Hoàng Tông Hắc Kình bang bang chủ, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi là một cái hình thể khôi ngô, trên khuôn mặt lại mang một vẻ hung thần ác sát xông ra ngoài.
Hắn có trán khá rộng, trên trán lại có một vết thương kéo dài tới mi mắt trái. Là thời còn trẻ ở bên ngoài chém giết tạo thành.
Đôi mắt hẹp dài âm lãnh như rắn độc, trong mắt giấu diếm sát cơ cũng phẫn nộ, Triệu Vô Cực hôm này hành động để hắn nhận rất lớn vũ nhục đối với Hắc Kình bang danh vọng bị đả kích có thể nói là không hề nhỏ.
Bờ môi cực mỏng, là loại người cực kì âm độc xảo trá, chuyên môn tính kế cùng phản bội tiểu nhân. Loại người này muốn tránh bao xa có bao xa.
Đây là Triệu Vô Cực đánh giá hắn tướng mạo.
Một thân nội lực chính là nhị lưu cao thủ lâu năm, có khoản chừng năm mươi năm công lực so với Triệu Vô Cực mạnh hơn, nhưng Triệu Vô Cực trước giờ đều là ở trong vượt cấp khiêu chiến trải qua, cùng người mạnh đánh đánh giết giết hắn đã sớm quen thuộc.
Triệu Vô Cực nhìn hắn lạnh nhạt nói:
“con trai ngươi bắt đi bằng hữu của ta, thả ra chúng ta còn tốt nói chuyện!”
Hoàng Tông là trong lòng cười lạnh không ngớt, hắn còn có thể thả người sao?
Hắn cùng Triệu Vô Cực lúc này cũng đừng nói cái gì đòi người hay không rồi? Cục diện này chính là không chết không thôi, ai còn quan tâm thả người hay không?
Để Triệu Vô Cực có thể ung dung mang người rời khỏi đây, hắn cái này bang chủ cũng không cần làm nữa.
Không cần người ngoài tới đả kích, người trong bang hội cũng sẽ đối với hắn không phục.
Hình tượng bang chủ uy minh thần võ của bọn hắn sụp đổ bọn hắn có thể không thất vọng sao? có thể không đả kích sao? có thể ngoài miệng không nói nhưng sẽ ở trong lòng chửi thầm
Đấy là chưa kể Hắc Kình bang đối địch người sẽ vì đó mượn cơ hội thổi gió, đủ loại ô ngôn uế ngữ sẽ không ngừng được bọn hắn phun ra, đủ cho Hoàng Tông chìm trong ô nhục mà chết.
Vì vậy,không thả người, cũng không có cái gì tốt bàn luận. Chính là một chữ “ Làm”. Không chết không thôi.
Hắn nhìn Triệu Vô Cực nói:
“Ngươi sẽ không ngây thơ như vậy chứ?”
Triệu Vô Cực nhếch khóe miệng, cười nói:
“Ta chỉ hỏi một chút để xác nhận mà thôi, ta cũng biết ngươi sẽ không thả người. Vi vậy ở giữa chúng ta chỉ có thể một trận chiến. nhưng trước đó ta có một câu hỏi muốn hỏi ngươi!”
“có gì đáng nói?” Hoàng Tông nói.
“ta rất hiếu kì, chúng ta đánh lâu như vậy ngươi hẳn phải nhận được tin tức đi lại chậm chạp không xuất hiện, hẳn là muốn để đám này tạp ngư trước hết mài sức lực của ta đi, nếu may mắn lại có thể đánh giết thì càng tốt. ta nói đúng không?”
Triệu Vô Cực như cười mà không phải cười nhìn hắn nói. Hoàng Tông sắc mặt lập tức biến đổi.
Triệu Vô Cực rất nhanh lại nhìn xung quanh đám người nói:
“Bị bang chủ đáng kính của các ngươi xem là pháo hôi đi mài thể lực của ta, các ngươi đám này bang chúng quả nhiên không được a, sinh mệnh thật là rẻ mạt. Còn chẳng bằng một con chó”
Triệu Vô Cực nói được rất khó nghe không ít người tức giận, nhưng bọn họ không dám đứng ra nói gì ngay lúc này.
Buồn cười,ngươi không thấy hắn giết bao nhiêu người sao? còn dám đứng ra hò hét không phải là ngại sống qua dài muốn tìm đường chết?
Hoàng Tông càng là sắc mặt biến đổi vô cùng âm trầm. hắn thật sự có tâm tư như vậy, muốn để cho đám này pháo hôi trước đánh mài thể lực của Triệu Vô Cực.
Cho dù là cao thủ cũng không thể liên tục chiến đấu được, thể lực sẽ có lúc cạn kiệt.
Triệu Vô Cực đã chiến đấu lâu như vậy rồi,sức cùng lực kiệt, lúc này hắn mới ra mặt đánh bại đối phương chính là thời cơ tốt nhất.
Không ngờ vừa ra liền bị đối phương nói trắng ra.
Ý định là một chuyện còn bị vạch trần lại là một chuyện khác. Chuyện này là hắn tư tâm không thể để người khác biết được nếu không sau này ai sẽ còn ngu ngốc làm pháo hôi vì hắn bán mạng.
Chưa kể Triệu Vô Cực còn tranh thủ đả kích bọn họ bang chúng một cái, để bọn họ cảm thấy bản thân vì người khác liều mạng là ngu ngốc nhường nào!
Người ngu, Hoàng Tông mới dễ khống chế cùng lợi dụng. Chỉ cần lợi ích điều động cùng một chút thủ đoạn, có thể là thi ân, thi uy hoặc là mĩ sắc dụ hoặc đều có thể khiến đám này bang chúng vì hắn bán mạng.
Triệu Vô Cực nói trắng ra như vậy, sau này muốn điều khiển người khác liền khó khăn hơn nhiều rồi.
Hoàng Tôn lúc này đã đối với Triệu Vô Cực hận thấu xương, từ không chết không thôi mức độ chuyển tới phải giết hắn, sau đó băm xác hắn thành thịt vụn ném cho chó ăn mức độ.
Trong mắt hắn hung quang càng ngày càng thịnh, sát cơ bắn ra bốn phía, Triệu Vô Cực nhất định phải chết.
Triệu Vô Cực lại là cười cười nói:
“Thế nào, bị ta nói trúng tim đen đã chờ không nổi muốn giết ta rồi sao?”
Triệu Vô Cực tiếp tục kích thích một chút hắn cùng mọi người!
Hoàng Tông tính toán có thể nói là rất chính xác, nhưng đó là trong điều kiện người tới là bình thường nhị lưu cao thủ.
Triệu Vô Cực lại không phải bình thường nhị lưu cao thủ. Hắn thể phách vô cùng cường hãn, một chút chiến đấu không sử dụng tới quá nhiều nội lực này không thể làm hắn mệt mỏi được.
Chỉ là mất một chút sức thi triển Thủy Thượng Phiêu thân pháp mà thôi, nãy giờ đứng nói chuyện Triệu Vô Cực đã hồi phục tới trạng thái đỉnh cao, luôn sẵn sàng chiến đấu.
Khí thế bị Triệu Vô Cực dẫn dắt, toàn trường vô cùng âm trầm, lúc này tên tiểu thủ lĩnh dẫn người từ ngoài bến cảng trở về lập tức quát:
“Nói hươu nói vượn, bang chủ thân phận cao quý sao có thể lúc nào cũng trước tiên ra tay được,như vậy còn cần chúng ta đám này thuộc hạ làm gì? Ngươi phải đánh bại được chúng ta mới có tư cách cùng bang chủ khiêu chiến. Mọi người không cần nghe hắn lời lẽ ma quỷ li gián, hắn chính đang dùng li gián kế!”
Lời này của tên kia nói được không chỗ xấu, khôgn phải ai cũng có tư cách khiêu chiến Hoàng Tông là sự thật.
Mỗi một cái a miêu a cẩu ở đâu ra khiêu chiến hắn không phải hắn cả ngày đều phiền chết, đều ở khiêu chiến trải qua sao?
Chính vì vậy hắn mới chậm chạp xuất hiện, để Triệu Vô Cực cùng đám này bang chúng đánh.
Lời này nếu là Hoàng Tông nói ra,sẽ mang một chút ngụy biện chi ý. Nhưng nếu là do tiểu thủ lĩnh nói ra lại mang vẻ tận trung cùng hiểu rõ nội tình chi ý.
Hoàng Tông lập tức dùng tán thưởng ánh mắt nhìn hắn.
Tiểu thủ lĩnh lập tức vui mừng, lần này hắn ra mặt quá chính xác đúng thời cơ, chỉ cần việc này qua đi cho dù Hắc Kình bang có ra sao, hắn đều sẽ được Hoàng Tông coi trọng.
Tương lai tiền tài, mĩ nhân, quyền lực đang hướng hắn vẫy tay, có thể không vui mừng được sao?
Đám bang chúng lập tức phụ họa:
“Đúng vậy,không phải ai cũng có thể khiêu chiến bang chủ, tiểu tử không cần nói bậy”
Một mảnh xôn xao, Triệu Vô Cực lập tức ha ha cười to:
“đúng là một đám ngốc nghếch đáng thương a, vậy các ngươi cứ tiếp tục sống trong lừa dối đi thôi”
Triệu Vô Cực lại nhìn về phía Hoàng Tông nói:
“Ta đủ tư cách khiêu chiến ngươi đi? Có thể lập tức đánh sao?”
Hoàng Tông nhìn hắn lạnh lùng nói:
“Ngươi hôm nay phải chết không thể nghi ngờ!”
Nói xong hắn lập tức lấy ra của mình đao thủ thể, khí tức tập trung Triệu Vô Cực. trong mắt sát cơ càng nồng đậm thêm mấy phần, sát khí bắt đầu nhưng tụ.
Nhiệt độ giống như ở giữa Triệu Vô Cực cùng Hoàng Tông giảm xuống mấy độ, Triệu Vô Cực cười lạnh, chút khí thế này cũng ở trước mặt hắn làm trò.
Triệu Vô Cực cũng vận lên Tử Hà Bất Diệt thần công, thủ thế trảo pháp chuẩn bị chiến đấu.
Đám bang chúng đều không tự chủ được lùi ra một khoảng cách rộng lớn, để cho Triệu Vô Cực cùng Hoàng Tông có đủ không gian chiến đấu.
Triệu Vô Cực lập tức liền động xông tới trước mặt Hoàng Tông.
Hoàng Tông nộ rống một tiếng, đưa tay liền là một trảm, khí thế tích súc cực mạnh, sát cơ liễm liễm.
Đao phong như là xé gió chém tới Triệu Vô Cực trên da cũng cảm nhận được một hồi rát. Một đao này như là khai sơn bổ thạch chi đao, cực kì hung ác, tốc độ lại nhanh như thiểm điện một đao muốn bổ Triệu Vô Cực làm hai.
Triệu Vô Cực không ngạnh kháng lập tức nội lực tăng vọt tránh thoát khỏi hắn khí thế khóa chặt nghiêng người sử dụng thân pháp né qua một bên.
Bởi Hoàng Tông dùng đao có lợi thế chiều dài nên Triệu Vô Cực muốn tấn công hắn phải tiếp cận được hắn mới được.
Triệu Vô Cực lập tức tăng nhanh tốc độ lên mấy phần đâm thẳng vào phạm vi tấn công của Hoàng Tông, hắn như là một đạo tinh binh giữa hai quân giao chiến đâm sau vào trận địa của địch muốn một kích kì công, tấn công tướng lĩnh địch, lấy đi thủ cấp của hắn kết thúc chiến đấu.
Hoàng Tông sao có thể để Triệu Vô Cực được như ý,đao lập tức biến đổi, hoành trảm trở về muốn cho Triệu Vô Cực một cái chém ngang eo. Trúng một đao này Triệu Vô Cực hẳn phải chia làm hai, trên dưới chia lìa.
Triệu Vô Cực có thể nhảy lên hoặc cúi xuống né tránh, nhưng từ lúc tu tập võ đạo đến nay Triệu Vô Cực đều hết sức tránh những tình huống nhảy lên.
Võ giả, chỉ cần chưa có thể hư không mượn lực, nhảy lên chính là bia ngắm sống cho đối phương tập kích.
Không cần biết Hoàng Tông có thủ đoạn gì không kích hay không riêng Triệu Vô Cực phi châm có thể để bất kì đối thủ nào ở giữa không trung ăn đủ một bình.
Triệu Vô Cực không dám chậm trể lập tức ngửa người tránh né, chân trái thuận hướng đã lên mục tiêu là Hoàng Tông cổ tay cầm đao.
Hoàng Tông kinh nghiệm chinh chiến phong phú không hề để Triệu Vô Cực đá trúng lập tức biến chiêu đao hất lên lại làm một cái trảm từ trên xuống.
Triệu Vô Cực một đá không trúng lập tức thu chân, thân pháp vận chuyển né tránh qua một bên, hắn nhân cơ hội Hoàng Tông lực cũ dùng hết lực mới chưa sinh, lập tức ở đối phương trước ngực tung ra năm ngón tay tạo thành trảo cứng rắn không khác gì ưng trảo của mình.
Hoàng Tông vội vàng né tránh lui lại, nhưng hắn lui vẫn là chậm một chút, trước ngực lập tức bị cào ra ba đạo huyết trảo.
Triệu Vô Cực chỉ đánh xượt qua, bởi ba ngón tay dài nhất.
Triệu Vô Cực cũng không hề dừng lại lập tức là một hồi liên tục tấn công, hắn muốn nhân cơ hội đánh tan Hoàng Tông tiết tấu, khiến Hoàng Tông rơi vào hạ phong vì vậy liên tục tấn công.
Hoàng Tông liên tục né trảnh thỉnh thoảng có thể vung đao đánh trả, nhưng đáng tiếc Triệu Vô Cực thân pháp quá linh hoạt đều bị hắn trước thời gian né đi.
Bị đè lên đánh Hoàng Tông có chút tức giận, nhất là ở trước mặt nhiều bang chúng như thế này hắn không thể để mặt mũi bị tiếp tục tổn hao lập tức bắt đầu sử ra đao pháp thành danh của mình- huyết tinh đao pháp.
“Huyết quang lược ảnh trảm”
Trên đao của Hoàng Tông lập tức lóe lên huyết sắc quang mang, lập tức giống như được gia tốc mấy lần kéo thành tàn ảnh tốc độ nhanh vô cùng hướng Triệu Vô Cực bụng chém tới.
Triệu Vô Cực chỉ cần trúng đao liền sẽ là ruột gan đứt đoạn chảy ra đầy đất kết cục.
Nguy hiểm cảnh báo gõ vang,Triệu Vô Cực lập tức vong hồn đại mạo, hóp bụng lại như mèo cực kì nguy hiểm né qua một đao.
Đao liền là cách hắn bụng cực sát đi qua, Triệu Vô Cực né thành công nhưng đao phong lại sắc bén như lưỡi đao lập tức ở trên bụng hắn vạch ra một đạo cực kì mờ nhạt dấu vết, có chút huyết dịch từ đó chạy ra.
Triệu Vô Cực nhìn rõ một màn này, hắn không ngờ bản thân phòng thủ cũng có thể bị phá vỡ. bây giờ hắn hiểu rõ,phàm cấp vũ khí không thương tổn là chỉ đám người cảnh giới thấp hơn hắn dùng vũ khí tấn công không có nghĩa là cùng cảnh giới cao thủ chiến đấu đối phương không thể phá vỡ phòng thủ của hắn.
Chỉ là đao phong liền có thể để lại trên người hắn một mờ nhạt vệt, nếu là cả đao chém vào không khéo hắn liền phải quỳ. Triệu Vô Cực lập tức cẩn thận lên, không dám khinh thường.
Hoàng Tông thì là cực kì khó chịu. huyết tinh đao pháp của hắn thành danh đã nhiều năm, danh tiếng không nhỏ,đánh nam dẹp bắc đến bây giờ không biết bao nhiều người đã làm vong hồn dưới đao của hắn không ngờ một kích vừa rồi lại không thể đánh trúng Triệu Vô Cực.
Huyết quang lược ảnh trảm là chiêu thức cực tốc trong đao pháp của hắn, đã đạt tới giới hạn tốc độ của hắn, ở trong nhị lưu cao thủ cũng là hàng đầu tốc độ hình đao chiêu, đáng tiếc lại bị Triệu Vô Cực trong giây lát đó né ra.
Chỉ cần lại chậm nửa giây Triệu Vô Cực lập tức liền bị mổ bụng phanh thây, đáng tiếc vẫn là chậm.
Cao thủ giao phong chỉ trong nháy mắt. Triệu Vô Cực có thể né ra bởi vì hắn tinh thần cảm ứng đối với nguy hiểm siêu cường, lại có được thân pháp linh hoạt khéo léo tinh xảo, hơn nữa hắn từ đầu đến cuối đối địch đều là không hề phân tâm.
Nếu thiếu một thứ trong tất cả thứ trên sợ rằng Triệu Vô Cực cũng không thể né tránh được một đao cực tốc vừa rồi của Hoàng Tông.
Triệu Vô Cực cũng là sau lưng đổ
mồ hôi lạnh, hắn không xem thường bất kì đối thủ nào, đối phó với mọi người đều là chuẩn bị dùng toàn lực tu thế. Không ngờ mới ra giang hồ không lâu cùng một cái cùng cảnh giới nhị lưu cao thủ giao đấu, đối phương lại chỉ hơi chiếm ưu thế nội công mà thôi hắn đã suýt bị chém trúng.
May mắn thân pháp không phải là luyện không, Triệu Vô Cực cũng vô cùng chú ý thân pháp tu luyện, bởi vậy mới có thể né tránh ra được một kích kia.
Cảm giác trên mũi đao nhảy nhót này, cảm giác trái tim vì sợ hãi mà loạn nhịp này, Triệu Vô Cực cảm giác vô cùng kích thích
Hắn chính là muốn như vậy, liên tục cùng cường giả giao chiến, cảm nhận được đao quang kiếm ảnh qua lại, cảm nhận được mỗi lần bị đối phương dồn vào chỗ chết một kích lại có thể né tránh hoặc phản kích thành công
Chính là cảm giác này huyết mạch sôi trào, tất cả mọi thứ đều trở nên không còn quan trọng, hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý đầu nhập vào chiến đấu, cùng đối phương đánh một trận hăng say
Giết hoặc bị người giết, Triệu Vô Cực cùng Hoàng Tông lúc này chính là như thế hai người đều triển khai liều mạng tư thế.
Không có cái gì tốt nói, không có gì có thể giảng hòa cùng điều đình hai người
Hoàng Tông lúc này chưa hề biết Triệu Vô Cực thân phận, nếu biết hắn lúc này cũng không hề ngừng tay.
Hai người đã đánh ra chân hỏa, chỉ có thể một người còn sống mà đứng.
Nhất định hôm nay, Triệu Vô Cực cùng Hoàng Tông phải có một người chết.
Triệu Vô Cực cảm nhân đươc huyết mạch đang sôi trào, cười to nói:
“haha chính là cảm giác này, đánh rất tốt. Lại tới”
Triệu Vô Cực lúc này cũng có chút trở nên điên cuồng, hắn lập tức xông tới gần Hoàng Tông nhân lúc đối phương còn chưa kịp tung ra đao chiêu tiếp theo lập tức sử dụng cơ sở trảo pháp điên cuồng tấn công.
Khom bước đâm thẳng trảo, hoành trảo, nghịch trảo,... các loại trảo pháp bị Triệu Vô Cực dùng một loại tốc độ cực nhanh đánh ra.
Chiêu thức của hắn không có chút nào xinh đẹp, mỗi chiêu lại là cơ sở nhất nhưng tốc độ của hắn lại nhanh chóng vô cùng, ở trên người Hoàng Tông liên tục đảo qua.
Hoàng Tông có thể né tránh cùng dùng đao đón đỡ nhưng Triệu Vô Cực tốc độ nhanh chóng hắn cũng không thể đỡ hết được lập tức trúng mấy trảo huyết văn tung tóe
Phải biết cùng cảnh giới Triệu Vô Cực trước giờ chưa gặp qua đối thủ, đánh đến gần như là vô địch chi thế. Hắn tốc độ cùng thân pháp không phải ai cũng có thể sánh bằng, Triệu Vô Cực trảo pháp lại là từ lúc tiếp xúc võ đạo liền luyện tập đến bây giờ.
Hắn đối với cơ sở trảo pháp đã vô cùng nhuần nguyễn, lô hỏa thuần thanh. Trảo pháp được hắn đánh ra có vận luật ý cảnh riêng.
Triệu Vô Cực nhục thân cường đại, xuất thủ tốc độ vô cùng nhanh, mỗi lần trảo công thành công đều ở trên người Hoàng Tông kéo ra năm đạo huyết trảo, đến mức huyết dịch từ Hoang TÔng trong cơ thể bị Triệu Vô Cực kéo ra, lại từ trong tay hắn bay múa,giống như là Triệu Vô Cực ngũ trảo kéo ra năm tuyến tơ máu.
Người khác nhìn vào sẽ bị huyễn cảnh này làm mê muội còn tưởng hắn đang dùng cái gì huyết ảnh trảo pháp đánh với Hoàng Tông đây.
Hoàng Tông bị Triệu Vô Cực đánh đau lập tức giận giữ gầm thét:
“Huyết quang phi vũ”
Lập tức Hoàng Tông đao cùng cánh tay duỗi ra cực hạn, cả người giống như là một con quay liên tục hướng Triệu Vô Cực đánh tới, mỗi một lần quay tròn đều có thể từ góc độ khác nhau chém ra đao khiến Triệu Vô Cực vô cùng khổ sở né tránh
May mắn Triệu Vô Cực vẫn còn có thể làm chủ tình thế né tránh thành công
Hoàng Tông chỉ xoay tròn bốn vòng liền dừng lại thấy Triệu Vô Cực đã lùi xa hắn mấy bước lập tức trên tay đao xoay chuyển một cái viên mãn vòng tròn, từ cầm đao thành cầm ngược chuôi đao.
“Huyết ảnh phong luân”
Lập tức hắn ném ra đao của bản thân, trên đao huyết quang tán phát ra đoạt mệnh khí tức,Triệu Vô Cực lập tức nghiêng người né tránh, đao liền từ một bên hắn bay qua.
Triệu Vô Cực không biết lúc này đao bay ra một quãng liền ở trên trời xoay tròn một vòng lập tức quay trở về như là boomerang. Hắn cảm giác thời cơ đã tới lập tức vận chuyển Thủy Thượng Phiêu thân pháp điên cuồng xông lên.
Thiên Địa Tinh biến chưởng vận chuyển đến cực hạn,trên tay hắn xuất hiện một vòng hoàn chỉnh âm dương hoàn cùng một cái hơi mờ âm dương hoàn. Triệu Vô Cực muốn nhân lúc Hoàng Tông không có đao giết hắn.
Đối chưởng phải không? Hoàng Tông nội công thâm sâu hơn hắn rất nhiều hắn không sợ cùng Triệu Vô Cực đối chưởng. lại chờ một chút phi đao quay trở lại chính là Triệu Vô Cực đầu lìa khỏi cổ kết cục.
Triệu Vô Cực lúc này tốc độ xung kích cực nhanh, xông tới rống to:
“Thiên Địa Tinh biến chưởng!”
“Huyết ảnh phá thần chưởng!”
Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng bao gồm cương nhu kình,lúc nào cũng có thể ra hắn toàn bộ tiềm năng sức mạnh, khí thế Triệu Vô Cực lao tới lại vô cùng áp bách khiến cho Hoàng Tông cũng không thể vận lên toàn bộ công lực cùng hắn đối chưởng.
Hoàng Tông chưởng ảnh lại mang huyết tinh chi khí khiến người ta tâm loạn thần mê, sẽ sinh ra sợ hai nên gọi là phá thần chưởng, hắn cũng muốn cùng Triệu Vô Cực đối một chưởng, hắn không tin năm mươi năm công lực của bản thân không đánh nổi một cái tiểu tử.
Chưởng cùng chưởng va chạm, nội lực điên cùng bài xích lẫn nhau, giữa hai người chưởng ảnh va chạm trong đó không khí bị đè nén, ánh sáng giống như là đi vào lỗ đen một đi không trở về. Giữa hai người không ngừng truyền ra xẹt xẹt âm thanh nội lực giao phong.
Triệu Vô Cực nội lực bản thân tinh thuần lại là đỉnh cao tâm pháp Tử Hà Bất Diệt thần công, đối với Hoàng Tông mà nói chính là đẳng cấp thiên nhiên áp chế.
Hoàng Tông tâm pháp chỉ là nhị lưu tâm pháp mà thôi. Chưởng cùng chưởng giao phong một lúc, Triệu Vô Cực vận dụng cương nhu phối hợp với khí thế cùng mình lực xung kích lập tức bạo phát.
“Ầm!”
Một tiếng nổ to lớn truyền ra, Triệu Vô Cực áo vốn đã rách nát lập tức rách tung tóe ra, hắn bị phản chấn đánh lùi ra ba bước mới đứng vững thân hình.
Hoàng Tông thì không may mắn như vậy hắn bị Thiên Địa Tinh biến chưởng đánh cho bay ngược mà ra,như là diều đứt dây bay tận hơn mười mét mới dừng lại được trong miện không ngừng thổ huyết.
Hoàng Tông khó tin nhìn về phía Triệu Vô Cực,tên này thiếu niên vậy mà có thể đánh ra chưởng pháp lợi hại như vậy? Hắn mới bao tuổi a vậy mà có thể cùng ta năm mươi năm công lực nhị lưu cao thủ còn đánh bay ta! Quả thật là một cái yêu nghiệt. để hắn lớn thêm vài tuổi nữa chẳng phải còn có thể lên trời.
Không được, đối phương nhất định là cái nào đó môn phái thiên kiêu nhân vật. Hôm nay đắc tội cũng đừng nghĩ hòa hoãn quan hệ rồi, chỉ có thể một đường đen đi tới cùng, hôm nay nhất định phải giết hắn mới có thể bớt đi sau này một nỗi lo.
Nếu hắn người phía sau tìm tới cùng lắm là không làm nữa bang chủ lưu lạc thiên nhai., hắn không tin không có chỗ cho hắn lưu thân.
Chỉ là khổ cực kinh doanh bao lâu nay Hắc Kình bang nói giải tán liền giải tán hắn không cam tâm một chút nào. Hắn cả đời tâm huyết đều đổ vào đây, bao nhiêu tính toán, bao nhiêu giết chóc bao nhiêu tội nghiệt đều vì Hắc Kình bang mà ra.
Bây giờ đắc tội Triệu Vô Cực để phải lưu lạc thiên nhai hắn càng là không cam lòng.
Nhưng không cam lòng có thể làm sao,Triệu Vô Cực thế lực hắn không rõ nhưng Triệu Vô Cực còn ít tuổi liền mạnh như vậy hắn trưởng bối càng là siêu cấp cao thủ.
Một khi trưởng bối hắn tìm tới Hoàng Tông có một trăm cái mạng cũng không đủ cho đối phương giết.
Nghĩ đến đây hắn mặt liền biến vô cùng hung ác, Triệu Vô Cực phải chết. Phải chết mới hả nổi giận trong lòng hắn, phải chết mới để hắn cam lòng rời bỏ Hắc Kình bang, phải chết mới gỡ lại được mặt mũi hắn mất hôm nay.
Quá nhiều lí do Hoàng Tông muốn Triệu Vô Cực phải chết hắn giống như là được đánh lên một liều thuốc kích thích từ dưới đất bò dậy.
Mặc cho tay phải bởi vì Thiên Địa Tinh biến chưởng của Triệu Vô Cực mà đang run run không ngừng, mặc cho lục phủ ngũ tạng đang vô cùng đau đớn, mặc cho khí huyết cuồn cuộn hắn vẫn đứng dậy bởi vì hắn muốn giết Triệu Vô Cực,cơ hội đã tới rồi.
Hoàng Tông bỗng nhiên đưa tay ra hư nắm, giống như là đang cầm thứ gì đó.
Triệu Vô Cực khó hiểu, đối phương bị bản thân Thiên Địa Tinh biến chưởng đánh tan bây giờ hẳn là đang vô cùng đau đớn mới đúng a, nhìn khí thể cũng suy bại đến cực độ, không giống còn có cái gì là bài tẩy, hắn hư nắm cái quỷ gì đây?
Là đang dọa ta? Hoặc là đang hư trương thanh thế?
Triệu Vô Cực vô cùng khó hiểu. không biết Hoàng Tông đang làm gì, động tác của hắn có ý nghĩa gì.
Đột nhiên Triệu Vô Cực lần thứ hai nguy cơ tử vong xông lên, trong lòng hắn một cảm giác ớn lạnh cấp tốc lan tràn, Triệu Vô Cực từ trước tới nay đối với nguy hiểm hết sức nhạy cảm, hắn liền biết bản thân sắp gặp nguy hiểm chết người.
Lại nhìn Hoàng Tông vẫn là hư nắm cánh tay, hắn không hiểu như thế sao có thể để bản thân nguy hiểm tính mạng, từ lúc nào giang hồ liền chỉ cần bày ra một tư thế đối phương liền đi chết rồi, nếu Hoàng Tông có bản lĩnh đó sớm đã thống nhất giang hồ rồi.
Nguy cơ cảm càng lúc càng mạnh mẽ Triệu Vô Cực lập tức cảm nhận được nguy cơ tử vong đã lên tới đỉnh điểm.
Hoàng Tông lập tức điên cuồng cười to:
“Đi chết đi ha ha ha ha ha ha.....!”