Mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng để tránh xảy ra chuyện không hay, Lâm Nhiên vẫn phải đưa Hứa Kỳ Sâm về, mặc lại quần áo ngày hôm qua, lái xe từ bên hông đi vào khu dân cư sang trọng hôm qua.
Xác nhận xung quanh không có bóng người mới tiến vào cửa sau KTV, vào dạo quanh một vòng, chào hỏi ông chủ đôi câu, sau đó lại đi ra ngoài từ cửa trước, lên chiếc xe ngày hôm qua chở Hứa Kỳ Sâm về kí túc xá.
“Ài, muốn được hôn tạm biệt rồi mới về quá.” Lâm Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, khẽ giọng lải nhải liên hồi.
Trước khi xác định quan hệ yêu đương, ngày ngày chỉ mong nhìn nhau được một lần đã là tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi thực sự ở bên nhau lại trở nên tham lam vô cùng, chỉ ước sao có thể dính lấy nhau trọn hai mươi tư giờ.
“Anh lái xe cẩn thận.” Hứa Kỳ Sâm vờ như không nghe thấy câu nói kia của Lâm Nhiên, liếc nhìn xung quanh, “Em đi đây.”
Lâm Nhiên thở dài, vẫy tay với cậu, rồi chui lại vào trong xe.
Nhìn theo Hứa Kỳ Sâm lên tầng rồi, Lâm Nhiên mới khởi động xe.
Vốn cảm thấy khá mệt, nhưng sau khi trở lại kí túc xá, Hứa Kỳ Sâm làm sao cũng không ngủ được nữa, vì vậy quyết định trở lại công ty.
Lý Vân vừa nhìn thấy cậu đã lộ vẻ nghi ngờ, “Cậu hát cả đêm qua đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Chỉ mỗi hai người các cậu?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Cả bạn của Lâm Nhiên nữa ạ.”
Lý Vân nghe giọng thằng nhóc khàn cả đi, đúng là hát cả đêm.
“Cậu đây là ỷ vào mình được nghỉ cố sức hát, quyết định làm cho họng mình khàn thêm nữa để được nghỉ thêm mấy ngày đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm chột dạ ho mấy tiếng, lắc đầu.
Cũng may giải thích là đi hát, bị khàn giọng cũng có thể lo chu toàn.
Nhìn dáng vẻ thảm thương này, Lý Vân cũng không làm khó cậu nữa, “Mọi người đều có lịch trình rồi, không ở trong công ty nữa, chị vốn đang địnhđến kí túc xá tìm cậu đây, vừa hay cậu tới rồi thì đến văn phòng của chị đi, chúng ta thảo luận một chút về chuyện tuyên truyền cho phim điện ảnh.”
“Vâng ạ.”
Kế hoạch ban đầu bị vụ tấn công công khai kia xáo trộn, phải sắp xếp lại lần nữa rất nhiều vấn đề.
“Cậu có tham gia biểu diễn lưu động(*) không? Giờ chị đang thương lượng với bên kia, định để cậu vắng mặt vài bữa, dù sao đã có Lâm Nhiên điều khiển hiện trường rồi, cậu không đi cũng được.”
(*) Biểu diễn lưu động: Là một kỹ thuật marketing nhằm trình diễn và quảng bá sản phẩm trước số đông công chúng.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Em đi ạ.”
“Cậu có tâm với nghề như vậy từ khi nào thế? Chị thấy năm nay cậu gặp được vận may lớn đấy, không chỉ cải thiện được kĩ năng diễn xuất mà còn mở mang cả đầu óc nữa chứ.” Lý Vân cười trêu.
Hứa Kỳ Sâm giải thích: “Không phải ạ, chẳng qua là em cảm thấy tình trạng cơ thể mình hiện tại không kém đến nỗi không thể tham gia hoạt động tuyên truyền.
Không phải nhảy như các buổi diễn thương mại, hay quay quảng cáo chụp tạp chí, em thấy việc đeo bịt mắt sẽ không ảnh hưởng gì nhiều tới việc đi biểu diễn lưu động cả.”
Cậu hơi dừng lại, quan sát sắc mặt Lý Vân, “Đương nhiên thì tại thời điểm này em không đi cũng sẽ chẳng mấy ai nặng lời, nhưng nếu em kiên trì buổi nào cũng có mặt chẳng phải sẽ càng nhận được nhiều thiện cảm hơn sao, đúng không chị Vân?”
Hứa Kỳ Sâm không ngốc, cậu biết những câu này đều là lời nói trong lòng của Lý Vân, có đều nếu cô tự nói ra sẽ giống như người xấu vì lợi ích mà ép buộc nghệ sĩ đang bị thương của mình tiếp tục làm việc, vậy nên Hứa Kỳ Sâm nói ra thay cô, đặt một nấc thang cho cô bước xuống.
Nghe Hứa Kỳ Sâm nói vậy, Lý Vân gõ ngón tay lên mặt bàn, yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở ra, thể theo mong muốn của cậu, “Vậy cũng được, nhưng chúng ta sẽ không tham gia những buổi diễn lưu động ở quá xa đâu nhé, à phải, buổi công chiếu dự kiến sẽ vào tối ngày 24 tháng 12, tầm thời gian đó chắc mắt cậu cũng đã đỡ hơn phần nào rồi.
“
“Vâng, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.” Hứa Kỳ Sâm cười.
“Đến lúc đó Tiểu Tiểu sẽ thông báo cụ thể lịch trình mới cho cậu sau, còn nữa, công ty sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cho cậu rồi, đợi lát nữa để bọn họ đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu, em tự đi cũng được mà.”
“Sao lại không cần! Còn xảy ra thêm chuyện gì nữa chắc chị hãi đến phát điên mất.” Lý Vân lườm cậu, “Cậu đấy, tin người kinh khủng, chẳng biết phòng bị người khác bao giờ cả.
Bọn chị đã bắt được cô gái lần trước rồi, định là sẽ kiện cô ta, cậu đừng xen vào làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cậu cũng không muốn gặp mặt trực tiếp người đã tấn công mình, chỉ cần cảnh cáo có hiệu quả là đủ.
Bỗng nhiên được buông lỏng, Hứa Kỳ Sâm có một sự trống rỗng khó bề giải thích, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, sa sút.
Rõ ràng trước đây rất thích ở một mình, vậy mà hiện tại lại có cảm giác khác thường rằng chỉ có một mình thì làm gì cũng không nên hồn.
Cậu sắp xếp lại phòng của mình, tìm được rất nhiều đồ để lại từ lần đóng phim trước, tiểu sử nhân vật, quà tặng tiếp ứng, còn cả một vài kỉ niệm của đoàn làm phim.
Sau khi dọn dẹp xong thấy hơi nóng, cậu mở tủ lạnh kí túc xá lấy một hộp kem, xúc thìa thật to cho vào trong miệng.
Mà ăn không ngon.
Cậu liếc mắt nhìn nhãn hiệu, rõ ràng là loại trước đây mình rất thích ăn.
Lạ thật.
Đến cạnh giường nằm xuống, cầm lấy quyển sách gối đầu giường mình cực kì yêu thích.
Lật vài trang.
Nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cậu cứ như có một người tí hon cực kì ồn ào, liên tục kêu la đòi lật sang trang, mau lật sang trang đi, đây là thứ sách quái quỷ gì vậy, đọc chẳng hay gì hết.
Đúng đấy, chẳng hay gì cả.
Thế là lại nằm phịch xuống giường.
Đây là cái cảm giác gì thế này, kì lạ quá.
Cậu chợt nhớ ra trong ngăn tủ đầu giường vẫn còn cất gói kẹo Lâm Nhiên tặng mình lúc được tiếp ứng ở đoàn phim.
Mở ngăn kéo ra, từ lúc trở về cậu chưa ăn một viên nào, cứ mặc nó nằm lặng yên trong ngăn tủ như thế.
Hứa Kỳ Sâm nhón lấy một viên, bóc giấy gói rồi bỏ tọt vào miệng.
Ngọt lịm.
Cảm giác trống rỗng lạ lùng trong lòng chậm rãi hòa tan cùng hương vị ngọt ngào kia, vơi bớt ít nhiều.
“Ngài Hứa, theo tục ngữ Trung Quốc, cảm giác này của ngài được gọi là bệnh tương tư.”
Thanh âm của 0901 đột ngột xuất hiện khiến Hứa Kỳ Sâm khiếp đảm, suýt chút nữa sặc nghẹn viên kẹo.
“Khụ khụ khụ, lúc nào định nói chuyện cậu có thể đánh tiếng cho tôi biết trước được không hả?”
0901: “Tôi đánh tiếng trước cho cái thì cũng có khác gì đâu, tôi chỉ cần mở miệng thôi là đã đủ dọa sợ ngài rồi, lá gan ngài còn bé hơn con chuột nữa.”
Hứa Kỳ Sâm: “… Vui lòng ngưng móc mỉa.”
0901: “Ngài Hứa, ngài thật sự quá thiếu nhạy bén, là con người mà lại còn phải để cho trí tuệ nhân tạo nhắc nhở trạng thái cảm xúc hiện giờ của bản thân, đúng là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.”
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi: “…Được được được, tôi không nói lại được cậu.” Hứa Kỳ Sâm định không muốn đáp trả 0901 nữa, nhưng bỗng nhớ ra cái gì, “Khoan đã, ở trong thế giới này tôi làm chuyện gì cậu cũng nhìn thấy hết đấy à?”
“Trên lý thuyết là như vậy, nhưng tối hôm qua, trong khoảng thời gian bắt đầu từ 12 giờ 35 phút 54 giây cho đến 3 giờ 45 phút 28 giây rạng sáng, tôi đã bị quản trị viên của hệ thống chặn lại.”
Thanh âm của 0901 không hề gợn sóng, cứ như một giáo viên ngữ văn không có tí nhiệt tình nào với nghề dạy học đang tụng đống giáo án mình tìm trên mạng rồi về chắp vá lại với nhau một cách có nề nếp.
Nhưng những lời này, đối với Hứa Kỳ Sâm mà nói, ngang bằng với tử hình công khai.
…
Gì vậy hả!
Al này thật là…
Hứa Kỳ Sâm không biết giấu mặt vào đâu, cũng chẳng buồn tìm hiểu chi tiết hơn về những gì đã xảy ra tối qua nữa: “Được rồi, tôi biết rồi, giờ cậu phắn ngay đi.”
0901: “Ngài Hứa à, không thể được, bây giờ tôi phải tuyên bố phần thưởng mới.”
Nghe đến hai chữ phần thưởng, hai mắt Hứa Kỳ Sâm lập tức sáng rực, tuy nhiên cũng thấy hơi thắc mắc, “Sao lần này thưởng muộn thế?”
0901: “Bởi vì ngài đã làm một chuyện lớn, hệ thống phải căn cứ vào tiêu chí đánh giá mới để tiến hành tính toán số lượng điểm thưởng.”
Hứa Kỳ Sâm: …Nước này mình đi sai, đáng ra không nên mở miệng hỏi làm gì…
Như 0901 đã nói, trước mắt Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng xuất hiện phần thưởng lần này, nhưng giao diện này không giống mấy lần trước cho lắm, ngay cả chữ congratulations xuất hiện như thông lệ trước đó cũng nhuộm sắc đỏ rực, còn cả một dàn thiên sứ nhỏ trắng trẻo bụ bẫm có hai cánh chốc chốc lại tung hoa.
Ầm một tiếng, Hứa Kỳ Sâm giật bắn mình, lại còn bắn cả pháo mừng!
Rốt cuộc là cái gì vậy trời.
Đợi đến khi đống nghi thức hổ lốn kì cục kia kết thúc, giao diện mới xuất hiện một con số, Hứa Kỳ Sâm nhìn đi nhìn lại mấy lần liền.
“Hai mươi nghìn??!”
Thanh âm của 0901 xuất hiện lần nữa, “Đúng vậy, ngài Hứa, đây là điểm thưởng tổng cộng mấy ngày nay, có cần tôi báo cáo chi tiết và minh bạch về từng điểm thưởng cho ngài không?”
Hứa Kỳ Sâm lập tức lắc đầu, “Không cần.”
0901: “Công năng của hệ thống cực kì cao, nếu như ngài cần, chúng tôi còn có thể cho ngài xem video ghi hình nữa.”
Sao lại có cảm giác déjà vu điên cuồng ám chỉ thế nhỉ…
Hứa Kỳ Sâm: “Không cần.”
0901: “Được rồi thưa ngài Hứa.
Còn nữa, đây là đạo cụ tặng thưởng hệ thống cung cấp cho ngài, xin hãy bấm vào nhận đạo cụ.”
Còn có đạo cụ nữa à? Sao mà lần này hào phóng thế.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy đạo cụ theo hướng dẫn, phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm một hộp thuốc mỡ nhỏ được đóng gói rất cẩn thận.
Hứa Kỳ Sâm cầm thuốc mỡ lên, tưởng rằng mình nhận được trợ cấp vì bất ngờ bị thương ở mắt trong thời gian làm nhiệm vụ, còn nhủ thầm trong lòng hệ thống này cũng săn sóc ra trò.
Song sự ấm lòng ấy chẳng kéo dài nổi mười giây, sau khi Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy dòng chữ to đùng in trên vỏ hộp thuốc mỡ, sự biết ơn không còn sót lại chút gì.
Cao bảo vệ khuy hoa.
Hứa Kỳ Sâm: “…”
Lật qua mặt sau.
Tiêu sưng, giảm đau, se khít, dưỡng da.
Hứa Kỳ Sâm: “Phiền cậu cất lại đi, tôi không nhận đâu.”
0901: “Xin lỗi ngài Hứa, một khi đã bấm nhận thì sẽ không thể đổi hàng được, hơn nữa món đồ này có chi phí cực kì đắt đỏ, cá nhân tôi khuyên ngài nên giữ lại, lo trước khỏi họa thì hơn.”
Hứa Kỳ Sâm thật sự cạn lời trước sự tra tấn của cái hệ thống Al này rồi, chỉ có thể giả vờ như nghe không hiểu gì, cất món đạo cụ khen thưởng này vào nơi thật an toàn, sau đó nằm dài trên giường.
Có điều, câu nói đầu tiên của 0901 vẫn cứ lặp đi lặp lại trong lòng cậu.
Bệnh tương tư… sao?
Hóa ra tất cả những hiện tượng dị thường trước đó của cậu, đều