Triệu Vô Cực ý cười không dứt nhìn hắn nói:
“ con mắt nào của ngươi thấy ta núp sau lưng sư tỷ? rõ ràng là ta đang đứng phía trước a!
Ngươi cái này bị thương, ta nếu đánh thắng ngươi, người khác nói ta nhân cơ hội, thắng mà không võ, như vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngụy Tuấn cắn răng nghiến lợi nói:
“ ta cảnh giới cao hơn ngươi, coi như ta chấp ngươi, còn không được sao? Ngươi có dám hay không nói một câu thôi!”
Phạm Trình ở một bên cũng là đổ thêm dầu vào lửa:
“ Triệu Vô Cực ngươi có giỏi thì chấp nhận a, làm cái gì trốn trốn tránh tránh, ngươi còn là nam nhân sao?”
Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Phạm Trình một cái, cười lạnh:
“Phạm Trình sư huynh không cần vội vã, ta hôm nay chủ yếu là đến gặp Ngụy Tuấn sư huynh, không ngờ ngươi cũng muốn tham gia náo nhiệt, ngươi chờ một chút, sẽ đến lượt ngươi a!”
Triệu Vô Cực đối với Phạm Trình cười lạnh nói ra, sau đó quay sang Ngụy Tuấn hỏi:
“ Ngụy Tuấn sư huynh thật sự muốn khiêu chiến ta hay sao?”
“đúng vậy, ngươi có dám đáp ứng hay không?”
Ngụy Tuấn tức giận cắn răng nghiến lợi hỏi, trong lòng hắn bây giờ vô cùng táo bạo, chỉ muốn một quyền trực tiếp đánh chết Triệu Vô Cực mà thôi.
Còn cái gì hậu quả, để đó tính sau.
Dù sao cũng là Triệu Vô Cực mở màn quấy rối hắn đột phá, không phải sao?
Hắn mới là người chiếm lí.
Triệu Vô Cực cười ha ha nói:
“ được, nếu sư huynh đã nhiệt tình như vậy, ta đồng ý!”
nói xong Triệu Vô Cực một tay giơ ra, nhanh như thiểm điện hướng mặt của Ngụy Tuấn tát tới!”
BÉP!
một cái tát thanh thúy vang lên, nằm ở một bên Ngụy Tuấn Phạm Trình đều cảm giác da mặt của mình bị Triệu Vô Cực một bàn tay này cuồng phong kéo qua đều đau rát đau rát chứ đừng nói Ngụy Tuấn bị hắn trực tiếp một tát này giáng xuống.
Cái này nếu không phải có linh lực hộ thân, chỉ sợ đã sớm bị đánh cho sái cổ mà chết a!
Ngụy Tuấn không dám tin nhìn lấy Triệu Vô Cực, một bên mặt của hắn bị Triệu Vô Cực một cái tát này đánh cho đỏ bừng, sưng húp lên.
Triệu Vô Cực tuy không dùng toàn lực, nhưng hắn muốn đánh ra chính là cái này vang dội lại khiến cho mặt sưng lên tiết tấu, cảm giác vô cùng sảng khoái a!
Ngụy Tuấn ánh mắt bỗng nhiên tràn đầy tơ máu rống to:
“ Triệu Vô Cực, có giỏi thì để sư tỷ giải trừ đối với chúng ta áp chế, sau đó chúng ta cùng nhau đánh.
Ngươi dạng này có được xem là quyết đấu sao?
ngươi tiểu nhân bỉ ổi!”
Triệu Vô Cực lắc đầu nói:
“ sư tỷ áp chế là vì ngươi đối với nàng tập kích, đây là tội ngươi phải chịu
Nàng không giết ngươi đã là ngươi phước ba đời rồi, còn muốn giải trừ áp chế?
Khe cửa cũng không có chứ đừng nói cửa!”
Nói xong, Triệu Vô Cực trở một bàn tay, từ bên cạnh lại tát đi qua!
BÉP!
Thanh thúy âm thanh vang lên, Ngụy Tuấn hai má đều bị hắn đánh cho sưng đỏ lên, sắp biến thành một cái đầu heo.
Ngụy Tuấn ánh mắt tơ máu tràn đầy, hai cái tát, Triệu Vô Cực vậy mà đánh hắn hai cái tát.
Lại còn là ở trước mặt tất cả mọi người đánh hắn!
Đây là muốn triệt để hủy diệt của hắn thanh danh a!
sau này hắn còn có thể ngẩng đầu nhìn người sao?
người khác gặp hắn, nhất định sẽ nhìn bên má của hắn, nghĩ tới chuyện ngày hôm nay a!
bọn hắn sẽ điên cuồng thảo luận chuyện này, để cho thanh danh của hắn quét rác a!
Triệu Vô Cực, ta muốn giết ngươi!
Ngụy Tuấn trên người linh lực điên cuồng lóe lên, đối với Đông Phương Uyển Nhi áp chế kháng cự lại.
Một luồng màu đỏ linh lực cũng bắt đầu hiện lên, khiến cho hắn càng trở nên táo bạo mấy phần.
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại, hắn đương nhiên biết, Ngụy Tuấn đây là đang mượn dùng sức mạnh của cái nhẫn thần bí, hắn muốn liều mạng.
Quả nhiên, Ngụy Tuấn ánh mắt trở nên điên cuồng, tràn đầy căm phẫn rống to:
“ Triệu Vô Cực, ngươi đi chết đi!”
Phốc~
Đáp lại hắn chính là Triệu Vô Cực vô tình một chỉ, trực tiếp điểm huyệt của hắn.
Trên người đang điên cuồng lóe lên linh lực Ngụy Tuấn ngay lúc này liền như là bị bóp nghẹn cổ họng một con vịt, tức khắc ảm đạm đi, tắt ngấm.
Ngụy Tuấn ánh mắt trợn to, tràn đầy khó tin nhìn lấy Triệu Vô Cực.
Hắn vậy mà bị đối phương khống chế rồi?
Hắn bị điểm huyệt?
không phải điểm huyệt là thủ đoạn phàm nhân võ giả hay dùng sao? ở tu tiên giới còn người dùng cái này sao?
Vốn đang chuẩn bị một kích liều mình kháng cự uy áp đánh giết Triệu Vô Cực Ngụy Tuấn, lúc này lập tức nằm im bất động, như là một cái ngoan ngoãn bảo bảo.
Trong ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, điên cuồng, căm hận, oán độc,... các loại mặt trái cảm xúc, nhưng không thể làm gì được, bởi vì hắn đã bị Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Uyển Nhi hoàn toàn khống chế.
Triệu Vô Cực cười ha ha nói:
“ ai nha, sư huynh nha. Ngươi dạng này ở trước mặt mọi người tuyên bố muốn giết sư đệ quả thật không hay a!
Ngươi có biết, ta là nội môn trưởng lão con trai hay không?
Ta mang trên người, chính là nội môn trưởng lão lệnh bài a!”
Triệu Vô Cực lấy ra lệnh bài, ở trước mặt hắn lắc lắc nói:
“ gặp lệnh bài như gặp người, ngươi đây là muốn đối với nội môn trưởng lão ra tay sao?
Ngươi muốn chết sao?
Thôi được rồi, ta lòng dạ từ bi, không giết sư huynh.
Tội chết có thể tha, nhưng tội sống khó miễn.
Không bằng ta từ trên người sư huynh chọn đi một vật phẩm, xem như là đền bù tội lỗi của sư huynh a!”
Triệu Vô Cực hắc hắc hắc cười nói, một nụ cười này khiến Ngụy Tuấn cảm giác cực độ không ổn.
Giống như là hắn bị cái gì để ý tới, bị nhìn thấu, khiến trong lòng hắn cảm giác muốn băng hàn.
Triệu Vô Cực đây là muốn gì? Hắn muốn thứ gì ở ta? hắn là vừa mới muốn hay là đã chuẩn bị từ đầu?
Đợi một chút, không! không phải là cái đó! Không thể!
trong ánh mắt kinh hãi của hắn, Triệu Vô Cực hướng về ngón tay của hắn đưa tới, nhanh nhẹn rút đi một cái hình thù cổ quái nhẫn.
Hắn ha ha cười nói:
“
ta đối với mấy cái đồ vật hình thù cổ quái này rất hứng thú, không bằng đem về nghiên cứu một chút, sau này có dịp sẽ trả lại sư huynh a!
hoặc là cũng có thể xem như, sư huynh đối với ta thất lễ vật bồi thường, sư huynh hẳn sẽ không để ý a!”
Ngụy Tuấn sắc mặt tái xanh, lúc này hắn đâu còn cái gì điên cuồng tâm ý, còn lại chỉ là sợ hãi cùng không cam lòng.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào cái kia chiếc nhẫn, trong ánh mắt tràn đầy không dám tin cùng tràn ngập ham muốn, không nỡ xa rời.
Cuối cùng hắn nhìn tới đang cười hắc hắc Triệu Vô Cực, cắn răng nghiến lợi nói:
“ Triệu Vô Cực, ta có chết, có hóa thành ma, cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Triệu Vô Cực mỉm cười nhìn vào hai mắt hắn nói:
“ câu nói này rất quen thuộc a, cũng rất bất lực.
Ngươi có cảm thấy hay không, câu nói này tràn đầy phẫn hận cùng bất lực chi ý a!
chậc chậc chậc, Ngụy sư huynh a, chúng ta hôm nay quyết đấu xem như là ta thắng a!
Ngươi dạng này sao có thể đánh lại ta đây?”
nhìn Triệu Vô Cực một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, Ngụy Tuấn khóe mắt run rẩy nói ra:
“ Ngươi...”
BÉP~
Hắn còn chưa kịp nói xong một câu, Triệu Vô Cực tay phải lại đột, một cái tát mãnh mẽ đánh vào trên mặt hắn!
“ách~ thật có lỗi! Thói quen! Cảm giác đánh mặt người khác thật là sảng khoái khiến ta không nhịn được a!”
Ta XXX mẫu thân ngươi! Thói quen cái rắm! sảng khoái cái đầu ngươi! Ngươi sao không đi chết? Sao không đi chết đi a Triệu Vô Cực!
Ngụy Tuấn thật sự muốn điên, hắn rất muốn điên cuồng một lần.
Bất chấp mạng sống, bất chấp hậu quả, muốn giết chết Triệu Vô Cực.
Nhưng đấy là không ở trạng thái bị áp chế cùng điểm huyệt.
Bây giờ ở trạng thái này cho dù có tức giận đến đâu, hắn cũng không làm gì nổi Triệu Vô Cực.
Ngụy Tuấn cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Triệu Vô Cực, khiến Triệu Vô Cực cảm giác một trận vô vị.
Hắn nhìn về phía Phạm Trình cười lạnh:
“ Phạm sư huynh có muốn thử một chút bị đánh mặt là cảm giác gì hay không?”
Phạm Trình thấy rõ Ngụy Tuấn thảm trạng, hắn lúc này đâu còn cái gì hò hét sức lực, trừ khi là muốn có hạ tràng giống như là Ngụy Tuấn, bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, danh vọng quét rác.
Hắn run lên nói:
“ Không không không, sư đệ! tất cả chỉ là hiểu nhầm! ta chỉ là đầu óc nóng giận nhất thời mà thôi, ngươi chớ để trong lòng, chớ để trong lòng a!”
bây giờ nếu không biết kinh sợ, Triệu Vô Cực một bạt tai giáng xuống, hắn ở ngoại môn mặt mũi cũng mất hết, không thể nhìn người a!
Cái này liền phải túng, không túng không được a!
Triệu Vô Cực ha ha nói:
“ vậy được rồi, hôm nay các ngươi tập kích sư tỉ ta sự việc, ta sẽ không báo lên a! các ngươi tốt nhất là cảm tạ ta đi!”
Triệu Vô Cực cười lạnh nhìn hai người, sau đó quay lưng rời đi, tới trước mặt Đông Phương Uyển Nhi nói:
“ sư tỷ, giáo huấn bọn hắn một chút để bọn hắn hiểu tông quy sâm nghiêm thể đủ rồi, chúng ta về a!”
Đông Phương Uyển Nhi cũng là vui vẻ thu lại uy áp gật đầu nói:
“ đi thôi!”
cuối cùng, sự việc này liền ở Ngụy Tuấn cùng Phạm Trình Hoàng Văn Trác 3 người ánh mắt cực độ căm phẫn thống hận nhìn Triệu Vô Cực cùng Đông Phương Uyển Nhi ngự không rời đi mà kết thúc.
Ngụy Tuấn bị Triệu Vô Cực ba cái bạt tai đánh mặt bép bép rung động cũng trở thành một chủ đề nóng hổi ở ngoại môn, khiến không ít người không ưa Ngụy Tuấn đều vỗ đùi khen hay.
Nhưng bên trong này đau đớn nhất sự việc, chỉ mình Ngụy Tuấn biết rõ, chính là hắn bị Triệu Vô Cực đoạt đi quý giá nhất vật kia, không gì khác chính là cái nhẫn cổ quái đó.
Cả ngày hôm đó, trong phòng Ngụy Tuấn liên tục truyền tới tiếng điên cuồng rống giận cùng đập vỡ đồ đạc cùng tiếng khóc vô cùng thê lương, giống như là ai đó đánh mất vật quan trọng nhất trong đời mình vậy.
Triệu Vô Cực một lần ra tay, để lại cho Ngụy Tuấn tổn thất thật sự không nhỏ a!