“CUT!”
Ngay khi hô ngừng, Hứa Kỳ Sâm lập tức trở mình xuống khỏi người Lâm Nhiên, nằm trên giường.
Trần An Bình chẳng còn kinh ngạc là mấy với sự thể hiện của Lâm Nhiên, dù sao đứa nhỏ này từng đóng qua rất nhiều vai diễn có độ khó cao rồi, với trình độ chuyên nghiệp của anh, có là đồng giới cũng chẳng phải chuyện gì quá mức khó khăn.
Nhưng Quý Mộng Trạch thực sự khiến ông thấy bất ngờ, trong kịch bản ban đầu, phân cảnh này vốn là do Lâm Nhiên chủ động, thế nhưng nửa phần sau, cậu lại đổi khách thành chủ, diễn cực kì quyến rũ mà không quá bốc, khả năng thể hiện như vậy không giống điều mà một nghệ sĩ thần tượng có thể làm được, thậm chí còn khiến Lâm Nhiên bị cuốn theo màn diễn của mình.
Cảnh giường chiếu vừa rồi vốn dĩ phải tràn đầy cám dỗ và kịch liệt, vậy mà vào tay cậu diễn lại mang một loại cảm giác vừa đớn đau vừa tuyệt đẹp cực kì mãnh liệt.
Có lẽ là từ khí chất mà nên.
Trần An Bình cảm thấy đúng là trong họa có phúc.
Sau khi hô dừng, Lâm Nhiên chống người ngồi dậy, gắng kìm nén sự xao động trong lòng, ổn định lại hơi thở của bản thân.
Người bên cạnh vẫn không nhúc nhích, Lâm Nhiên định đưa tay đẩy cậu, mà nghĩ rồi lại thu về, chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Này.”
Tay Hứa Kỳ Sâm ghì chặt ga trải giường.
Trở về thực tại rồi, chỉ cảm thấy quá đỗi khó chịu.
Cậu cố chống mình đứng dậy, phim trường ồn ào trở lại, Lâm Nhiên trơ mắt nhìn cậu khoác áo sơ mi lên người, xuống giường, đi về phía camera theo dõi.
Mà không hề nhìn anh.
Ngay cả một cái liếc mắt cũng chẳng có.
Ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt đột nhiên bị dội nguyên một chậu nước lạnh, hoàn toàn tắt ngóm.
Vốn dĩ cái cảm giác chỉ được sờ không được ăn đã đủ khổ sở rồi, nào ngờ con người kia chỉ vừa chớp mắt một cái đã quay trở về dáng vẻ ban đầu của bản thân.
Đúng là còn chuyên nghiệp hơn cả diễn viên như anh.
Chuyên nghiệp đến mức tàn nhẫn.
Hứa Kỳ Sâm vĩnh viễn là dáng vẻ yên lặng mà xa cách đó, với bất kì ai cũng như vậy, sẽ không từ chối, không phản kháng, nhưng cũng không chịu tới gần.
Anh bắt đầu hoài nghi, rồi lại thấy không cam lòng.
Lâm Nhiên mặc quần áo lên, rời khỏi chiếc giường còn sót lại mùi hương yếu ớt.
Toàn bộ cảnh quay ở khách sạn đã kết thúc, mọi người cũng thuận lợi kết thúc công việc.
Trên đường trở về, Trương Tiểu Tiểu thấy Hứa Kỳ Sâm cứ đau đáu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hé miệng nửa lời, bèn hỏi: “Anh Mộng Trạch, mệt lắm phải không?”
Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, “Không đâu, tại vừa mới uống một ít rượu thôi, anh hơi chóng mặt.”
“Vừa rồi ở bên ngoài em nghe thấy mấy nhân viên công tác khen ngợi anh đó, bảo rằng diễn xuất của anh rất tốt.” Trương Tiểu Tiểu cười rất vui vẻ, “Anh Mộng Trạch, bộ phim này của anh thực sự đã tiến bộ rất nhiều, em có thể nhìn thấy rõ sự nghiêm túc của anh.”
Hứa Kỳ Sâm dựa đầu vào cửa sổ xe, “Trước đây anh không nghiêm túc sao?”
“Không phải, trước đây cũng rất tốt, chỉ là ở bộ phim này, em có cảm giác như anh tập trung tuyệt đối, như thể nhân vật đó chính là bản thân anh, em còn không phân biệt được có phải anh đang diễn không nữa.”
Hứa Kỳ Sâm không trả lời, đây là vấn đề khiến cậu thấy chột dạ.
Cậu biết rõ bộ phim này là cơ hội tốt nhất để Quý Mộng Trạch vươn mình, phải diễn thật tốt, vì vậy dù có đặt tất cả cảm xúc cá nhân của mình vào vai diễn, phải diễn cho hay, thay đổi hình tượng của Quý Mộng Trạch trong lòng mọi người, hoàn thành nhiệm vụ chính, cậu cam lòng làm tất thảy.
Nhưng giờ cậu phát hiện ra rồi, rằng mình đã nghĩ đơn giản biết bao nhiêu về cái mong muốn ban đầu ấy.
Lúc cậu viết quyển tiểu thuyết này, dù vô tình hay cố ý thì cũng đã trút một ít cảm xúc của bản thân vào nhân vật Úc Ninh, những điều mình làm được và không làm được đều thể hiện ra hết thông qua Úc Ninh.
So với vai chính chân chính Quý Mộng Trạch, Úc Ninh còn gần gũi với cậu hơn cả.
Mà khi cậu mượn sức mạnh của rượu để đặt mình vào vị trí Úc Ninh, diễn giải tình cảm của người ấy, mới phát hiện ra người ấy đã dũng cảm cỡ nào, và cậu thì nhát gan xiết bao.
Úc Ninh đã nhổ tận gốc rễ tất thảy những tình cảm mà cậu đã vùi chôn rất sâu suốt thật nhiều năm trời.
Càng diễn lại càng mất tinh thần.
Cậu hơi hối hận, sao lại đặt cảm xúc cá nhân của mình vào trong tiểu thuyết cơ chứ, sao lại phải đặt hình bóng người mình thầm thương vào trong nhân vật.
Nụ hôn bên bờ biển lại xuất hiện trong đầu một lần nữa.
Mặc dù không phải cậu chưa từng hẹn hò với ai, nhưng đó không phải là nụ hôn đầu của cậu, cũng nào phải cảnh hôn đầu tiên cậu diễn.
Đến tận lúc này, Hứa Kỳ Sâm vẫn chẳng thể hiểu nổi một nụ hôn mang ý nghĩa gì.
Rất nhiều năm trước đây, cậu cũng từng được hôn mà không hề có sự báo trước, nhưng đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
Vậy còn Lâm Nhiên thì sao?
Những suy nghĩ giăng mắc vào nhau khiến Hứa Kỳ Sâm rơi thật sâu vào sự tự phủ định bản thân, cũng như mỗi lần cậu viết đến tuyến tình cảm là lại suy sụp một cách mất kiểm soát, suy cho cùng cũng là vì cậu căn bản không biết rõ một tình yêu bình thường như thế nào.
Bỗng nhiên, giao hiện tặng thưởng của hệ thống xuất hiện trước mắt, lần này là hai nghìn năm trăm, cậu bấm nhận, đồng thời chấm dứt dòng suy nghĩ.
Dù sao đi nữa, Hứa Kỳ Sâm vẫn luôn là người có thể tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực rất kịp lúc, không bao giờ để tinh thần sa sút kéo dài.
Ngày hôm sau khi bắt đầu làm việc, cậu lại quay về trạng thái làm việc thật nghiêm túc.
Xét về tổng thể, trong bộ phim này, đất diễn của Nam Kha vẫn nhiều hơn so với Úc Ninh, vậy nên lắm khi Hứa Kỳ Sâm hay ngồi ở phim trường quan sát Lâm Nhiên quay, vừa xem vừa học tập.
Điều duy nhất khác biệt so với ngày thường là, lúc nghỉ ngơi, Lâm Nhiên không hề qua tìm cậu.
Thậm chí cả khi hai cảnh hai người diễn chung với nhau, đạo diễn vừa hô một tiếng dừng, Lâm Nhiên lập tức quay người tránh đi, sang một bên nghỉ ngơi.
Bầu không khí này rõ ràng đến nỗi ngay cả Trương Tiểu Tiểu cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Cô đưa hai cốc trà sữa cho Hứa Kỳ Sâm, “Anh Mộng Trạch, anh cãi nhau với anh Lâm Nhiên phải không? Cảm giác không khí giữa hai người cứ kì lạ sao ấy…”
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy, “Chắc vậy… Anh cũng không rõ vì sao nữa.”
Không phải cậu không cảm nhận được sự khác thường của Lâm Nhiên.
Trước đây lúc nào cũng là Lâm Nhiên chủ động, cậu gần như đã tạo thành thói quen rằng Lâm Nhiên sẽ là người xuất hiện trước mặt mình.
Giờ đây bỗng dưng thiếu vắng giọng nói cùng gương mặt như cười như không ấy của anh, trong lòng cậu cũng rất sầu muộn, thế nhưng cậu đã điểm lại những chuyện đã xảy ra trước đó rồi, mà vẫn không tìm ra manh mối.
“Anh đi đưa một cốc cho anh Lâm Nhiên đi.”
Những giọt nước li ti trên thành cốc trà sữa thấm vào lòng bàn tay, Hứa Kỳ Sâm thỏa hiệp, “Được rồi.”
Cầm trà sữa, đi tìm Lâm Nhiên.
Nhìn thấy bóng lưng anh, đang dựa vào vách tường.
Bước chân do dự, nhưng vẫn đi tới, đến khi cách chừng ba, bốn mét, cậu nhìn thấy anh đang trò chuyện rất vui vẻ với nữ diễn viên đóng vai phụ trong đoàn.
Đôi mắt cô bé sáng bừng như hươu con, Lâm Nhiên nhận bình nước trong tay cô, uống một hớp, sau đó không biết đối phương nói cái gì mà đột nhiên bật cười, dưới ánh nắng mặt trời lại càng thêm xán lạn.
Đừng cười với người khác như vậy mà.
Hứa Kỳ Sâm bất chợt ngây ngẩn cả người, hoặc có chăng, là cậu bị câu nói đột ngột xuất hiện trong lòng kia dọa sợ.
Tại sao lại như vậy chứ.
Cậu quay người, càng chạy càng nhanh, chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi này.
Vì sợ Tiểu Tiểu sẽ thấy thất vọng vì mình chưa đưa trà sữa, Hứa Kỳ Sâm ngồi một mình một góc uống hết hai cốc, một người vẫn luôn yêu thích đồ ngọt như cậu tự nhiên lại thấy hơi buồn nôn.
Công việc này đúng là khó khăn, rõ ràng giữa hai người đã nảy sinh hiềm khích, thế nhưng trước ống kính vẫn phải tỏ ra thân mật.
Diễn xong phần của mình, Hứa Kỳ Sâm về khách sạn trước, rúc người trong chăn.
Mấy ngày tiếp theo vẫn cứ như vậy, không ai có ý định nói chuyện cùng đối phương qua WeChat, duy trì khoảng cách đó trong khi tiếp tục công việc một cách cực kì ăn ý.
Ban đầu Hứa Kỳ Sâm còn suy nghĩ tại sao, sau thì chỉ đơn giản quy kết hết nguyên nhân lên người mình.
Chắc chắn là do mình sai ở đâu rồi.
0901: “Nếu là như vậy, ngài nên nói xin lỗi đi, không thì nhiệm vụ phụ của ngài thất bại thật đấy.”
Hứa Kỳ Sâm: “Nhiệm vụ này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.”
Lúc tốt thì quá tốt, lúc hỏng lại quá hỏng.
Mọi người khi yêu đương đều như vậy sao?
Cái gì thế… Đây căn bản đâu có được tính là tình yêu.
Hứa Kỳ Sâm rầu rĩ vô cùng.
Một ngày nào đó hoàn thành xong cảnh quay đêm, Hứa Kỳ Sâm nhắn tin WeChat cho Lâm Nhiên.
Hứa Kỳ Sâm: Anh có muốn đi ăn khuya không anh?
Chừng mấy phút sau, Lâm Nhiên trả lời lại.
Lâm Nhiên: Không, chuẩn bị đi ngủ rồi.
Đây là từ chối rõ ràng.
Hứa Kỳ Sâm không lấy được cơ hội xin lỗi cho mình, nếu nói xin lỗi luôn trong WeChat có vẻ không chân thành cho lắm.
Vậy nên ngày hôm sau, nhân lúc Lâm Nhiên đang ngồi đọc kịch bản một mình, cậu đã gom hết dung khí để tiến tới.
“Xin lỗi anh ạ.”
Lâm Nhiên ngẩng đầu, “Vì cái gì?”
Hứa Kỳ Sâm trầm mặc, thật ra cậu cũng không biết nữa, chẳng qua là cảm thấy chắc chắn là do mình sai.
Rất lâu sau, Lâm Nhiên cúi đầu, “Phải là tôi nên xin lỗi mới đúng, đã làm nhiều chuyện quá đáng với em rồi, xin lỗi em.”
Không đợi Hứa Kỳ Sâm kịp nói gì, Lâm Nhiên đã đứng lên tránh đi.
Lại thất bại rồi.
Không sai, cậu đã sớm nhìn ra sự khác thường của Lâm Nhiên.
Nhưng cậu càng sợ hơn nữa, rằng sau khi nói chuyện rõ ràng, cậu nhận ra rằng đây mới chính là thái độ bình thường của Lâm Nhiên.
Những hành động trước đây, chẳng qua chỉ là quấy phá do cảm giác mới mẻ nhất thời mà thôi.
Dù sao chuyện như thế này cũng chẳng phải lần đầu tiên.
Cứ thế, hai người tiếp tục giằng co nhau tới tận ngày đóng máy phim.
Cảnh diễn ở quán bar ban đầu được sắp xếp quay trước, nhưng vì xảy ra vài vấn đề với địa điểm thuê, cảnh quay này trở thành cảnh diễn đóng máy của Hứa Kỳ Sâm.
Trong cảnh diễn, Úc Ninh ngồi uống rượu ở quán bar, khiêu vũ cùng mấy cô nàng gần đó, trùng hợp bị Nam Kha – khi ấy đang tụ tập cùng mấy người đồng nghiệp, bắt gặp, vậy nên mới có màn ở khách sạn sau đó.
“Cảnh thứ 97 lần thứ nhất [Nam Kha], bắt đầu!”
Úc Ninh ngồi ở quầy bar: “Một ly dry Martini(*), cảm ơn.”
(*) Martini: Một món cocktail được pha chế từ rượu gin và vermouth, trang trí bằng ô liu hoặc vỏ chanh xoắn.
Vừa nhấp một ngụm, một người phụ nữ vóc dáng xinh đẹp xuất hiện bên cạnh, “Thưởng thức rượu mà dè dặt vậy sao?”
Úc Ninh chống cằm, quan sát người phụ nữ trước mặt một chút, đối phương mỉm cười, nói với bartender: “B52 Bomber”.(*)
(*) Cocktail B52: Một loại cocktail ngắn nhiều tầng bao gồm một phần rượu hương cà phê, một phần rượu Baileys Irish Cream và một phần rượu hương cam Le Grand Marnier.
Úc Ninh bật cười, người phụ nữ hỏi ngược lại: “Cùng uống chứ?”
“Tôi lấy làm hân hạnh.”
Người phụ nữ kia gọi tiếp: “Hai B52.”
Hai ly B52 được bưng lên, bartender châm lửa đốt lần lượt, ngọn lửa xanh lam trên từng tầng rượu rõ ràng không ngừng nhảy nhót.
Úc Ninh nghiêng mặt về phía người bên cạnh, “Lady first.”
Đối phương cầm một chiếc ống hút ngắn cắm vào trong ly, vừa định cúi đầu thì ống hút cháy mất.
“CUT!”
Nữ diễn viên lập tức ném ống hút xuống mặt đất, dẫm lên vài lần, liên tục xin lỗi.
“Không sao đâu ạ, em cũng thấy cảnh quay này rất khó mà.” Hứa Kỳ Sâm an ủi.
Người đóng bartender cũng là một bartender chuyên nghiệp, anh ta nhấn mạnh lại một lần nữa, “Lúc uống nhất định phải thật nhanh vào, đừng sợ.
Hoặc là không dùng ống hút nữa, sử dụng mấy lát chanh dập lửa rồi lau men theo thành ly ấy, một ngụm uống xong luôn.”
Loại rượu này có một nồng độ nhất định, vậy nên họ chỉ quay một đến hai cảnh uống rượu, những đoạn còn lại dựa vào việc biên tập chỉnh sửa.
“Bắt đầu lại nào!”
“Cảnh thứ 97 lần thứ 2 [Nam Kha]! Bắt đầu!”
Cạch một tiếng, gương mặt Úc Ninh để lộ một nụ cười: “Lady first.”
Người phụ nữ kia cắm ống hút tới tận đáy cốc, nhanh chóng hút cạn một hơi, “Tới cưng đó.”
Úc Ninh cầm lấy một lát chanh mỏng, sát xong mầm lửa lập tức ngửa đầu uống sạch, sau đó đặt lại cốc về chỗ cũ.
“Được, cảnh này qua rồi.”
Tiếp tục quay vài cảnh ở quầy bar, sau đó hai diễn viên chuyển sang sàn nhảy.
“Cảnh hôn lát nữa mượn góc(*) được không ạ?” Hứa Kỳ Sâm hỏi đạo diễn Trần.
(*) Mượn góc: Thuật ngữ chuyên ngành nhiếp ảnh, lợi dụng góc độ quay chụp để tăng hiểu quả cho việc quay chụp thực tế, là một cách để trau chuốt cảnh quay.
Mượn góc hôn môi ở đây nghĩa là không hôn thật, mà chỉ sử dụng góc độ để nhìn như đang hôn mà thôi.
Trần An Bình khó hiểu: “Cậu diễn cảnh hôn với diễn viên nam thì làm thật, còn với diễn viên nữ thì lại muốn mượn góc à?”
Hứa Kỳ Sâm giật giật khóe môi lúng túng.
Cân nhắc về nghề nghiệp và fan cuồng của Quý Mộng Trạch, Trần An Bình vẫn đồng ý, “Được rồi, lát nữa cậu đặt ngón cái lên môi cô ấy đi.”
“Nam Kha! Nam Kha với Gina sang kia ngồi được rồi đấy.”
Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Hứa Kỳ Sâm đưa tay ôm lấy eo nữ diễn viên, đối phương mặc váy dài hở lưng, lúc ngón tay tiếp xúc với da dẻ khó tránh khỏi cảm giác mất tự nhiên.
“Cảnh thứ 98 lần thứ 1 [Nam Kha]!”
Trên sàn nhảy, dưới ánh đèn khiến người ta choáng váng, Úc Ninh thân mật ôm lấy một người phụ nữ, không hề có một khoảng trống nào, đung đưa cơ thể đầy càn quấy theo điệu nhạc.
“Nam Kha.”
Nam Kha thu hồi tầm mắt, Gina ngồi bên cạnh cười hỏi: “Nhìn gì thế, có người quen à?”
Nam Kha lắc đầu, “Nhìn nhầm thôi.”
Bartender: “Xin chào, rượu của hai vị đây.”
“Cảm ơn.” Gina dịch ly rượu tới trước mặt Nam Kha, mà sơ ý làm đ.
Cocktail màu xanh lam theo mép bàn chảy dọc xuống quần Nam Kha, Gina hốt hoảng xin lỗi, lấy khăn giấy trong túi lau giúp anh, “Không sao, không sao, đừng lo lắng.: Nam Kha cúi đầu, vươn tay định cản lại.
Dưới ánh sáng và góc độ biến dạng, động tác ấy trở thành một tư thế cực kì ám muội.
Úc Ninh gom hết vào trong đáy mắt, ôm siết lấy tay người phụ nữ kia càng chặt hơn.
Hai người như dính sát vào nhau đến nơi, cậu dịu dàng vuốt ve gò má đối phương, đoạn cúi đầu hôn cô nàng, nhưng ánh mắt lại trôi về góc tối âm u nào đó cách không xa, mới tới tận khi Nam Kha ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải nhau.
Một ánh mắt vừa quyến rũ vừa mang tính công kích cao.
Tựa như vai trò của nhân vật cậu đảm nhiệm, là kẻ săn đuổi.
Mà bản thân cậu cũng là con mồi.
Thấy Nam Kha vẫn chăm chú nhìn mình không nhúc nhích, từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi vị trí, Úc Ninh kết thúc nụ hôn dài này, ngả ngớn kéo tay cô nàng tới chỗ quầy bar.
“CUT! Cảnh này qua!”
Quay phim cảm thán với Trần An Bình, “Ánh mắt vừa rồi của Úc Ninh tuyệt thật.”
Trần An Bình gật đầu, ừ một tiếng.
Hứa Kỳ Sâm buông tay nữ diễn viên ra, gương mặt đối phương thấp thoáng vẻ ngượng ngùng, cậu lễ phép lùi lại một khoảng.
Vừa rồi chứng kiến thân hình Lâm Nhiên và nữ diễn viên đóng Gina kia dính lấy nhau, trong đầu cậu lập tức thoảng qua cảnh tượng của buổi chiều hôm đó, Lâm Nhiên vui vẻ trò chuyện cùng một cô bé khác.
Và còn cả vô số hình ảnh Lâm Nhiên phớt lờ cậu.
Trong lồng ngực bùng lên ngọn lửa vô danh chẳng tài nào giải thích rõ, cảm tưởng không còn là chính mình nữa.
Cậu còn tưởng sự thất thần thoáng chốc vừa rồi sẽ bị NG, không ngờ lại được thông qua, đúng là kì lạ.
Đến khi thợ trang điểm gọi đi trang điểm bổ sung cảnh say rượu, Hứa Kỳ Sâm mới chấm dứt hồi tưởng.
Quán bar rất ồn ào, âm nhạc trầm nặng chấn động đến nỗi tim phổi cũng rung lên theo, ly rượu vừa uống xong đến giờ mới có đôi chút phản ứng, Hứa Kỳ Sâm tự giễu, những kẻ diễn không chuyên như cậu phải nhờ tới rượu làm chất xúc tác cho kĩ năng diễn xuất của mình.
Hoặc là nói, xúc tác cho cảm xúc của mình.
“Cảnh thứ 99 lần thứ nhất [Nam Kha]! Bắt đầu!”
Hai người tiếp tục uống rượu chuyện trò, khoảng cách ám muội ngày càng gần, tới tận khi say khướt rồi ngả vào lồng ngực đối phương.
Việc ngả vào lòng nữ diễn viên kia là do Hứa Kỳ Sâm tự mình thêm vào ngay lúc đó.
Nam Kha siết lấy ly rượu ngày càng chặt, cuối cùng nói với Gina, “Ngại quá, tôi còn việc phải làm, hôm nay chúng ta tan cuộc ở đây thôi.”
“Vậy anh về nhà sớm đi, để tôi thanh toán tiền.”
Bỏ qua sự thất vọng rõ ràng của Gina, Nam Kha đứng dậy rời khỏi nơi đầy lúng túng này, lập tức đi thẳng tới quầy bar, kéo cái người say không biết trời trăng gì đang ngả vào lòng người phụ nữ kia dậy.
“Xin lỗi, để tôi đưa người này về trước.”
“Hửm?” Úc Ninh bị dựng dậy thật mạnh, đứng loạng choạng không vững, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng người phụ nữ trước mặt không định trực tiếp bỏ qua cho anh, “Anh là ai, có quan hệ gì với cậu ấy?”
“Không liên quan đến cô.: Sắc mặt Lâm Nhiên tương đối khó coi.
Người phụ nữ mắng một tiếng, xách túi bỏ đi.
Úc Ninh nằm nhoài trên bả vai Lâm Nhiên, nheo mắt chăm chú nhìn rất lâu, sau đó thốt ra tên anh, “Nam Kha?”
Nam Kha nhấc cậu dậy, nhưng đối phương gạt ra.
“Buông tôi ra…” Úc Ninh chống lên quầy bar, “Anh làm lỡ chuyện tốt của tôi rồi…”
Nam Kha càng tức giận, tóm lấy cổ tay cậu, “Chuyện tốt của cậu? Thú vui mỗi ngày của cậu chính là lên giường cùng những kẻ xa lạ đó sao?”
Sức của Lâm Nhiên lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, Hứa Kỳ Sâm cau mày vì đau, muốn tránh đi, nhưng đối phương lại giữ chặt lấy cả hai cánh tay.
“Anh làm cái gì thế!”
Những nghi ngờ, oan ức, rối bời và áp lực liên tục mấy ngày qua tuôn trào hết thảy, ngay giây phút này.
“Anh còn quản tôi làm cái gì! Hả?!” Dồn hết sức rút tay mình ra, “Nói đi là đi, không nhìn tôi lấy một lần, coi tôi chẳng khác gì không khí, không phải anh giỏi làm mấy chuyện đó nhất sao?!”
Men say và cảm xúc đã tiêu hao sức lực cậu đến kiệt quệ, cơ thể Hứa Kỳ Sâm trượt dọc theo quầy bar, ngã trên mặt đất.
“Anh lấy tư cách gì… can thiệp vào chuyện của tôi…”
Rất nhiều lời không phải thoại gốc trong kịch bản, Lâm Nhiên nhìn cậu tự mình lẩm bẩm đến nỗi khóc nấc lên, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Hứa Kỳ Sâm chống một tay xuống đất, tay còn lại vịn vào ghế, khó khăn bò dậy ngồi lên.
Cậu ý thức được mình nói sai rồi, nhưng đạo diễn chưa hô dừng, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục thêm thắt vào lời thoại gốc mà thôi.
“Anh đuổi bạn tình đêm nay của tôi đi mất rồi.”
Cậu nghiêng đầu nằm nhoài bên quầy bar, chỉ về phía sàn nhảy, cười rất mực ngây thơ.
“Anh đi… Đi tìm một người khác cho tôi… Phải trông đẹp hơn anh, dịu dàng hơn anh…”
Dứt lời, cậu chôn đầu trong cánh tay y như một đứa trẻ, rì rầm đôi lời trong cơn say bằng tiếng Pháp.
Lâm Nhiên đứng sững nơi đó mất một lúc, cuối cùng vẫn tới đỡ cậu dậy.
Cậu gần như đã mất đi ý thức phản kháng, cả người mềm nhũn mà tê liệt gục xuống, gần như không thể bước đi được nữa, anh chỉ đành nửa ngồi nửa quỳ để hai cánh tay cậu vòng qua cổ mình, cõng cậu lên, từng bước một rời khỏi quán bar huyên náo, cảnh quay dài cuối cùng cũng kết thúc.
“CUT! Được rồi!”
Hứa Kỳ Sâm xuống khỏi lưng Lâm Nhiên, hai chân mềm oặt, suýt nữa thì ngã sấp xuống, song vẫn gắng gượng đứng dậy được.
Lâm Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn, rồi lại nhanh chóng quay đi.
Nhân viên công tác nhào cả lên, Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy Lý Vân, trong tay cô còn ôm một bó hoa.
“Chúc mừng Mộng Trạch đóng máy phim!”
Cứ như vậy đã đóng máy rồi sao? Cảm giác chẳng chân thực chút nào.
Lý Vân tiến đến, tặng hoa cho cậu, “Mệt lắm rồi nhỉ?”
Hứa Kỳ Sâm đưa tay lau nước mắt còn đọng lại lúc diễn, nhận lấy bó hoa, thì thầm nói lời cảm ơn, sau đó khom người chào các nhân viên công tác.
“Vất vả rồi, mọi người vất vả rồi, cảm ơn mọi người đã chăm sóc em những ngày qua ạ.”
Lúc đi tới trước mặt Trần An Bình, đối phương giang hai cánh tay ra, Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy ông.
“Cảm ơn đạo diễn Trần ạ, ngài thật sự đã giúp đỡ, dạy dỗ cháu rất nhiều điều.”
Trần An Bình vỗ lưng cậu, “Vai diễn này không bỏ lỡ cậu, chính là may mắn của cậu ấy.”
Bị một đám nhân viên công tác vây xung quanh, Hứa Kỳ Sâm cho rằng Lâm Nhiên đã rời đi lâu rồi, không ngờ anh vẫn còn ở đó, đứng cách vài mét nhìn mình.
Sau một hồi loay hoay, Hứa Kỳ Sâm đi tới.
“Cảm ơn anh ạ, hai tháng này em làm phiền anh nhiều rồi, nhờ anh cố gắng dẫn dắt, bằng không e là em không thể đóng máy sớm như vậy được…
Giọng của cậu ngày càng nhỏ dần.
Đến khi Lâm Nhiên đột ngột ôm cậu vào lòng, một cái ôm ngắn ngủi mà rất đỗi an lòng.
“Không có gì.”
Rồi anh lập tức buông tay, để lại mình cậu ôm bó hoa đứng tại chỗ.
Cảm giác của cái ôm dần rời đi, ngực trái của cậu chẳng khác nào một lỗ hổng rỗng tuếch, trái tim đã xao động bao nhiêu lâu qua cuối cùng cũng hoàn toàn rời khỏi cơ thể, đến với nơi mà nó muốn đến.
Đau quá.
Hứa Kỳ Sâm không nhớ nổi khi ấy mình đã tham gia tiệc đóng máy như thế nào, đã nói gì, đã làm gì.
Trong đầu cậu chỉ còn đọng lại duy nhất câu nói không có gì vừa quy củ vừa xa lạ của Lâm Nhiên.
Cậu đã nói gì sai sao?
Hay là đã làm sai gì rồi?
Cậu hỏi trong lòng: “0901, Lâm Nhiên có thích tôi không?”
0901: “Ngài Hứa, tôi đã nói rồi, đây là phạm luật.”
“Lâm Nhiên có thích tôi không?”
0901: “Ngài Hứa, tôi không có quyền hạn tiết lộ cho ngài…”
“Anh ấy có thích tôi không?”
0901: “Ngài Hứa, ngài chỉ có thể…”
“Anh ấy có thích tôi không? Lâm Nhiên có thích tôi không?”
0901: “Ngài Hứa, tôi là một Al, không gì về tình cảm của con người, cũng không thể đứng ở góc độ đồng cảm như thể bản thân mình đang trải qua để an ủi ngài được.
Song xét về bản chất, bất kì sự việc gì cũng phát triển theo quá trình xoắn ốc lên cao, ở giữa tất sẽ phải có khúc chiết.”
Hứa Kỳ Sâm cúi đầu, cười khổ, “Không ngờ trí tuệ nhân tạo mà còn nghiên cứu triết học cơ đấy.”
0901 phớt lời lời trêu chọc của cậu: “Vậy nên ngài Hứa à, tôi cho rằng ngài đang đứng trước sự biến đổi của những đoạn khớp nối mà thôi.”
Này là đang bảo cậu đừng từ bỏ sao?
Sau khi đóng máy, cậu rời khỏi đoàn phim, nhưng chưa hoàn toàn rời khỏi cuộc sống sinh hoạt của Úc Ninh và Nam Kha.
Tuần sau, cậu còn phải đến studio hoàn thành thu âm lời độc thoại của Úc Ninh trong phim.
Sau khi kết thúc, cậu trở lại quỹ đạo sự nghiệp chân chính của Quý Mộng Trạch.
Cuộc sống sinh hoạt của thần tượng chỉ có vất vả hơn chứ không kém, tập luyện vũ đạo và ca khúc cho album mới bất kể đêm ngày, bay tới khắp nơi trên thế giới quay MV, chụp tạp chí, ghi hình chương trình, bận rộn đến mức một ngày chỉ kịp chợp mắt ba, bốn tiếng.
Phải tự mình trải nghiệm mới hiểu được rằng, nghề thần tượng ngày nào cũng bị người ngoài chỉ trích cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.”
Dù vậy, những lúc tên cậu xuất hiện trên Weibo, bao lời chửi rủa vẫn chẳng hề vơi bớt.
Bạch Dực huých cánh tay Minh Kỳ, “Trưởng nhóm, cậu không thấy từ lúc diễn xong phim trở về, cả người Mộng Trạch đều trở nên khác lạ sao?”
Trưởng nhóm