Từ Tiểu Bạch kiếm vung ra, một đạo lôi đình kiếm khí dài đến mười mét từ phía trên vung trảm mà xuống, nhắm thẳng vào Phạm Trình cùng Khiết Tích vị trí, đem hai người đồng thời bao phủ vào bên trong.
Lôi đình kiếm khí bên trên tràn đầy một cỗ cuồng bạo linh lực ba động, liên tiếp nổ ra đôm đốp âm thanh, mang theo hủy diệt chi ý hướng Phạm Trình cùng Khiết Tích bao phủ mà tới.
Triệu Vô Cực ở một bên ánh mắt híp lại, hắn hoàn toàn cảm nhận rõ được khí thế cuồng bạo bên trong một chiêu kiếm pháp này.
Lôi đình kiếm khí lóe sáng quang mang vô cùng mạnh mẽ, ánh sáng như quánh đặc vào một chỗ khiến Triệu Vô Cực khiến người ta khó mà nhìn thẳng, bất kì thứ gì bị nó chém trúng chỉ sợ sẽ lập tức bị nó cuồng bạo linh lực ba động cùng lôi đình phá hủy chặn ngang chặt đứt.
Khiết Tích cùng Phạm Trình cũng cảm nhận được Từ Tiểu Bạch một kiếm này sức mạnh, bọn hắn lúc trước vốn nghĩ Từ Tiểu Bạch kiếm pháp chỉ là mạnh ở cận chiến, không ngờ đối phương chém ra kiếm khí lại có thể đạt được đến mức độ kinh khủng như thế này.
Khí thế của Từ Tiểu Bạch hoàn toàn đã đè lên hai người, khiến hai người tinh thần một trận cảm giác đè nén khó thở cùng nguy hiểm cảm giác trong nháy mắt cuồng tăng.
Khiết Tích rống to:
“ cùng một chỗ động thủ! Giết!”
Nói xong hắn một kiếm cũng theo đó từ trên cao chặt xuống, Phạm Trình bảo kiếm cũng lập tức ra khỏi vỏ, bên trên thân kiếm kiếm mang đại thịnh, lưỡi kiếm quanh quẩn một cỗ bén nhọn phong nhận cũng theo hắn rút kiếm động tác trực tiếp bị vung ra ngoài.
Một đạo không hề thua kém thậm chí còn có phần to lớn phong nhận trực tiếp thành hình, Triệu Vô Cực ánh mắt như điện bắt lấy nó thân ảnh, hắn trong lòng trầm xuống một cái, bởi vì đối phương chiều dài có đến mười hai mét, so với Từ Tiểu Bạch chỉ mười mét lôi đình kiếm khí còn dài hơn hai mét.
Tuy phong cùng lôi đều không thuộc ngũ hành, cả hai đều có sức công phá vô cùng to lớn, nhưng để nói cái nào mạnh cái nào yếu thì cũng rất khó bình xét.
Phong nhận đặc tính sắc bén, lôi đình đặc tính cuồng bạo cùng phá hủy, cả hai đạo kiếm khí va chạm vào nhau còn phải xem người sử dụng kiếm pháp đối với kiếm pháp tu luyện đến đâu, linh lực có tinh thuần hay không, tu vi có thâm hậu vững chắc hay không, vũ khí cùng ngoại giới hoàn cảnh có ủng hộ hay không,... một loạt các loại yếu tố có thể ảnh hướng tới kết quả chiến đấu cuối cùng
Nhưng Triệu Vô Cực lúc này tin tưởng, cho dù Từ Tiểu Bạch kiếm khí so với đối phương bé, nhưng Từ Tiểu Bạch nhất định có thể thắng được.
Thứ hắn cần làm bây giờ chính là đối phó với Khiết Tích một kiếm mang theo thiên sơn áp đỉnh mà xuống khí thế đè nặng lên hắn cùng Từ Tiểu Bạch.
Một chiêu này của Khiết Tích vô hình vô ảnh, nhưng Triệu Vô Cực có thể cảm nhận được Từ Tiểu Bạch nói không chút nào giả, nếu như hắn không đánh tan được đối phương kiếm chiêu, chỉ sợ trong nháy mắt tiêp theo, hắn cùng Từ Tiểu Bạch sẽ bị một kiếm này đè sấp trên mặt đất, sau đó là bị trọng lực ép thành một bãi huyết thi.
Đối mặt với Khiết Tích vô hình sát chiêu mà tới, Triệu Vô Cực nhắm mắt lại, tinh thế cảm nhận đối phương thiên sơn áp đỉnh khí thế, thứ hắn muốn làm, chính là đánh bật cái này thiên sơn, đánh tan đối phương bóng mờ, mở ra một cái tươi sáng bầu trời.
Triệu Vô Cực trên cổ tay trái mười đạo âm dương hoàn bắt đầu xoay quanh, hắn ánh mắt bỗng nhiên mở ra, tràn đầy một cỗ lăng lệ chi ý lóe lên, Triệu Vô Cực tay trái đồng thời phát ra từng tiếng bạo tạc nhỏ bé, trên huyết nhục của hắn xuất hiện mấy cái vết rạn vô cùng ghê người, huyết vụ bay tung tóe.
Triệu Vô Cực Thiên địa biến trước nay sử dụng luôn luôn là như vậy phải trả giá đại giới, nếu cơ thể hắn không thể gánh chịu được thương tổn cùng áp lực, như vậy hắn không thể đánh siêu ra của mình rất nhiều lần lực lượng.
Lấy hắn bây giờ luyện khí kì cửu trọng cảnh giới, ngưng tụ mười vòng âm dương hoàn đã là cố sức, nếu muốn ngưng tụ ra mười một vòng, vậy thì cái này tay trái xuất hiện từng cái nhỏ bé nổ tung cùng vết rạn chính là đại giới.
Mười một vòng âm dương hoàn, Triệu Vô Cực có thể cảm giác được, hắn tay trái bây giờ mang theo một cỗ to lớn sức mạnh hủy diệt, cho dù trước mặt hắn có thật sự là một tòa tiểu sơn, hắn cũng có thể trực tiếp đánh tan.
Hắn ánh mắt tràn đầy lăng lệ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ là một cái vô hình kiếm thế mang theo trọng lực mà thôi, muốn giả trang cái gì thiên sơn áp đỉnh khí thế không phải là tự tìm chết sao?
Triệu Vô Cực chưởng ý là gì? Hắn chưởng ý chính là sơn băng địa liệt.
Mà Khiết Tích ý cảnh là gì, là thiên sơn áp đỉnh.
Chỉ trên ý cảnh mà nói, Triệu Vô Cực hoàn toàn đã thiên nhiên chiếm ưu thế, khiến cho hắn đạt được to lớn lợi ích.
Hai cái tu sĩ giao đấu lúc, nếu thực lực ngang bằng, một kiếm chém ra, bên nào ý cảnh càng mạnh càng có tính khắc chế đối phương, vậy thì hắn chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Bởi vậy, Triệu Vô Cực đối với Khiết Tích một đạo này chung cực sát chiêu kiếm pháp hoàn toàn chính là mang cực kì to lớn lòng tin, hắn chắc chắn có thể đánh bại đối phương.
Hắn tay trái nâng lên, tốc độ không nhanh lại vô cùng nặng nề như là đang kéo lên một cái nặng mấy ngàn cân vật nặng, cuối cùng một chưởng phách
ra đồng thời rống to:
“ Vô Cực bảo điển - Thiên địa biến!”
một cái kim sắc cự thủ trực tiếp thành hình phách ra, hướng về bầu trời đẩy tới, mang theo kinh khủng linh lực ba động như muốn đem bầu trời đỗi đi lên, đánh ra một cái lỗ hổng đồng dạng.
Ầm~ Ầm!
Hai tiếng nổ to lớn vang lên, linh lực cuồng bạo cuốn ngược bốn phương tám hướng, Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực trực tiếp bị đập nện nằm tại chỗ trên mặt đất, hai người động thời miệng lớn phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong ánh mắt thì không hề có chút nào sợ hãi cùng lo lắng ngược lại tràn đầy kinh hỉ.
Bởi vì bọn hắn một chiêu này bị linh lực phản phệ rất nhỏ, chủ yếu là do linh lực cuồng bạo nổ tung tạo thành sóng xung kích mà bị đánh thương mà thôi, đối thủ của bọn hắn mới là gặp trọng thương.
Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực cũng không hề nghĩ sai, Khiết Tích cùng Phạm Trình lúc này trực tiếp bị sóng xung kích đánh cho như diều đứt dây bay ngược mà ra, cả hai đồng thời phun một vòi máu dài, linh lực hộ tráo cũng tan vỡ, sắc mặt tái nhợt đến cực hạn.
Khiết Tích cùng Phạm Trình lúc này đều có chung một cái ý nghĩ chính là, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch sao có thể mạnh như vậy?
Không phải bọn hắn cảnh giới áp chế đối phương sao? Tại sao một cái luyện khí kì thập trọng một cái cửu trọng lại có thể đánh ra so với luyện khí kì đỉnh phong còn cường đại lực công kích, cái này không thể nào!
Hai người trong lòng vô cùng sợ hãi cùng cuồng loạn, bởi vì bọn hắn biết, lần này bọn hắn đi ra ám sát chính là đánh cược tất cả tiền vốn, nếu ám sát thất bại, chỉ sợ không có chỗ chôn thân.
Nếu may mắn có thể thoát đi được, vậy cũng chỉ có gia nhập ma tông con đường này mới có thể bảo trụ bọn hắn một mạng mà thôi.
Lúc trước bọn hắn hoàn toàn cho rằng, bốn cái luyện khí kì đỉnh phong đánh giết Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đã là chuyện mười phần chắc mười, không thể nào thất bại được.
Nhưng lúc giao thủ bọn hắn mới biết được, đều là hoàng giai cực phẩm phi kiếm, đều là hoàng giai cực phẩm võ kĩ nhưng Từ Tiểu Bạch cùng Triệu Vô Cực võ kĩ so với bọn hắn quá mạnh mẽ, hoàn toàn không phải có thể dùng giai cùng phẩm để đánh giá.
Ngược lại Triệu Vô Cực chiến đấu liên tục thời gian dài như vậy không chỉ cùng Ngụy Tuấn cùng Hoàng Văn Trác đánh cái lưỡng bại câu thương, vậy mà còn có thể hỗ trợ Từ Tiểu Bạch đánh giết bọn hắn, đối phương linh lực quả thật nhiều như biển, linh lực khôi phục tốc độ nhanh như là trường giang liên miên bất tuyệt không ngừng nghỉ, khiến bọn hắn không thể tin nổi.
Tổng kết lại một câu chính là, Triệu Vô Cực căn cơ vững chắc thâm sâu đến một cái cực kì đáng sợ tình trạng, khiến bọn hắn không kịp trở tay.
Nhưng thứ làm bọn hắn càng không ngờ hơn chính là, lúc này bọn hắn đang bay ngược phương hướng mặt đất bỗng nhiên bị đội lên, một cái hắc ảnh bỗng nhiên lóe lên, móng vuốt sắc bén lóe lên hắc quang bỗng nhiên hướng cổ bọn hắn phương hướng chém tới.
“Không!”
Phạm Trình cùng Khiết Tích đồng thời tê tâm liệt phế sợ hãi la to, bọn hắn bên trong ánh mắt lúc cảnh chính là một cái toàn thân hôi hoàng sắc yêu thử, toàn thân là mạnh mẽ cứng rắn cơ bắp đang hướng về bọn hắn cổ vung ra sắc bén hắc sắc móng vuốt của mình.
Phốc! phốc!
Huyết hoa tung ra, hai cái đầu lâu phóng lên trời, Tiểu Hoàng hai châm đứng trên mặt đất, hai chân trước còn đang làm ra động tác vung chém
Nó khóe mắt nhìn lại, Khiết Tích cùng Phạm Trình hai cái thi thể không đầu lúc này mới rơi xuống mặt đất, phát ra “bịch” âm thanh, máu tươi chi vị nhất thời tràn ngập không khí.
Tiểu Hoàng thử nhãn híp lại lóe lên tàn nhẫn quang mang, bốn chân chạm đất, lần nữa hướng mặt đất động khẩu chui xuống, tiếp tục phục sát hành động.
Triệu Vô Cực cũng nhìn thấy cảnh này, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Tiểu Hoàng quả nhiên càng lúc đánh lén càng thuần thục, thu liễm hơi thở cùng sát ý càng lúc làm được càng tốt, quả nhiên không phụ hắn công lao huấn luyện nuôi dưỡng a.
Từ Tiểu Bạch bị thương so với Triệu Vô Cực nhẹ hơn, lúc này đỡ hắn đứng lên lạnh giọng nói:
“ chỉ còn hai cái!”