng một bên.

Cho dù bọn hắn chạy thoát, nếu như Triệu Vô Cực sau đó bị giết, tiểu
đội trưởng nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó bọn hắn cũng sống không bằng chết.

Nếu không bỏ chạy, kiếm trận đã phá, đến lúc đó bọn hắn là con mồi, Triệu Vô Cực là thợ săn, ai bại ai thắng đã quá rõ ràng.

Bởi vì bọn hắn lúc này nhận rõ, bọn hắn cũng không phải lão hổ hoặc là thanh lang loại này mạnh mẽ con mồi, mà chỉ là một chich thỏ trắng vô hại mà thôi.

Muốn phản sát, là chuyện không thể nào.

Không nhìn thấy chiến thắng hi vọng, bọn hắn cũng không thể chạy, vậy thì lùi lại một chút còn không được sao?

Thế là đám người vốn dang muốn bày ra kiếm trận lập tức lùi lại một đoạn dài, khiến cho kiếm trận chính thức tan rã

Triệu Vô Cực nhìn thấy vậy trong lòng không khỏi cười lạnh, muốn chạy cũng phải hỏi xem hắn có đồng ý hay không đã.

Trước đây Triệu Vô Cực cùng đối phương chiến đấu hoàn toàn là không muốn dùng cường công thủ đoạn để thủ thắng

Hắn trên tay bao tay lại thêm cương khí bọc lên, cho dù hắn dùng tay của mình đi nắm kiếm của đối phương, như vậy cũng không thể tổn hại đến hắn chút nào.

Chỉ là làm như vậy không thượng võ, không khác gì ngoài đường cái ẩu đả, bởi vậy hắn mới không đi làm mà thôi

Nhưng bây giờ đối phương lại sử xuất ra kiếm trận, thời gian của hắn không có nhiều, lại thêm tên Bái Nhị này ở đấy chít chít méo mó khiến cho hắn trong lòng cảm giác khó chịu, chỉ muốn đánh tan cái này kiếm trận của đối phương để cho hắn biết, kiếm trận của mình cũng không có cỡ nào ghê gớm.

Bởi vậy nghĩ liền làm, Thần Điện kiếm các đám người lập tức gặp phải tai ương.

Phốc~

Một cái kiếm các võ giả lại bị Triệu Vô Cực đánh giết, hai người đồng bạn của hắn bây giờ cũng không thể lập tức bổ cứu cho đối phương cuối cùng đành phát xám xịt lui thân.

Nhưng Triệu Vô Cực không hề buông tha, một đường đuổi tận giết tuyệt, giết chết luôn hai người này.

Đám người kiếm các bày ra kiếm trận, trong nháy mắt lập tức chết quá nửa.

Một người khác cảm giác cực độ không ổn, lập tức đối với Bái Nhị lo lắng nói:

“ Bái đội trưởng, cứ như vậy chúng ta sẽ bị Triệu Vô Cực đoàn diệt mất. Bây giờ chúng ta phải làm sao a?”

Bái nhị ánh mắt trợn trừng tràn đầy tia máu nhìn về phía Triệu Vô Cực đang đơn phương đồ sát đám người của hắn.

Làm gì? Hắn cũng muốn biết, bây giờ cần phải làm gì a!

Vốn tưởng rằng có thể dựa vào kiếm trận cản chân Triệu Vô Cực để cho hắn tốn thời gian ở chỗ này chờ viện quân tới giúp đỡ.

Không ngờ đối phương lại là một cái quái vật thật sự, hắn có thể trực tiếp nắm chặt lấy kiếm của bọn hắn không hề có chút sợ hãi nào, sau đó chính là một trảo vô tình đánh giết

Đối phương cũng nói qua, không phải là cực phẩm phàm kiếm, muốn hắn sợ hãi là chuyện không thể nào.

Ở dây đều chỉ là binh tôm tướng cua, hắn trong tay một thanh cực phẩm phàm kiếm cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, làm sao đủ để cung cấp cho tất cả mọi người ở đây.

Nhìn Triệu Vô Cực nhẹ nhõm nhấc tay liền có thể đồ sát người của kiếm các của hắn, trong lòng hắn cũng là đau đớn rỉ máu.

Đám thuộc hạ này của hắn tuy cùng hắn không có bao nhiêu quan hệ, nhưng để bọn hắn chết quá nhiều, cho dù hắn có thể lưu lại Triệu Vô Cực chờ tới cứu viện tới, công lao cũng không được bao nhiêu, ngược lại sẽ vì hi sinh quân số quá lớn mà bị trách phạt a.

Không chiến đấu cùng Triệu Vô Cực không biết hắn có bao nhiêu mạnh, chỉ có chiến đấu cùng hắn rồi mới biết được hắn thực sự là một quái vật a.

Nhưng cái này đánh giá, là của bọn hắn tự mình chính mắt nhìn thấy mà đánh giá.

Còn người phía trên, vẫn dùng thái độ xem một thằng hề nhảy nhót xem Triệu Vô Cực mà thôi.

Bọn hắn đối với Triệu Vô Cực đánh giá chính là không phải đối thủ của bọn hắn a.

Trong lòng rỉ máu, Bái Nhị cuối cùng đành phải cắn răng rống lớn:

“ Kiếm các người lùi lại, thương các người đâu rồi, lên cho ta!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện