Bốn giờ sáng ngày 22 tháng 3 năm 2025.
Hứa Kỳ Sâm đột tử.
Chỉ mới một giây trước thôi, cậu còn đang dán mắt vào màn hình máy tính để cập nhật hố mới, vậy mà ngay giây sau đã gục đầu trên bàn phím, chìm vào khoảng không tăm tối.
Lúc này, một thanh âm nghe như tiếng kim loại chẳng rõ từ đâu vọng lại.
“Xin chào, hoan nghênh ngài đến với Hệ thống điên cuồng tìm cách sinh tồn trong truyện BE, tôi là hệ thống Al, số hiệu 0901.”
Hứa Kỳ Sâm: “Hệ thống gì cơ???”
Âm thanh kia không nhanh không chậm: “Hệ thống này còn có tên Hệ thống trả nợ của tác giả vô lương tâm, Hệ thống độc giả hãy yêu thích tôi một lần nữa, hoặc là Hệ thống không chấp nhận BE xin viết lại kết khác.”
Nếu như Hứa Kỳ Sâm có thể nhìn được khuôn mặt của bản thân lúc này, hẳn sẽ thấy đầu đầy “hắc tuyến.” Những cái tên đó không ai quen thuộc hơn cậu, bởi vì đó là các bình luận xuất hiện thường xuyên nhất trên trang Weibo của cậu.
Là một tác giả nam chuyên viết tiểu thuyết đam mỹ, Hứa Kỳ Sâm hẳn có thể được liệt vào giống loài khan hiếm.
Với phong cách văn chương độc đáo cùng những cốt truyện thăng trầm, sự chăm chỉ cập nhật truyện đã giúp cậu trở nên nổi tiếng.
Có điều những cuốn tiểu thuyết của cậu luôn mắc hai căn bệnh chung: thứ nhất là tuyến tình cảm mờ nhạt, thứ hai là sơ sẩy một chút đã thành BE.
Cậu bị lên án bởi hai vấn đề này từ những ngày đầu tiên sáng tác, song nhờ nội dung cốt truyện xuất sắc cùng độ phổ biến cá nhân, cậu vẫn được coi là một tác giả có tiếng, ấy là với điều kiện tiên quyết “phải còn sống”.
Hệ thống: “Ngài Hứa, hệ thống này sẽ đưa ngài xuyên qua nhiều thế giới, nhập vai vào những nhân vật khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, đồng thời trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ…”
“Tôi từ chối.” Hứa Kỳ Sâm gọn gàng dứt khoát.
Al bị cắt ngang cũng không có cảm xúc gì, “Được, vậy là kí chủ lựa chọn từ chối tiến vào hệ thống…”
Hả… Được từ chối sao?
“Từ chối tiến vào hệ thống, tương đương với kết cục đột tử trong hiện thực của kí chủ sẽ không thể thay đổi được nữa.”
“Khoan, chờ đã!” Hứa Kỳ Sâm tức khắc phản ứng lại, “Tôi chết thật rồi sao?”
“Đúng vậy.”
Giọng điệu không thể nghi ngờ gì thêm.
Hứa Kỳ Sâm thăm dò, “Nghĩa là, nếu tôi tiến vào hệ thống thì bản thể ngoài hiện thực vẫn còn cứu được, phải không?”
“Đúng vậy, chỉ cần ngài hoàn thành xong tất cả nhiệm vụ, kết cục tử vong ngoài hiện thực sẽ được sửa chữa.”
Cũng may cậu là nhà văn, chứ nếu đặt người bình thường vào tình huống khó tin như thế này, chắc chẳng ai có thể dễ dàng tiếp thu được mấy thứ thiết lập kì quái vậy đâu.
Cha mẹ Hứa Kỳ Sâm mất sớm, đáng ra một thân một mình chẳng sợ còn ràng buộc, thế nhưng người dì đã nuôi nấng cậu tới tận khi tốt nghiệp cấp ba lúc nào cũng đối xử rất tốt với cậu, cậu vẫn luôn mong muốn có thể kiếm thật nhiều tiền phụng dưỡng cuộc sống sau này của bà.
Chưa kể hố mới vừa đào tới chương mười, những thiên thần nhỏ còn đang gào khóc đòi ra chương, vả lại…
Không, cậu chưa thể chết được.
Hứa Kỳ Sâm điều chỉnh lại cảm xúc, “Tôi lựa chọn tiến vào hệ thống.”
“Được rồi, sau đây chúng ta sẽ tiến vào thế giới thứ nhất.”
Hiệu suất của nhiệm vụ này cao thế nhỉ…
Trong đầu hiện lên vô vàn hình ảnh vỡ nát rời rạc, không gian đen ngòm bốn phía bắt đầu rung chuyển, muôn vàn ánh sáng lóe lên từ những mảnh vỡ ghép lại với nhau, chậm rãi hợp thành hình hài thân thể.
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, thấy hai tay từ từ thành hình, cậu thử chạm vào, xúc cảm từ da dẻ chân thực đến đáng sợ.
Mở mắt ra, ngoại trừ trần nhà, còn có một vài khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Mộng Trạch tỉnh rồi!”
Hứa Kỳ Sâm cau mày ngồi dậy trên ghế sô pha, trước mặt là bốn cậu thanh niên khí chất khác biệt, ngoại hình đoan chính, lớp trang điểm sân khấu dày cộp.
Người có vóc dáng nhỏ bé kia vừa gọi cậu là Mộng Trạch.
Mộng Trạch…?
“Hệ thống đã hoàn tất hồ sơ đầu tiên.
Ngài Hứa, ở thế giới này, danh tính của ngài là Quý Mộng Trạch, người đảm nhận vị trí visual trong nhóm nhạc quốc dân SOULMATE.”
Gì cơ?!
Những lời hỏi thăm thân thiết của mọi người cứ thế lọt ngoài tai, Hứa Kỳ Sâm đứng dậy tới trước gương trang điểm.
Trong gương phản chiếu một khuôn mặt cực kì tinh xảo, trang điểm rất đậm, thoạt nhìn còn nhỉnh hơn cả phái nữ.
Hứa Kỳ Sâm không kìm được lòng khẽ chạm lên gương mặt hiện tại của, cất tiếng hỏi giọng nói trong lòng mình, “Sao tôi lại ở trong tiểu thuyết của chính mình?”
Hệ thống Al trả lời: “Tất cả những thế giới trong hệ thống này đều là từ bối cảnh truyện do chính tay ngài Hứa viết nên, hệ thống cũng sẽ tự mặc định thiết lập của ngài là nhân vật chính trong tiểu thuyết.”
Hứa Kỳ Sâm tỉ mỉ đánh giá bản thân trong gương, rồi lại liếc sang những người đứng bên cạnh.
Cậu thật sự bước vào tiểu thuyết của chính mình rồi.
Đây là một tác phẩm lấy đề tài giới giải trí cậu đăng dài kì cách đây sáu năm, tên là [Tranh tài đỉnh cao giữa gương xinh đẹp và tài năng diễn xuất].
Thực chất lúc đó mục đích sáng tác của cậu cũng không đơn thuần lắm, căn bản những năm ấy đề tài giới giải trí rất thu hút người đọc, vì để theo xu hướng thị trường nên cũng đơn giản viết ra một bộ truyện.
Thân phận hiện tại của cậu là một trong hai nam chính, thần tượng siêu nổi tiếng trong một nhóm nhạc nam cũng siêu nổi tiếng.
Hứa Kỳ Sâm am hiểu rõ đặc điểm của một mĩ nam thời đại, để rồi tạo nên bình hoa di động hoàn mĩ Quý Mộng Trạch bằng một cách rất đỗi tầm thường như thế.
Không nói đến những thứ khác, chỉ riêng ngoại hình thôi cũng đã xứng đáng với cái danh “nhan sắc thịnh thế”, đáng tiếc kĩ năng diễn xuất chẳng nên hồn, dùng tiếng tăm đóng hết bộ này đến bộ khác, cuối cùng bộ nào cũng dở tệ.
Nam chính còn lại, Lâm Nhiên, thì trái ngược hoàn toàn với Quý Mộng Trạch – Là ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, trời sinh kiếm cơm nhờ diễn xuất.
Hai người quen biết sau lần hợp tác đóng chung một bộ phim điện ảnh đề tài đồng tính, Lâm Nhiên rất ghét loại người dựa mặt ăn tiền như Quý Mộng Trạch, hai bên có thể nói là chẳng vừa mắt nhau.
Thế nhưng sau khi bộ phim được công chiếu, doanh thu phòng vé bùng nổ, CP quốc dân bật lên với tốc độ ánh sáng, dính lấy nhau từ những chương trình tạp kĩ lên đến tận hotsearch.
Có điều…
Hứa Kỳ Sâm nhớ hình như cuốn tiểu thuyết này kết BE.
Đành chịu thôi, nhiệt huyết của Hứa Kỳ Sâm dành cho tác phẩm này cứ dần nhạt nhòa, nhất là khoảng cuối truyện, chỉ muốn kết thúc nhanh nhanh để còn đào hố mới, bèn xuống tay với Quý Mộng Trạch, lấy lí do tự sát vì bị bạo lực mạng và chửi bới ác ý.
Bây giờ ngẫm lại, đúng là có vẻ vô trách nhiệm thật.
Hứa Kỳ Sâm lướt lại toàn bộ nội dung câu chuyện một lần, cảm thấy tự tin hẳn lên.
“0901, tôi hỏi chút này.” Vì xưng hô “hệ thống” nghe hơi kì cục, Hứa Kỳ Sâm quyết định gọi Al bằng số hiệu nó vừa nhắc tới ban nãy, “Tôi là tác giả, tất cả tình tiết trong này đều là tự mình tạo nên, người chơi mở mắt thần rồi thì trò chơi còn ý nghĩa gì nữa?”
0901 giải thích: “Ngài Hứa, thứ nhất, hệ thống này thoát thai từ nguyên tác của ngài chứ không hoàn toàn tương tự.
Thứ hai, hiện tại ngài không còn thân phận tác giả có góc nhìn Thượng Đế nữa, mà đảm nhiệm vai chính tham gia trực tiếp.
Từng lựa chọn ngài đưa ra đều sẽ tạo thành những thay đổi không thể báo trước.”
Hứa Kỳ Sâm hơi đau đầu, rõ ràng là xuyên vào tiểu thuyết của chính