“Úc Ninh! Trang điểm thôi!”
“Vâng.” Hứa Kỳ Sâm vội vã rời khỏi hiện trường vụ án trộm cắp trái tim này.
“Đạo diễn Trần bảo nhân lúc trời còn chưa tối hẳn thì quay cảnh rời giường sáng sớm trước đã, quần áo đây.” Thợ trang điểm đưa cho cậu một chiếc áo phông rộng thùng thình, “Em mặc lên đi, rồi chúng ta chỉnh lại tóc tai một chút.”
Cảnh giường chiếu quay buổi tối sẽ diễn ra rất muộn, khi Úc Ninh vào quán bar mua say bị Nam Kha bắt gặp, đưa về khách sạn, cảnh này sẽ theo sát từ đó.
Tiếp theo, Úc Ninh tỉnh dậy trong khách sạn, chỉ còn một mình, cảnh này chỉ có mỗi cậu, vậy nên cậu quay riêng trước, rồi mới quay lại tạo hình ở trong quán bar.
À… Lại vẽ dấu hôn.
Hứa Kỳ Sâm kiên nhẫn đợi chuyên viên trang điểm hoàn thành toàn bộ tạo hình, sau đó một mình tới khách sạn đã được bố trí trước, mấy cảnh quay này rất đơn giản, nói thẳng ra là Úc Ninh thức dậy phát hiện trên giường chỉ có một mình mình, bèn xuống giường tới ngồi xuống chỗ cửa sổ.
“Phải thể hiện được cảm giác thất vọng và mất mát, Tiểu Trương, cậu bắt đầu từ góc độ này, sử dụng máy quay cầm tay.”
Dưới sự chỉ đạo của đạo diễn Trần, cảnh quay này cũng đã qua sau ba lần NG.
Ngay cả người phụ trách quay phim cận mặt cũng không khỏi cảm khái, khuôn mặt cậu đúng là không nên phù hợp với những cảnh biếng nhác này đến vậy.
Quay xong cảnh này, Hứa Kỳ Sâm lại nhanh chóng chuẩn bị trang điểm và làm tóc tạo hình trong quán bar.
“Má hồng thế này đã đủ chưa?” Chị chuyên viên trang điểm nhìn qua gương, hỏi cậu.
Hứa Kỳ Sâm cũng không biết như thế đã đủ chưa, cậu không rõ sau khi uống say rốt cuộc mình trông như thế nào, Lâm Nhiên ở bên cạnh nói: “Đủ rồi, lát nữa lên hình sẽ tự khắc đỏ lên thôi.”
Chuyên viên trang điểm che miệng cười trộm, Hứa Kỳ Sâm đành nói: “Vậy cứ thế này đi, chị vất vả rồi ạ.”
Khách sạn đã được bố trí lại xong, cảnh quay của hai người cần bắt đầu quay từ thang máy khách sạn.
Chuẩn bị ổn thỏa hết thảy, Lâm Nhiên đỡ Hứa Kỳ Sâm, để tạo cảm giác mất sức khi say rượu, Hứa Kỳ Sâm chỉ có thể dồn gần hết sức lực lên người Lâm Nhiên.
“Cảnh thứ 70 lần thứ nhất [Nam Kha], bắt đầu!”
Theo tiếng đập slate cạch một tiếng của thư kí trường quay, Nam Kha đỡ Úc Ninh ra khỏi thang máy trong khách sạn, loạng choạng đi tới phòng cậu đặt.
“Thẻ phòng để đâu?”
Úc Ninh mơ mơ màng màng dựa vào bả vai Lâm Nhiên: “Thẻ phòng… Trong ví tiền…”
“CUT! “Trần An Bình hô dừng, “Úc Ninh, cảm giác say rượu của cậu cứng nhắc quá, nhìn thấy rõ là đang diễn, không đủ chân thực, suy xét lại một chút đi.”
Hứa Kỳ Sâm rời khỏi vai Lâm Nhiên: “Vâng, cháu xin lỗi ạ.”
Cảm giác say rượu đúng là khó diễn, dù sao khi thực sự uống say rồi cậu sẽ hoàn toàn mất ý thức, sao có thể nhớ rõ được trạng thái lúc ấy như thế nào.
“Đạo diễn, cháu uống một chút rượu có được không ạ?”
Cách làm này rất mạo hiểm, bởi lẽ nếu uống say thật thì không diễn được nữa, nhưng Trần An Bình từng ăn cùng cậu một bữa cơm, biết rõ tửu lượng của cậu, nghĩ ngợi rồi đồng ý: “Uống một chút tìm cảm xúc cũng được, nhưng đừng uống quá nhiều.”
Nói rồi, ông bảo bên đạo cụ đi lấy rượu vang đỏ đã chuẩn bị trước đó để tạo phông nền cho cảnh quay, rót chừng nửa ly.
Hứa Kỳ Sâm nhận bằng hai tay, “Cảm ơn ạ.” Để tiết kiệm thời gian, Hứa Kỳ Sâm uống trọn một ngụm lớn.
“Em uống nhanh như vậy dễ say lắm.” Lâm Nhiên nhíu mày.
“Không sao đâu ạ.” Hứa Kỳ Sâm hít sâu vài hơi, “Đạo diễn, cháu bắt đầu được rồi ạ.”
“Ừ, vậy thì làm lại một lần từ đầu đi.”
“Cảnh thứ 70 lần thứ 2 [Nam Kha], bắt đầu!”
Thang máy, hành lang, loạng choạng bước trên thảm trải nền.
“Thẻ phòng để đâu?”
Tác dụng của cồn không đến nhanh như vậy, nhưng đã phần nào an ủi tâm lý của Hứa Kỳ Sâm, giúp cậu tăng thêm tự tin vào chỗ đứng của mình dưới bầu không khí và tình huống này.
Úc Ninh gục đầu lên vai Nam Kha, “Thẻ phòng… trong ví tiền…”
Cánh tay còn rỗi của Nam Kha lấy ví tiền trên người cậu, tìm kiếm tung tích của thẻ phòng ở từng khe hở trong ví, cực kì bất tiện.
Tìm được rồi.
Cùng lúc rút thẻ phòng ra, một tấm ảnh rơi xuống.
Nam Kha không kịp đỡ lấy Úc Ninh, cậu cứ thế ngã hẳn người về sau.
Nam Kha vươn tay định túm lấy, lại bị đối phương kéo ngã xuống đất theo, phản ứng đầu tiên của anh chính là vươn bàn tay ra sau bảo vệ gáy cậu.
Thở phào nhẹ nhõm, may mà hành lang khách sạn có thảm.
Anh đứng dậy,