– Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, làm gì đấy?
– Hẹn hò chứ còn gì, đồ ngốc.
Thấy Lâm Nhiên không nói năng gì, Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc giải thích: “Anh có một cái răng nanh, nhọn lắm.”
“Lúc đó đang đau dạ dày, không cảm giác được đầu lưỡi bị cắn.
Lúc về lại ăn đủ thứ đồ cay, thế là bị nhiễm trùng, loét ra.” Hứa Kỳ Sâm mím môi, “Đau hai ngày nay rồi…”
Lâm Nhiên thở dài, đứng dậy bỏ đi.
Hả? Cứ thế là đi thôi à?
Hứa Kỳ Sâm hậm hực trong lòng: “0901, anh ấy là đồ vô lương tâm.”
Giọng điệu của 0901 lại có chút buồn bã: “Ngài đã không còn là ngài Hứa của tôi nữa rồi, giờ ngài còn biết làm nũng nữa cơ đấy.”
Hứa Kỳ Sâm: “Không phải tôi, còn lâu tôi mới thế, đừng có nói vớ vẩn.”
Lại chỉ còn mỗi mình, Hứa Kỳ Sâm nhặt mấy gói kẹo Lâm Nhiên đặt dưới đất lên, cất quà và thư của fan vào trong túi, sau đó ngồi trên ghế, lấy bút và kịch bản ra im lặng ghi chú thích.
Sắp kết thúc đợt diễn ở Nice, hai ngày nữa sẽ về nước quay phần gặp lạ nhau, hai phân đoạn này có sự khác biệt cực kì lớn dù là về cảm xúc hay phong cách, Hứa Kỳ Sâm cứ rảnh ra là bận rộn tiêu hóa nội dung cốt truyện, có thể nắm bắt được tâm lý của nhân vật.
Nghiên cứu kĩ lưỡng xong một trang, Hứa Kỳ Sâm hơi nhức mỏi cổ, cậu ngẩng đầu lên định nghỉ ngơi một lúc, lại trùng hợp nhìn thấy Lâm Nhiên ở đằng trước đi tới.
Ồ? Sao lại về rồi?
Hứa Kỳ Sâm đỡ cổ nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, chớp chớp mắt, thấy đối phương tới gần ngồi xổm xuống.
Anh giữ chặt cằm cậu, không chút dài dòng: “Há miệng.”
Có chống cự lại cũng vẫn bị anh bắt nạt, Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn mở miệng ra.
“Rúc đầu lưỡi lại làm gì, lè ra.”
Ngoan ngoãn lè lưỡi.
Lâm Nhiên cầm một bình xịt không biết từ đầu ra, lắc lắc, sau đó nhắm đúng vết thương bị loét kia, xịt một hơi.
Hứa Kỳ Sâm chỉ thấy vừa đắng vừa đau, đột ngột rụt lưỡi lại.
“Đắng quá đi.”
Lâm Nhiên đặt bình xịt vào trong tay Hứa Kỳ Sâm, “Đã là thuốc đương nhiên phải đắng, ngày nào cũng phải xịt, có vậy mới mau khỏi được.”
“Ò.
“Hứa Kỳ Sâm cất bình xịt vào một chiếc túi nhỏ ở ghế bên cạnh, “Anh tìm đâu ra cái này thế?
“Trên xe của tôi có hộp y tế.
Hứa Kỳ Sâm hơi nghi hoặc: “Tại sao trong hộp y tế lại có thuốc xịt loét miệng?”
Vẻ mặt của Lâm Nhiên tỏ ra rằng anh không muốn nói, nhưng hai mắt Hứa Kỳ Sâm cứ nhìn anh chằm chằm không chớp, đành phải thở dài, “Bởi vì răng của tôi rất nhọn, bình thường hay tự cắn trúng mình, cho nên phải dự sẵn thuốc xịt miệng bên mình quanh năm.”
“Ồ.”
Cậu buồn cười, nhưng nếu cười đụng phải lưỡi sẽ rất đau, đành phải mím môi cười.
“Vậy sau này anh phải cẩn thận đó nha.”
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Hứa Kỳ Sâm, trái tim Lâm Nhiên khẽ ngứa ngáy.
“Ừm.”
Anh cong khóe môi, đưa tay nhéo má cậu, sau đó nói từng câu từng chữ.
“Lần sau diễn cảnh hôn, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Lại xuất hiện rồi.
Cái cảm giác kì lạ từ tận trái tim.
Hứa Kỳ Sâm vờ như mình rất bận rộn, “À, phó đạo diễn vừa gọi em tới, suýt chút nữa thì quên mất, em đi trước đây ạ.” Sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế nhỏ, ôm túi quà của mình chạy trốn.
Sau cảnh diễn buổi trưa, cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm.
Bởi vì bị loét, cả ngày nay Hứa Kỳ Sâm không ăn nổi cái gì, sớm đã đói meo cả bụng.
Đoàn phim của bọn họ rất có tâm, ban đầu đặt mấy món ăn địa phương ở Nice, nhưng vì phần lớn diễn viên và nhân viên công tác đều không quen ăn, vậy nên sau đó chuyển sang tìm đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc vào đoàn.
Bữa ăn hôm nay có món gà xào xả ớt và tôm kho cậu thích ăn.
Vốn định ngồi ăn cơm trong xe, nhưng Hứa Kỳ Sâm thấy trong xe thì quá buồn, bèn ra ngoài ăn.
Cậu dựa lưng vào một gốc cây, núp dưới bóng cây, vừa định tách đũa ra ăn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
“Cho ngồi cùng với nhé, nắng quá.”
Quay phim cũng một thời gian dài rồi, Hứa Kỳ Sâm vẫn thường ăn cơm một mình, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên, song cũng không hỏi nhiều, cúi đầu tách đũa của mình ra.
Nào ngờ con người này căn bản không chỉ muốn ăn cơm cùng cậu đơn giản như vậy.
Lâm Nhiên lấy hết hộp đựng tôm kho và gà xào xả ớt trước mặt Hứa Kỳ Sâm sang chỗ của mình, sau đó đặt hộp thức ăn chay cùng hoa quả của anh tới trước mặt cậu.
“Cho này.” Anh nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Ăn nhanh đi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm kẻ gây họa trước mắt, rất muốn mắng người.
Anh ăn tận hai món thịt, còn mình thì toàn rau xanh và hoa quả.
“Ăn hết mấy thứ này cho tôi.”
Hứa Kỳ Sâm nhét bông cải xanh vào miệng như trút giận, không cẩn thận đụng trúng vết thương, theo bản năng hít hà.
“Đến thế rồi mà còn muốn ăn cay.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, nhai từng miếng rau xanh chẳng có mùi vị gì.
Cậu trộm liếc mắt sang Lâm Nhiên, trước mặt anh bày hai phần gà xào xả ớt, thế mà không hề đụng đũa một lần, chỉ ăn cơm trắng với vài con tôm.
“Cái thịt gà kia anh không ăn thì trả lại cho em đi.”
Nghe giọng điệu hết sức đáng thương của Hứa Kỳ Sâm, Lâm Nhiên phản bác, “Ai nói tôi không ăn?” Sau đó gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng.
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, chợt nghe thấy người bên cạnh khàn khàn hít