Ngay lúc Hứa Kỳ Sâm trở tay không kịp, giọng nói của Lý Vân đã vọng vào từ bên ngoài.
“Mộng Trạch? Mộng Trạch? Cậu có ở trong đó không?”
“Có ạ!” Như níu được nhành rơm cứu mạng, Hứa Kỳ Sâm ngậm kẹo đáp một tiếng, dựa đà nhanh chóng bò dậy, nhìn chàng trai trước mặt, cúi đầu, “Cảm ơn ạ.” Sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm cái gì thế hả, chị vội chết đi được.” Lý Vân kéo Hứa Kỳ Sâm đi về phía trước, giày cao gót giẫm như sắp bay đi.
Nhân viên công tác nữ xung quanh đó vui hơn hớn, thì thầm gọi tên Quý Mộng Trạch, bấy giờ Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra mũ của mình vẫn còn nằm trong tay người kia.
Hứa Kỳ Sâm theo bản năng quay đầu lại, đúng lúc Lâm Nhiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt hai người chạm nhau, Lâm Nhiên giơ cao tay cầm mũ lưỡi trai đen, khóe môi hơi cong lên.
Hứa Kỳ Sâm quay đầu, hỏi: “Lát nữa Lâm Nhiên ở trong phòng casting thật sao ạ?”
Lý Vân: “Ừ, diễn viên casting trước đều bảo nhìn thấy cậu ta mà.” Lý Vân sợ Hứa Kỳ Sâm căng thẳng, bèn động viên, “Không sao đâu, mặc dù Lâm Nhiên nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng tính tình rất tốt, không hề kiêu căng gì cả.”
Hứa Kỳ Sâm không thấy được an ủi chút nào, đây là nhân vật cậu sáng tạo ra, cậu hiểu rõ ràng hơn ai hết đằng sau vẻ ngoài dịu dàng thân thiện của ảnh đế trẻ tuổi kia là hạng người gì từ tận sâu trong xương cốt.
Trước đây cậu luẩn quẩn trong lòng thế nào mà xây dựng thiết lập khẩu phật tâm xà như vậy được nhỉ?
Có điều, tính cách thiết lập của Lâm Nhiên trở thành phiên bản ngoài đời thực, vì cớ gì lại có cảm giác thân quen kì lạ…
Lý Vân thấy cậu ngẩn người, vội vã bảo cậu đừng suy nghĩ nữa, “Chuẩn bị nhanh lên, còn một người nữa là đến cậu rồi, có muốn cầm kịch bản vào không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Không cần ạ.”
Lý Vân nửa tin nửa ngờ nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu điềm tĩnh lại càng không yên lòng: “Cậu cũng đừng phật hệ (*) quá như thế.”
(*) Phật hệ: Kiểu người sống thế nào cũng được, không tham vọng, không tranh đoạt, coi nhẹ mọi chuyện.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Em biết rồi.”
Chẳng bao lâu sau người casting đằng trước bước ra, Hứa Kỳ Sâm hít một hơi, vừa nãy mới ăn nhiều kẹo quá, chân răng mềm nhũn cả ra rồi.
Sau khi bước vào, cậu mới phát hiện ra trong đó chỉ có hai người, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi và một người phụ nữ đeo kính khoảng ba mươi tuổi, hẳn là Trần An Bình và Cù Thanh.
Ghế tựa thứ ba trống vắng, không hiểu sao Hứa Kỳ Sâm lại thấy nhẹ nhõm, cậu hơi cúi đầu, đi tới trước máy quay, tự giới thiệu bản thân một cách đơn giản.
Từ lúc cậu bước vào, đạo diễn Trần và biên kịch Cù vẫn luôn quan sát bằng ánh mắt chẳng mấy thân thiện.
Hứa Kỳ Sâm nhìn ra được, dù sao Quý Mộng Trạch nổi tiếng là bình hoa chỉ được mỗi cái mã, phản ứng của bọn họ cũng là điều dễ hiểu.
Đạo diễn Trần lạnh lùng không nói gì, bầu không khí có phần căng thẳng.
Hứa Kỳ Sâm là người không có lòng hiếu thắng, cho nên hiếm khi nào cảm nhận được sự căng thẳng trong những cuộc cạnh tranh.
Trần An Bình dõi theo cậu, cậu cũng bất động nhìn lại đối phương.
Cù Thanh mở miệng dẫn chuyện trước, giọng không nóng không lạnh: “Đọc qua kịch bản chưa?”
“Rồi ạ.”
“Cậu thử độc thoại lời của Úc Ninh ở trang thứ ba trước đi, đằng đó có kịch bản, có thể đọc.”
Hứa Kỳ Sâm dạ một tiếng, thầm nghĩ có lẽ bọn họ lo mình thể hiện quá kém nên không muốn gây khó dễ gì.
Nhưng cậu cũng chẳng đến lấy kịch bản, chỉ cúi đầu hắng giọng một tiếng, mắt nhìn thẳng máy quay, bắt đầu vào thẳng.
“Tháng sáu, không khí nóng nực trên con đường nhựa khiến mọi thứ gom trong tầm nhìn trở nên biến dạng, tựa rong biển lay động trong đáy mắt.
Thanh âm quay đều của bánh xe đạp điên cuồng văng vẳng bên tai, mồ hôi, gió ấm, trời xanh, như thể khay đựng thuốc màu của tranh sơn dầu, mãnh liệt hòa lẫn trong nhau.”
“Hôm nay liệu anh ấy còn ở trong tiệm cà phê đó không? Hẳn là có chăng, hôm qua anh ấy mặc một bộ đồng phục màu đen cũ kĩ, ấy vậy mà trông lại rất phù hợp.
Khi ấy sao mình chẳng liếc mắt nhìn qua tấm thẻ trên ngực anh ấy một lần, có khi đã biết được tên người ta rồi cũng nên.”
Hứa Kỳ Sâm nói chậm rãi, giọng cậu cực kì đặc biệt, chất giọng thiếu niên vừa lành lạnh vừa mềm mại.
“Lỡ như không ở đó thì sao? Lỡ như hôm nay anh ấy nghỉ rồi thì sao? Nóng quá đi mất, mặt trời nóng ran đằng sau lưng, còn hơi đau nữa.
Lối bước cũng sắp tan chảy đến nơi rồi, nhìn như lớp dầu nhão dính, như bết hẳn vào quần áo trên người.
Trong không khí hỗn độn thoang thoảng hương thơm cà phê rất mỏng, mũi mình nhạy lắm đó.”
“Có nên vào mua một ly cà phê không? Cứ ngó mắt vào trước đã, đúng rồi, nhìn xuyên qua cửa sổ xem anh ấy có ở đây không, nếu không thì vào xin một ít gió máy lạnh cũng được.
Nhưng anh ấy ở đây thì sao?”
“Mồ hôi dính nhớp trong lòng bàn tay mà chẳng rõ nguyên do, mình ghét mùa hè lắm, mùa hè khiến mình nom nhếch nhác lạ.
Cửa sổ trong suốt, có thể nhìn thấy rõ dáng môi cong lên cười của anh ấy khi lên đơn cho người khác nữa.
Anh ấy ở đây, hay là đi thôi, mình đã cố đạp bàn đạp, vậy mà chân lại bắt đầu